Kỳ thi mùa thu của bọn học sinh càng gần thì ngày sinh của Triệu Phác Chân cũng gần kề.

Lúc đau đẻ là sau giờ ngọ một ngày kia, Triệu Phác Chân dùng xong cơm trưa, vốn đang đứng xem hoa thì bỗng nhiên thấy bụng co rút một trận đau đớn, sau đó cảm giác có một dòng nước ấm áp từ giữa hai chân chảy xuôi xuống dưới. Nàng biết có gì không đúng rồi nên lập tức gọi Hoàn nhi: “Hoàn nhi, ta sợ là sắp sinh rồi.”

Hoàn nhi sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, cuống chân cuống tay cũng không biết phải làm cái gì. Triệu Phác Chân cười nói: “Đừng nóng vội, lúc trước không phải chuẩn bị tốt giường rồi sao? Ngươi đỡ ta qua đó nằm trước, lại để bọn họ sinh về nhà đi. Sau đó ngươi để Lâm mụ mụ đi thỉnh bà mụ đã hẹn trước đến, để lão Lâm đi đun nước, lại tới cách vách thỉnh Công Tôn tiên sinh lại đây.”

Sau một phen binh hoang mã loạn thì bọn học sinh cũng được đưa về nhà. Bạch Anh về nhà không bao lâu thì Bạch phu nhân liền tự mình đến, còn mang theo một vị mụ mụ có kinh nghiệm.

Bạch phu nhân nghe nói nước ối đã vỡ thì vội vàng để đám mụ mụ lấy cái gối lót ʍôиɠ cho nàng, lại bảo nàng chớ có đứng dậy, sau khi đun nước nóng, hầm canh thúc sản, lại phối hợp với Công Tôn tiên sinh bắt mạch hạ châm thì mấy mụ mụ có khả năng đều đi vào, mọi thứ lập tức ổn định. Hoàn nhi cũng tìm được người tâm phúc, thành thành thật thật mà canh giữ ở bên người Triệu Phác Chân lúc này đã bắt đầu đau.

Triệu Phác Chân nằm, giữa những con đau gián đoạn nàng vẫn cố nói lời cảm tạ Công Tôn tiên sinh và Bạch phu nhân. Bạch phu nhân cười nói: “Tiên sinh đối với nha đầu nhà ta chiếu cố như thế, hiện giờ lại là lúc sinh sản đại sự, bên người lại không có trưởng bối có kinh nghiệm thì làm sao được. Đương gia nhà chúng ta nói ta qua đây cái gì cũng không cần làm, chỉ cần thủ tiên sinh. Ngài cũng yên tâm, Anh nha đầu còn ồn ào muốn tới bồi ngài đó, nhưng ta nghĩ nàng còn nhỏ, đến đây thêm phiền nên mới không cho đến.” Rồi bà hỏi cảm giác của nàng hiện giờ thế nào, sau đó tự tay lau mồ hôi cho nàng, vừa lau vừa an ủi: “Đây là thai đầu, thời gian sẽ dài chút, nhưng ngài cũng đừng lo lắng, nên cố ăn chút mới có sức lực.”

Công Tôn tiên sinh thay nàng bắt mạch, khai phương thuốc trợ sản rồi cho người mang đi nấu lên, không chút hoang mang mà cắm hai cây châm ở trêи mu bàn tay của nàng, rồi nói: “Chờ khi nào cơn đau cách nhau khoảng 15 phút thì cho người gọi ta, ta sẽ ở cách vách chờ.”

Triệu Phác Chân đã chính mắt thấy hắn đem Lục Tranh cứu về thế nên thấy hắn vững như Thái Sơn thì lòng nàng cũng bình tĩnh lại, cười nói cảm tạ. Bạch phu nhân cũng vội nói: “Ta lần này lại đây, mang theo nhân sâm tốt nhất, Công Tôn đại phu cần lúc nào thì ta sẽ cho người đem lên, Hoặc nếu có yêu cầu gì khác thì cứ nói, Bạch gia chúng ta ở Dương thành có hơn ba mươi cửa hàng, đều nghe sai khiến!”

Công Tôn Ngạc lắc đầu nói: “Bây giờ không cần, chỉ cần uống canh trợ sản đã, để xem tình huống thế nào rồi lại nói.” Sau đó hắn dặn dò một phen rồi mới để Công Tôn Nhận đẩy mình trở về cách vách nhà mình.

Cách một căn bức tường so với phòng sinh có một người đang lẳng lặng ngồi, sống lưng thẳng tắp, mặt trầm như nước. Còn ai khác ngoài Tần Vương điện hạ Lý Tri Mân đang dưỡng bệnh ở thôn trang ngoài kinh thành vừa đi ngàn đặm đến đây.

Cao Linh Quân đứng hầu ở phía sau, nhìn thấy Công Tôn Ngạc tiến vào thì gấp không chờ nổi hỏi: “Thế nào? Tiểu Chân Nhi thế nào? Sao đang yên lành lại trở dạ? Không phải ngày sinh là ba ngày nữa sao?”

Công Tôn Ngạc nhàn nhạt nói: “Ngày sinh vốn dĩ là được tính ra, có thể lệch đến cả tháng, nhưng hiện giờ nước ối vỡ rồi, có chút hung hiểm, hài tử nếu còn không ra thì thai sẽ chết trong bụng, thậm chí nguy hiểm cho cơ thể mẹ, bởi vậy ta đã hạ thuốc trợ sản, để mau chóng thúc sản.”

Cao Linh Quân kinh ngạc: “Ngươi vừa rồi bắt mạch không phải chẳng nói gì sao?”

Cách vách truyền đến tiếng rêи rỉ, rõ ràng giống như ở ngay bên cạnh. Lý Tri Mân nhíu chân mày lại. Cho dù trước kia chiến cuộc có khó khăn thế nào thì hắn cũng chưa từng không nắm chắc thế này. Cả đời hắn phòng ngừa chu đáo, chỉ có tối nay là lửa sém lông mày nhưng lại không biết phải làm sao. Hắn chưa bao giờ trải qua, cũng chưa từng nghĩ tới còn có một việc canh cánh trong lòng như thế này.

Công Tôn Ngạc nói: “Sản phụ lần đầu tiên sinh sản, vốn dĩ đã khẩn trương trong lòng, tự nhiên không thể nói khiến nàng luống cuống thì sẽ không tốt. Cũng may có Bạch phu nhân ở đây, có phụ nhân lớn tuổi ở đây, sản phụ cũng yên tâm, phía sau cũng có chút nắm chắc.”

Lý Tri Mân đột nhiên hỏi: “Nước ối vỡ sớm là vì sao?”

Công Tôn Ngạc nói: “Nguyên nhân rất nhiều, thai vị không đúng, xương chậu hẹp, đầu bồn không tương xứng, nước ối quá nhiều, đều là có khả năng, còn có nguyên nhân do dùng dược không đúng trong thai kỳ.”

“Dược?” Cao Linh Quân bỗng nhiên căng thẳng trong lòng, khong tự chủ được mà nhìn về phía Vương gia. Lúc trước trong chén sủi cảo kia có thuốc gây hôn mê, cũng không biết rốt cuộc Triệu nương tử có ăn vào không. Nói không chừng nàng ấy đã uống một ngụm nước canh rồi ấy chứ……

Lý Tri Mân cắn chặt hàm dưới, lạnh lùng nói: “Nếu muốn mẫu tử bình an, lấy khả năng của tiên sinh thì có bao nhiêu phần nắm chắc?”

Công Tôn Ngạc nói: “Còn phải xem sản phụ thế nào. Sản phụ tuổi trẻ, thân thể khỏe mạnh, lại thi châm thì có được năm phần.”

“Năm phần!” Cao Linh Quân lắp bắp kinh hãi: “Nguy hiểm như thế sao!”

Công Tôn Ngạc cười lạnh: “Phụ nhân sinh sản như dạo bước qua quỷ môn quan, đó là bình thường, nếu mọi thứ thuận lợi thì cũng chỉ có tám phần nắm chắc thôi, huống chi hiện tại nước ối đã vỡ trước, nếu không cẩn thận thai nhi liền nghẹn ở bên trong.” Lúc này hắn lại đột nhiên nhớ tới một câu: “Ta cố ý đến đây chính là trước hết muốn nghe ý của Vương gia xem nếu bất đắc dĩ thì nên giữ hài tử hay giữ người mẹ?”

Cao Linh Quân bỗng nhiên ngừng thở, không khí phảng phất như ngừng lại. Khuôn mặt Lý Tri Mân như sương lạnh, khóe miệng Công Tôn Ngạc thì hàm chứa nụ cười mỉa mai mỏng lạnh: “Nếu là ngày thường, ta tự nhiên sẽ giữ Triệu nương tử lại, rốt cuộc nàng cũng có ơn lo cho ta ngày ba bữa, nhưng hiện giờ Vương gia không quản ngàn dặm xa xôi đến, hẳn là cực kỳ coi trọng thai nhi trong bụng nàng … Nếu muốn giữ hài tử thì ta đây lập tức thực hiện biện pháp mạnh để thúc sinh……”

“Giữ người lớn.”

Lời Công Tôn Ngạc bị đánh gãy, hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm vào vị Vương gia trước mặt: “Vương gia chắc chắn? Ta đây cũng muốn nói trước, nếu giữ người lớn, tương lai có khi không có khả năng sinh nở nữa……”

“Giữ người lớn.” Lý Tri Mân lại lần nữa lạnh lùng đánh gãy lời hắn nói: “Ngươi hiện tại qua đi qua canh giữ bên cạnh, không cần để ý ta bên này, mọi thứ đều lấy người mẹ làm trọng, cần thứ gì thì cứ để Công Tôn Nhận lại đây nói là được.”

Công Tôn Ngạc gật gật đầu, không nói gì thêm, ý bảo công Tôn Nhận ở phía sau đẩy mình đi.

Lúc trở lại phòng sinh, thuốc trợ sản đã có hiệu quả, Triệu Phác Chân đã bắt đầu rêи rỉ từng tiếng một, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tóc ướt đến giống như mới vớt từ trong nước ra. Bạch phu nhân kỳ thật trong lòng cũng hơi đoán được việc nước ối vỡ trước thì có chút hung hiểm, hiện giờ thấy thế này thì hơi hoảng loạn, nhìn thấy Công Tôn Ngạc thì cũng không dám để lộ tâm tình, chỉ nhẹ giọng nói: “Công Tôn tiên sinh, không biết có biện pháp nào có thể để hài tử ra mau chút không? Hài tử đã đủ tháng, có thể sớm ra thì không còn gì tốt hơn.”

Công Tôn Ngạc hỏi bà mụ: “Thai vị như thế nào?”

Bà mụ nói: “Đầu hướng xuống dưới, đã nhập bồn, thai vị tốt, nhưng thai nhi có chút lớn, ta sờ thấy to hơn bình thường, nước ối cũng đang lục tục chảy ra, đại phu sợ là có chút không tốt.

Công Tôn Ngạc không dấu vết mà nhìn vào bức tường cách vách, biết vị Vương gia bên kia hẳn cũng đã nghe được, vì thế không chút hoang mang mà nói: “Ta sẽ thi hai châm nữa, các ngươi thay nàng xoa bóp ngón chân, lại cho nàng dùng thêm một chén thuốc nữa.”

Bà mụ đáp lời rồi lại đi vào. Công Tôn Ngạc lại đi ra sai người sắc thuốc.

Tiếng rêи rỉ bên trong càng ngày càng dày, mắt thấy trời đã tối, Bạch phu nhân và đám mụ mụ đã nhanh tay lẹ chân làm đồ ăn, để người bên trong dùng cơm xong, nhưng không ai biết phụ thân của đứa nhỏ đang nỗ lực giãy dụa muốn tới thế giới này đang nôn nóng ở bên cạnh mà chờ.

Công Tôn Ngạc nghĩ hắn chắc không có tâm tình chuẩn bị cơm nên để Công Tôn Nhận không dấu vết mà cầm hai phần cơm đi qua, chỉ nói là chuẩn bị buổi tối phải thức đêm. Công Tôn Nhận bưng cơm canh đi qua, lúc về thấy Công Tôn Ngạc đang trầm mặc ngồi ở hành lang xuất thần, bên trong vẫn cứ truyền tới từng tiếng rêи rỉ dài ngắn, hắn liền nhẹ giọng nói: “Ca, Triệu nương tử là người khá tốt……”

Giữa huynh đệ bọn họ có sự ăn ý nên nghe thế Công Tôn Ngạc cười nói: “Yên tâm, có ta ở đây thì năm phần cũng thành mười phần —— ta chỉ muốn thử Tần Vương một lần, người này lương bạc thâm trầm, ta thay Triệu nương tử thử một lần, thuận tiện —— cũng xem hắn đến tột cùng có đáng giá để chúng ta bước lên thuyền không.”

Công Tôn Nhận thật ra không quan tâm gì, hắn chỉ cần đi theo đại ca là được, đại ca đi đâu hắn liền đi đó, chỉ có thời gian này được Triệu nương tử ngày ngày tẩm bổ nên cho dù lạnh nhạt thì cũng có chút không nhìn nổi một cô nương hoạt bát ấm áp như thế lại vì sinh con cho hoàng gia mà bị hy sinh.

Công Tôn Ngạc lại kiên nhẫn giải thích cho đệ đệ: “Người của hoàng tộc đã số coi thuộc hạ như giày rách, Tần Vương lại tâm cơ thâm trầm, hôn nhân, mẫu thân, thậm chí hai mắt của mình, hắn đều có thể bỏ để lấy tiền cược, nếu thật sự máu lạnh thì chúng ta phải tìm đường lui —— hiện giờ xem ra hắn đối với Triệu nương tử cũng còn có phần thật lòng. Xem ra Triệu nương tử cũng có chút khác những người còn lại. Nàng là người thành thật hiếm có, hôm nay nếu có thể sinh hạ hoàng tôn thì tương lai bên người Tần Vương tất có một chỗ cho nàng. Có người như nàng ở bên cạnh thì Tần Vương sẽ không đến mức không có tình người. Làm thần tử mà nói thì không sợ phụng dưỡng chủ thượng không chu toàn mà sợ nhất vị chủ thượng đó vì quyền lực biến thành kẻ điên.”

Công Tôn Nhận nói: “Đều nghe ca ca.”

Công Tôn Ngạc lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Không thể cứ đi theo ta, đệ cũng đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, ta sẽ tìm cho đệ một nữ tử thích hợp, mau thành gia, sinh hài tử để ta đem khổ học suốt đời truyền cho hắn.”

Công Tôn Nhận cố chấp nói: “Không, ta đi theo đại ca, muốn cưới vợ thì đại ca đi mà cưới.”

Công Tôn Ngạc thở dài, biết đệ đệ vẫn có khúc mắc, cũng không khuyên nữa mà lại nghe thấy một vị mụ mụ từ trong chạy ra: “Đại phu, thỉnh ngài vào xem, Triệu tiên sinh xuất huyết!”

Công Tôn Ngạc cả kinh, vội bảo Công Tôn Nhận đẩy mình đi vào.

Triệu Phác Chân đang chìm nổi trong những cơn đau không ngừng nghỉ, nàng nắm chặt bàn tay ướt dầm dề, cố nén đau nhức cả người, rốt cuộc có chút hỏng mất, mang theo tiếng khóc mà hỏi Bạch phu nhân: “Lúc nào mới sinh được? Có thể sinh sao?”

Bạch phu nhân nhìn thân dưới đầy máu nhiễm đỏ giường đệm của nàng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn an ủi Triệu Phác Chân: “Sinh hài tử đều như vậy, ngươi nhịn một chút, chờ sinh ra thì tốt rồi.” Bà lại nháy mắt ra hiệu với mụ mụ bên cạnh: “Mau đi xem Công Tôn tiên sinh đã tới chưa.”

Cách một bức tường, Lý Tri Mân vẫn cứ ngồi thẳng, giống như chưa từng động đậy, đồ ăn Công Tôn Nhận mang đến bị bỏ một bên đến nguội lạnh, nước trà cũng lạnh. Cao Linh Quân không dám thở mạnh, chỉ đứng một bên nín thở nghe cách vách truyền đến tiếng đau hô, tiếng khóc thút thít và tiếng an ủi.

Lúc sau Công Tôn Ngạc đến, giống như dùng châm, sau đó bắt đầu dùng sức. Buổi đêm này giống như lâu đến vĩnh viễn không ngừng, tiếng khóc thút thít vẫn cứ truyền ra như cũ.

Cũng không biết đến lúc nào, có lẽ là canh hai, hoặc là canh ba, bỗng nhiên một tiếng trẻ con lảnh lót vang lên, đánh vỡ đêm tối chết cứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play