Con phố gần phủ học gọi là Lộc Minh phố, là do một vị Phủ tôn đặt tên,
ngụ ý là chúc các sĩ tử sớm ngày được tham gia Lộc Minh Yến. Trêи đường
cửa hàng san sát, có không ít học sinh gia cảnh bần hàn sẽ đến đây nhận
chút việc vặt, lấy vài đồng tiền mua đường ăn hoặc trợ cấp phí dụng. Có
vài chủ quán sẽ thỉnh đám học sinh trêи đường đến phát tờ quảng cáo, để
thu hút khách nhân.
Nhưng mà mấy ngày gần đây, đám học sinh này
đều nhận phát giấy cho một thư viện tên “Minh Tuệ nữ học”. Lúc này đám
người ở đây mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà ở gần Lộc Minh
phố, trong một tòa tiểu lâu ở cuối hẻm Bạch Quả lại mọc lên một thư
viện.
Không giống mấy tiên sinh tư thục chiêu sinh, trêи giấy
giới thiệu đều là chi, hồ, dã, giả phức tạp, trêи giấy quảng bá của Minh Tuệ nữ học chỉ có mấy chữ đơn giản: “Minh Tuệ nữ học, nhận nữ học sinh
dưới 18 tuổi, do nữ tiên sinh dạy, ba mươi ngày đầu là miễn phó, ba mươi ngày sau có thể dùng được 1000 từ thường thức, tính toán con số đến
100, có thể tính sổ sách đơn giản, có thể viết thư từ đơn giản và ghi
sổ.”
Đầu đường cuối ngõ, rất nhiều người nhận được giấy này, ở
tửu quán có người cười nói: “Khẩu khí thật lớn nha, học ba mươi ngày đã
có thể viết thư từ sao? Con ta học ở tư thục ba năm, đến lúc ăn tết bảo
hắn biết chút tin cho ông ngoại hắn nhưng hắn cũng viết không ra, càng
đừng nói đến tính toán sổ sách. Nếu tính sổ dễ làm thế thì cửa hàng của
chúng ta còn cần tốn tiền nuôi một đống lớn trướng phòng để làm gì?”
“Nữ nhi cần biết chữ tĩnh sổ làm gì? Chẳng lẽ muốn cho các nàng xuất đầu lộ diện sao? Thật là buồn cười, còn miễn phí ba mươi ngày nữa chứ, chắc là không có học sinh rồi.”
Cũng có người chê cười nói: “Ngươi đúng
là không biết, ta nghe nói chủ mẫu nhà giàu khi xử lý nội viện cũng phải biết quản lý sổ sách, bằng không sẽ bị hạ nhân lừa gạt.”
Lại có
người trả lời một cách mỉa mai: “Ngươi cũng biết chuyện nhà giàu cơ đấy, chẳng lẽ ngươi nghĩ nữ nhi nhà mình có thể làm chủ mẫu nhà giàu sao?
Người ta phải môn đăng hộ đối, còn gia đình bình dân thì có vào đó cũng
chỉ làm thϊế͙p͙, làm nô thôi, biết chữ tính sổ làm gì? Chẳng nhẽ tính
mấy đáo hoa mấy cây son môi hả? Sợ là người ta sẽ cười đến vỡ bụng mất?”
Lúc này lại có chút thương nhân tin tức linh thông nói: “Các ngươi đều
không biết rồi, trong kinh đã mở nữ học. Năm xưa Thánh Hậu đã nói nữ tử
đàng hoàng đều có thể đi thi để vào học, nếu thi đỗ sẽ không thu tiền —— lúc ấy nghe nói còn muốn mở nữ khoa cử đó.”
Mọi người cười vang
lên: “Đều đã là năm nào rồi, Thánh Hậu đã mất bao nhiêu năm rồi, còn nữ
khoa cử gì chứ. Nữ nhân không an tâm ở nhà sinh hài tử, còn muốn làm
quan nữa sao!”
“Thể diện triều đình ở đâu? Chả lẽ lại thẩm án được một nửa thì đi cho con bυ" sao?”
Trong tiếng cười vang lại có người động tâm: “Không phải nói miễn phí ba mươi ngày sao? Nếu nàng đã có khẩu khí lớn như vậy, thì để hài tử đi học,
nếu học không xong thì được bao nhiêu cũng tốt, lúc rảnh rỗi cũng giúp
trong nhà nhớ nhớ sổ sách, còn học không vào cũng chẳng sao, dù gì cũng
đâu tốn tiền.”
Lập tức liền có người phản bác: “Đồ cho không
ngươi có tin được không? Sợ là đám mẹ mìn rắp tâm bất lương, lừa gạt nữ
oa oa thì khốn!”
Người phía trước nửa tin nửa ngờ, nói: “Không
phải chứ, đây là gần phủ nha đó, bên cạnh lại là học phủ, mẹ mìn nào dám to gan thế?”
Không thiếu được có người đên tìm hiểu đến tột cùng Minh Tuệ nữ học trong ngõ nhỏ kia là như thế nào. Sân viện đã được tu
sửa, bên ngoài cửa và cạnh tường trồng hoa cúc sinh cơ bừng bừng, vừa
thấy đã biết là từ trêи núi chuyển xuống. Dưới ánh mặt trời, nhứng đóa
hoa tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Trêи cửa có bốn chữ to “Minh Tuệ nữ học”,
chữ viết vừa nhìn đã thấy là bút tích của nữ tử, nhưng lại vô cùng hữu
lực. Cửa màu đen đóng chặt, không mở. Hai bên tường trắng trồng cây
trúc, trêи đó được khắc chữ viết tay của nữ tử. Có người biết chữ đọc
lên thì đó là “Minh Tuệ học đường quy định”. Trong đó nói học sinh phải
tôn trọng tiên sinh, không được đến trễ, y phục phải thanh khiết, không
được ồn ào, mỗi ngày vào giờ mẹo phải được gia trưởng đưa tới, giờ Dậu
đón về, ngoài ra còn có nội dung giảng dạy của học đường, có thơ, họa,
toán học làm chủ đạo, ngoài ra còn có đá cầu, may vá và lễ nghi. Mỗi
buổi sáng giảng bài, buổi chiều tập tay nghề, mỗi tuần nghỉ một ngày,
mỗi ngày. Chương trình và canh giờ mỗi ngày đều được viết rành mạch, vừa nhìn đã hiểu ngay, nhìn vô cùng giống một học đường đứng đắn.
Nếu tiến lên gõ cửa, một lão nhân sẽ đến mở cửa, nếu hỏi về nữ học thì chỉ
trả lời: “Nữ học không tùy ý tiếp khách lạ, nam khách dừng bước. Nếu có
nữ học sinh muốn đến học thì thỉnh mẫu thân đưa đến, sau khi tiên sinh
nhà chúng ta phỏng vấn, nếu hai bên vừa lòng thì ký công văn tuân thủ
quy định của nữ học, rồi làm lễ bái sư, mới có thể nhập học. Tháng đầu
tiên nhập học là miễn phí, từ tháng thứ hai học phí là 100 văn, nếu
không muốn học tiếp, tự động rời đi. Mỗi ngày sau khi học đường bắt đầu
giảng bài thì không tùy tiện mở khóa, nếu trong nhà không có việc lớn
thì không được tùy tiện đón học sinh về. Người đưa đến và đón về phải là một người, cầm thẻ tới đón, không thể tùy ý đổi người, nếu muốn đổi thì cần báo trước với tiên sinh và học đường, để ngừa bị mẹ mìn bắt cóc.”
Gác cổng nghiêm ngặt, quy củ minh bạch, nữ tiên sinh thập phần rụt rè thần
bí, điều này khiến người đến tìm hiểu yên tâm. Đây chính là nữ học, nếu
người nào cũng có thể ngó đầu vào bên trong để nhìn ngó, lại tùy ý ra
vào, tùy ý đón nữ học sinh đi thì ai dám đưa nữ nhi nhà mình đến học
chứ?
Quan sát hai ngày liền có một nhà giàu trêи đường động tâm.
Người làm ăn rốt cuộc không thỉnh nổi tiên sinh, nữ nhi ở trong nhà
không có người quản thúc, nếu thật sự có thể đi học chút gì đó, thì một
trăm văn cũng không nhiều. Vì thế khoong ít nhà cho phụ nhân mang theo
nữ nhi tới bái phỏng.
Lúc này có một đôi nha hoàn ăn mặc thanh
lệ, linh lợi ra mời trà, lễ nghi thành thạo, chưa nói đã cười, hỏi tên
họ và tuổi của khách nữ cùng nữ hài, cùng tình huống trong nhà rồi mới
thỉnh nữ tiên sinh đi ra.
Nữ tiên sinh mặc quần áo đơn giản,
trang điểm nhẹ nhàng, mày dài, má phấn, thanh khiến như tuyết, xinh đẹp
vô cùng, gọi là Lang Hoàn nữ quan, cách nói năng chưa đề cập tới, chỉ
nhìn cách giơ tay nhấc chân và lễ nghi kia thì đã khác rất lớn với người trong phố phường, khiến người ta không thể không kính.
Nữ tiên
sinh cũng không nhiều lời, chỉ lời ít ý nhiều, dáng vẻ đoan trang ngay
thẳng, tuy có quốc sắc nhưng ngôn từ đúng mực, không có cử chỉ ngả ngớn, khiến người ta không thể có chút coi khinh. Nàng chỉ là đơn giản dò hỏi vài câu về tình huống của nữ học sinh, hỏi muốn học cái gì, sau đó gật
đầu, cáo từ đi vào. Nha hoàn ở lại nói chuyện với khách nhân, để lộ ra
là nữ tiên sinh nhà mình có trượng phu là cử nhân họ Lý, cha mẹ đẻ họ
Triệu, là người kinh thành, lại gả xa đến Quảng Châu mới mấy năm trước.
Nàng thông thơ văn, giỏi họa tranh, học thức vô cùng tốt, trong nhà
trưởng bối đều đã tạ thế, trượng phu lại vào kinh đi thi, ở nhà nhàm
chán nên muốn tuyển mấy nữ học sinh để giải buồn.
Mọi người đều
biết, người vào kinh đi thi, một lần đi có thể mất mấy năm cũng là bình
thường. Rốt cuộc đường xá xa xôi, đa phần người đọc sách đều không gánh
nổi chi phí này. Hơn nữa số người trúng bảng vàng trong lần thi đầu rất
nhỏ, nên đa số mọi người chỉ có thể ở lại kinh thành, chờ ba năm tiếp
theo thi lại, nếu vẫn không trúng …… Cũng chỉ có thể chờ đợi mấy cái ba
năm nữa.
Nhóm khách đến hỏi tự nhiên cũng không có thắc mắc,
nhưng lại hỏi nếu nương tử nhà ngươi là người kinh thành, lại không có
trưởng bối nhà chồng thì sao không cùng trượng phu vào kinh đi thi. Lúc
này tiểu nha hoàn mới đè thấp giọng nói rõ nguyên do, hóa ra Triệu nương tử đã có thai, sợ một đường vất vả, mệt mỏi, nếu có gì sơ xuất sẽ hối
hận nên chỉ có thể nhịn đau mà phu thê hai nơi. Nàng ở nhà dưỡng ổn thai đã rồi tính. Khách đến đều là nữ nên tự nhiên đều lộ vẻ mặt đồng tình
với nàng.
Cũng có vài người hỏi nương tử nhà ngươi vì sao không
làm nữ tiên sinh cho các nhà thế tộc, ngược lại lại chiêu sinh nơi phố
phường thế này. Tiểu nha hoàn lúc này hơi hơi cao giọng nói: “Thiếu gia
nhà chúng ta tài cao vang xa, sớm hay muộn cũng sẽ trúng cử, đến lúc đó
nương tử chính là quan phu nhân, làm gì có chuyện đi làm nữ tiên sinh
trong nhà người khác chứ?” Tiểu nha hoàn nhanh mồm dẻo miệng, thậm chí
còn lộ ra, nương tử nhà nàng vì mang thai nên cũng muốn ở nhà dưỡng
thai. Huống hồ chỉ là thu mấy nữ học sinh để ngày ngày giải buồn, giết
thời gian, cũng không phải muốn làm sinh kế lâu dài. Vì thế mỗi ngày
nàng chỉ dạy nửa ngày, học sinh cũng sẽ không nhận quá nhiều. Còn việc
miễn phí 30 ngày đầu không thu tiền kỳ thật cũng là vì phu nhân muốn lựa chọn, nếu thật sự không dạy nổi, tư chất quá kém, không hợp ý thì sẽ
khuyên lui. Kể cả trong nhà muốn giao tiền, học đường cũng không thu.
Khách tới thăm lại nhìn đồ đạc bày biện trong phòng, không có chỗ nào không
phải vật tốt nhất, thể hiện phẩm vị của gia chủ. Mà vị nữ tiên sinh cùng nha hoàn này đều là nói khẩu âm của kinh thành, cùng khẩu âm ở Dương
Thành khác biệt rất lớn.
Tóm lại, vị trưởng quầy phu nhân kia rất nhanh liền cảm thấy mình nhặt được tiện nghi, vị phu nhân này vừa nhìn
đã biết xuất thân thế tộc, phong tư dáng vẻ, không có chỗ nào mà không
phải là cấp cao, nếu nữ nhi nhà mình có thể học được một vài thì sao này không lo chuyện cưới gả nữa!
Chỉ cần có học sinh thứ nhất thì
rất nhanh sẽ có người thứ hai, tin tức lặng lẽ truyền trong vòng các vị
phu nhân trưởng quầy. Đám nữ học sinh đi học cũng rất là cao hứng, nữ
tiên sinh nói chuyện không hề buồn tẻ. Tiên sinh luôn thuận miệng kể rất nhiều điển cố thú vị, nói đến nỗi các nàng hứng thú bừng bừng. Lúc tập
viết cũng càng thêm hưng phấn, không giống kẻ khác ơhải viết từ Tam Tự
Kinh, Thiên Tự Văn mà là bắt đầu từ tên họ mỗi người, rồi tên cha mẹ,
sau đó là những từ ngữ dùng trong sinh hoạt hàng ngày, ăn, mặc, ở, đi
lại, sau đó đó là những thứ hàng ngày nhìn thấy. Mới học được vài buổi
mà đám học sinh đã có thể viết được vài câu đơn giản.
Toán học
thì càng đơn giản, sáng tỏ, mấy nữ học sinh có ngộ tính cao thì đã nhanh chóng có thể nắm giữ cách tính nhanh, có vài người khi trở về còn cùng
cha mẹ nói, mới phát hiện bọn họ cư nhiên học được ngón nghề bí mật của
trướng phòng nhà mình thỉnh về: Tay áo nuốt vàng.
Tay áo nuốt
vàng là bí pháp được truyền từ đời Tấn Thương đến giờ, ngày thường không truyền ra ngoài. Chỉ có những người bỏ một số tiền lớn mới được truyền
lại cho phương pháp này, rồi dùng nó để thành danh bên ngoài. Nhưng cho
dù là bí pháp không truyền ra bên ngoài thì cũng phải khuất phục hoàng
quyền. Nó sớm đã được người ta sưu tập cống nạp vào trong cung, sau đó
lẳng lặng mà nằm trong Lang Hoàn kho sách, rồi bị một tiểu cung nữ trong lúc yên lặng sửa sang học được.
Nàng cũng không biết phép tính
này trân quý, chỉ cảm thấy phép tính lấy ngón tay thay bàn tính này đơn
giản dễ học, đối với người mới học thì vô cùng dễ hiểu, mà một khi nắm
bắt được bí quyết thì con số lớn cũng có thể tính ra. Nữ tử tính sổ mà
cầm bàn tính thì có chút khó coi, giấu ở trong tay áo tính toán lại
không có người chú ý, vô cùng tiện lợi.
Nàng dạy đến vô tư, giống như nó chỉ là một phép tính bình thường, nhưng gia trưởng của đám nữ
học sinh lại phần lớn là chủ cửa hàng, ngày ngày giao tiếp với bàn tính
và sổ sách, há có thể không nhìn ra phân lượng chứ? Vì thế bọn họ nhanh
chóng đem tất cả con gái trong nhà đều đưa qua, tuổi nhỏ chút cũng mặc,
chỉ cầu có thể học được bản lĩnh thật sự —— còn chuyện ba mươi ngày đầu
không thu tiền thì bọn họ liền đổi biện pháp, tặng đồ cho học đường. Hôm nay thừa chút vải vóc liền đưa tiên sinh làm chăn, ngày mai có chút
tương dấm sắp quá hạn, cấp tiên sinh nấu cơm, chỉ cầu tiên sinh dạy nữ
nhi nhà mình nhiều chút, càng nhiều càng tốt.
Người ngoài thấy
các cửa hàng này nịnh nọt tiên sinh như vậy thì không khỏi tò mò mà hỏi
thăm, bọn họ đều thống nhất là không nói ra. Nhưng mà nhà ai chẳng có
một hai bằng hữu tốt chứ? Vì thế Minh Tuệ nữ học đường này dần dần có
thanh danh lan truyền trong Dương Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT