“Nam Man chúng ta là thổ quan thừa kế, mặc kệ là người nào thượng vị thì cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, vì thế làm gì có chuyện đứng thành
hàng?” Vi lão phu nhân tuyệt đối không chịu để bản thân mình rơi vào cục diện bị động khi đàm phán.
Triệu Phác Chân bình tĩnh nói: “Thổ
ty tự nhiên sẽ không dễ dàng bị xoá bỏ, nhưng ai dám bảo đảm người kế
thừa tiếp theo là con cháu mình chứ? Huống chi, nếu không có người thừa
kế thì triều đình thậm chí có thể phân một vị quan đến thống trị, thua
thuế, thổ địa, nông nô, tất cả lúc đó đều sẽ là của triều đình. Chuyện
này không phải chưa có tiền lệ, Xuyên Phủ Di trại, là đồng hương của phu nhân năm đó cũng tiếng tăm lẫy lừng, nhưng đời sau lại không giữ được
ấn thổ ty, chỉ đành từ bỏ, trở thành lệ thuộc, cầu mong triều đình che
chở, kiếm một cuộc đời bình an cho hậu thế mà thôi.”
Mí mắt Vi
lão phu nhân hơi giật giật, rốt cuộc mới đánh giá Triệu Phác Chân từ
trêи xuống dưới một phen, một lát sau mới cảm thán nói: “Ngươi có tư sắc và tài hoa như vậy, Tần Vương điện hạ sao lại chịu thả ngươi về quê
chứ?”
Triệu Phác Chân cũng không để ý lời bà, chỉ nói tiếp: “Chỉ
có ích lợi mới có cơ sở để hợp tác, Đông Dương công chúa ngụy trang quá
lớn, hơn nữa lòng tham không đáy, hợp tác với bà ta thì thanh danh không tốt, lợi cũng không nhiều. Thái Tử điện hạ thì rốt cuộc vẫn có Thôi thị ở sau giúp đỡ hắn làm kinh doanh, hắn làm người là thiện lương chính
trực thế nên tình huống sẽ không quá khó coi. Nhưng những món lợi nhỏ
sao có thể lọt vào mắt Thái Tử một quốc gia và Thôi thị? Cho nên tất
nhiên là phải có lợi lớn mới được. Nam Man này có lợi thế lớn gì?”
Nàng nhìn cả ngọn núi trồng đầy quế ở ngoài cửa sổ nói: “Bát giác, nhục quế, quế đinh, hoa tiêu, hương liệu, Mạt Lị, mao tiêm và lá trà…… Vô luận là gieo trồng, thu hoạch, phơi phóng và gia công đều không cần phí tổn gì, bởi vì nông nô đều là tự nuôi tự dưỡng, chỉ có phiền toái duy nhất
chính là việc vận chuyển từ trong núi ra ngoài bán. Nam Man là thiên hạ
của thổ ty, trời cao hoàng đế xa, nhưng mấy thứ này bán ở đây thì không
được giá cao, chỉ có thể vận chuyển đến trung nguyên để bán mới có lợi
nhuận. Nhưng mà các nơi ở Trung Nguyên đều có thế tộc nắm giữ, há có thể để chúng ta tiến vào? Thái Tử lúc này đã cùng giải quyết chuyện lục bộ, Hộ Bộ bên kia hơi chút nương tay với việc thu thuế, Thôi thị bên này
lại phái người tới phụ trách vận chuyển đường sông cùng mua bán thì mới
ổn chút, mà lợi nhuận trong đó dù phải chia ra thì cũng vô cùng kinh
người.”
Chi phí cho một vị hoàng tử là kinh người đến thế nào,
Triệu Phác Chân vô cùng rõ ràng. Tần Vương chỉ mở một cái thư lâu để làm từ thiện và thu mua nhân tâm mà đã cơ hồ không có chút dư thừa nào,
huống chi còn phải nuôi môn khách, huấn luyện nhân thủ, nuôi chim bồ câu và ngựa. Sau đó Tần Vương lại đánh giặc, không biết phải đổ bao nhiêu
tiền vào. Cũng không biết hắn đã đau khổ kinh doanh như thế nào để có
thể dưới sự đề phòng của Đông Dương công chúa, mí mắt thấp hèn của phụ
mẫu, cùng với thế gia đại tộc chẳng chịt tìm được kẽ hở để thắng một hồi đại chiến kia. Nhưng chỉ vì bị ám toán đê tiện mà lại bị mù, mấy năm
dốc sức thế là trôi theo dòng nước —— chỉ có thể kết thân với Thượng
Quan gia.
Còn Thái Tử thì vừa sinh ra đã là đích truyền tôn quý
của Thánh Hậu, có Đông Dương công chúa trợ giúp, mẫu tộc là Thôi thị lại là thế gia đại tộc số một số hai, thổ ty phiên vương, tiết độ sứ các
nơi cũng tự nhiên mà vây quanh người hắn, chắp tay đem lợi ích mà dâng
lên cho hắn.
Thế đạo…… thật quá bất công.
Triệu Phác Chân
rũ lông mi, đem cơn sóng trong đáy lòng đè xuống, lại xem sắc mặt Vi lão phu nhân đã trịnh trọng hẳn lên thì nàng biết mình đã đoán trúng.
Vi lão phu nhân thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Triệu thượng cung quả
nhiên thông minh hơn người.” Bà ta rốt cuộc từ bỏ những tính toán muốn
lợi dụng, cưỡng bức lúc trước mà thành khẩn nói: “Liên Sơn đúng là vẫn
luôn hợp tác cùng Thái Tử điện hạ, mỗi năm đem lượng lớn hương liệu, lá
trà, củi vận chuyển ra khỏi Liên Sơn theo đường sông, sau đó chờ Thôi
thị bán ra. Hợp tác bao năm qua cũng không đến nỗi nào, nhưng chênh lệch giữa hai bên quá lớn, hơn nữa…… Tiền vốn trước khi bán được hàng đều là do Liên Sơn ứng ra, Thôi thị, có thể nói là chẳng bỏ ra một văn nào.
Bởi vậy mỗi năm trước khi thu hồi được tiền hàng thì mọi thứ chi ra cũng quá nhiều. Năm nay Liên Sơn đã chuyển bốn thuyền Mạt Lị trà hoa, mao
tiêm trà đưa cho Thôi thị, nhưng vẫn chưa nhận được tiền hàng. Dựa theo
giao ước hàng năm thì trước khi hết mùa đông, chúng ta còn phải giao
thêm 6 thuyền vỏ quế, bát giác, long nhãn, hoa tiêu cùng gạo nếp, sau đó đến đầu xuân sang năm thì Thôi thị mới đem tiền hàng của cả một năm
giao lại cho chúng ta. Sau đó căn cứ theo hàng hóa các trại đưa đến
nhiều hay ít mà lợi nhuận mới được chia xuống.”
Triệu Phác Chân
hít sâu một hơi: “Lão phu nhân quả nhiên quyết đoán kinh người.” Quyết
định này quá không dễ dàng, chỉ cần Thái Tử bên kia trở mặt, tiền hàng
suốt một năm của Liên Sơn sẽ chẳng có một xu nào.
Vi lão phu nhân cười khổ: “Ta cũng là có áp lực quá lớn nên mới làm được như thế. Rốt
cuộc thì Thôi thị chính là một con quái vật khổng lồ, chúng ta không làm thì thổ ty ở Quý Châu, Tứ Xuyên cũng sẽ nguyện ý làm. Mà sự thật chứng
mình là từ khi hợp tác với Thôi thị thì thu hoạch hàng năm của Liên Sơn
đều phong phú hơn nhiều, bá tánh cũng có công việc, có thịt ăn, có thể
an cư lạc nghiệp. Ngươi chưa trải qua nên không biết, Liên Sơn chúng ta
trước kia rất nghèo. Gia đình trung đẳng cũng chỉ được ăn thịt một lần
mỗi năm vào dịp tết. Còn bá tánh bần hàn thì cưới không được vợ, may
không được giày là chuyện bình thường. Mỗi năm có vô số người vào núi
trốn thuế, chạy nạn không kể siết, có bắt về cũng chẳng để làm gì, từ
trêи xuống dưới đều nghèo rớt mùng tơi. Hiện giờ Đông Dương công chúa
đổ, tình thế trong kinh phức tạp khiến các trại không thống nhất ý kiến. Có kẻ cho rằng Thái Tử rất có thể ăn bữa hôm lo bữa mai, hẳn là nên yêu cầu Thôi thị lập tức thanh toán tiền hàng năm nay, hơn nữa chúng ta
cũng sẽ không giao hàng hóa còn lại nữa.”
Triệu Phác Chân nhàn
nhạt nói: “Như vậy thì chúng ta sẽ đều đắc tội với Thái Tử và Thôi thị
phía sau hắn. Nếu Thái Tử không bị đổ, cho dù chỉ là nhất thời không đổ
thì việc chọc giận Thái Tử sẽ khiến chúng ta bị bóp chết như bóp con
kiến. Nửa năm tiền hàng không chỉ không có, hơn nữa bát giác, vỏ quế và
những hàng khác của Liên Sơn sẽ chẳng ai dám mua, đều sẽ để ở đây chờ
thối rữa.”
Vi lão phu nhân nói: “Đúng, cũng có trưởng lão đưa ra ý kiến bỏ qua nửa năm tiền hàng kia, tìm thế tộc khác để tiến hành việc
mua bán nửa cuối năm.”
Triệu Phác Chân lắc đầu: “Không có khả
năng, các thế tộc khác vào thời điểm mấu chốt này sẽ không mạo hiểm mà
đắc tội Thôi thị cùng Thái Tử để nhận khoản sinh ý này. Không đáng giá,
bọn họ sẽ chờ lúc thế cục đã có manh mối thì mới có thể mưu tính chuyện
làm ăn. Thế cục này có thể là Thôi thị cùng Thái Tử đắc thắng, chúng ta
vẫn tiếp tục làm ăn với Thái Tử, hoặc là bọn họ thua, không rảnh mà quan tâm đến chúng ta, đến lúc đó chờ người thắng tới tìm chúng ta hợp tác,
sau đó chúng ta ngoan ngoãn nghe theo, như vậy mới là an toàn nhất.”
“Không sai.” Vi lão phu nhân lộ vẻ mặt chua xót: “Cho nên, trước mắt chúng ta
chỉ đành vẫn ở trêи thuyền của Thái Tử. Nhưng …… Liên Sơn không thể thua được! Mười thuyền hàng hóa, chính là thu hoạch một năm của mười động ba mươi trại của Liên Sơn, một khi có tổn hại thì chính là dao động đến
căn cơ…… Tất cả mọi người đều sẽ bị đói bụng, một khi không có tiền……
Mọi sơn trại sẽ đều đổ lỗi lên người thổ ty…… Hiện giờ đúng là cưỡi lên
lưng cọp khó leo xuống.”
Triệu Phác Chân nói: “Hiện giờ lực chọn
lửa sém lông mày chính là hàng 6 tháng cuối năm này có chuyển tiếp hay
không? Sang năm lúc thanh toán tiền hàng vào mùa xuân, Thái Tử đến tột
cùng có đổ hay không, đúng không?”
Vi lão phu nhân lần đầu cảm
thấy nói chuyện với người thông minh nhẹ nhàng thế nào: “Đúng, lấy cách
nhìn của Triệu thượng cung thì thứ nhất chính là Liên Sơn đến tột cùng
có nên chuyển tiếp chuyến hàng cuối năm nữa không? Thứ hai, nếu chúng ta có thể đợi được đến mùa xuân, lấy được tiền hàng cả năm thì thuyền này
của Thái Tử, sau này chúng ta có nên ngồi tiếp không? Một khi chúng ta
đưa ra điều kiện để Thái Tử đưa trước một nửa tiền hàng thì sẽ đắc tội
hắn, nếu không có đường lui ổn thỏa thì chúng ta không gánh nổi nguy
hiểm này.”
Triệu Phác Chân không cần nghĩ ngợi đã nói: “Trước mùa xuân, Thái Tử không những không đổ mà sẽ càng thêm tôn quý hơn, bởi vậy lão phu nhân cứ yên tâm giao hàng, tiểu nữ có thể bảo đảm tiền hàng cả
năm là nhất định có thể thu về, hơn thế nữa, trong vòng ba năm Thái Tử
điện hạ đều sẽ không có việc gì.”
Vi lão phu nhân nhìn thái độ
chém đinh chặt sắt của nàng thì kinh ngạc: “Ngươi ở Tần Vương hầu hạ,
lại được Tần Vương điện hạ cho thân hộ vệ hộ tống trở về. Mấy ngày trước bọn họ còn ở chợ thu mua hương liệu, gạo nếp linh tinh, ta còn cho rằng ngươi hẳn là biết ý ta, giúp Tần Vương làm thuyết khách chứ?”
Triệu Phác Chân cười đến xinh đẹp: “Tiểu nữ biết ý ngài, Vi lão phu nhân là
muốn thông qua tiểu nữ để lên thuyền của Tần Vương, giải bỏ nguy cơ lửa
sém lông mày. Mà ngài cảm thấy kỳ quái vì sao tiểu nữ lại không thay Tần Vương lập tức tiếp nhận sinh ý kinh người này đúng không?”
Nàng
nhìn về phía Vi lão phu nhân: “Chẳng lẽ bây giờ tiểu nữ nói ngày mai
Thái Tử sẽ đổ thì ngài sẽ tin sao? Hơn nữa cuộc làm ăn lớn này ngài sẽ
chịu giao hết cho Tần Vương sao?”
Vi lão phu nhân trầm mặc, Triệu Phác Chân trực tiếp nói luôn: “Sẽ không, lúc này đem sinh ý giao cho
Tần Vương, cùng với ở trêи thuyền của Thái Tử cũng chẳng khác gì nhau.
Bởi vì Tần Vương cũng có khả năng chính là kẻ bị thua, đến lúc đó phải
làm sao bây giờ? Lại phải đưa ra lựa chọn một lần nữa sao? Còn mạo hiểm
đắc tội Thái Tử nữa. Cho nên ngài sẽ không dựa vào dăm ba câu của một
thị tỳ như tiểu nữ mà tin tưởng rồi đem việc liên quan đến căn cơ của
Liên Sơn dễ dàng giao ra. Ngài hôm nay chẳng qua là muốn từ trong miệng
tiểu nữ tìm hiểu chút thông tin giải thế cục trong kinh, nhưng sẽ không
hoàn toàn tin tưởng —— tựa như năm đó Thánh Hậu phong ngài là Thuận Đức
phu nhân, duy trì Mạc thị là thổ ty, nhưng sau khi bình định Liên Sơn,
ngài cũng không tùy tiện đem sinh ý giao cho thân nữ nhi của Thánh Hậu
là Đông Dương công chúa, mà lựa chọn cùng Thái Tử điện hạ hợp tác.”
Vi lão phu nhân híp mắt, nhìn thẳng vào Triệu Phác Chân, ánh mắt như đao
khắc thể hiện quyền lực của người nắm quyền sinh quyền sát vô cùng rõ
ràng. Triệu Phác Chân nhớ tới Triệu Linh Chân từng nói: Tất cả mọi người đều sợ bà ta.
Ở Nam Man này, một nữ thổ ty từng ngăn sóng to,
mượn sức mà trở thành người nắm quyền thực sự thì tất nhiên sẽ không dễ
tin người, tùy ý ra quyết dịnh. Bà ta dám mạo hiểm nhưng tuyệt đối sẽ
không lỗ mãng.
Triệu Phác Chân không hề trốn tránh nói: “Cho nên
ta lựa chọn nói cho lão phu nhân thế cục có khả năng xảy ra lớn nhất ở
trong kinh còn lựa chọn thế nào thì lão phu nhân tự nhiên sẽ làm chủ.
Kết luận của tiểu nữ chính là: Thái Tử điện hạ trong vòng ba năm sẽ
không bị phế, trữ vị ngược lại sẽ càng được củng cố, nhưng thuyền của
Thái Tử thì không thích hợp ở lâu, nên có biện pháp khác để Liên Sơn
toàn thân mà lui, tiếp tục hưng thịnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT