Mấy ngày nay, Mạc Đại Linh đều dày vò vượt
qua vô cùng bất an, trong lúc này, nàng về tới Đường gia, vốn định cùng quản gia tìm lão gia tử, nghĩ biện pháp cứu Đường Vấn ra, bảo vệ cho
Đường thị. Thế nhưng, quản gia lại biểu hiện thái độ làm nàng cảm thấy kỳ quái, mặc dù là biết Đường Vấn hiện tại khả năng ở trong vòng nguy
hiểm, hắn cũng như trước bất ôn bất hỏa nói cho Mạc Đại Linh biết,
hắn liên hệ đến lão gia tử ngài bảo còn cần một đoạn thời gian, mong
muốn Mạc Đại Linh kiên trì đợi.
Thái độ lạnh lùng như vậy
lại làm cho Mạc Đại Linh phẫn nộ song song lại sinh ra một tia nghi
hoặc, quản gia này, rốt cuộc vì sao biểu hiện đắc ý như thế không có
sợ hãi. Cuối cùng, trải qua việc hỏi không có kết quả, Mạc Đại Linh chỉ có thể tức giận từ cổng chính rời đi. Mà điều nàng không biết
chính là, nàng vội vã tìm kiếm Đường lão gia tử cùng Đường Vấn, mà hai
người kia vẫn trốn ở lầu hai nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Con mắt Đường Vấn vẫn đuổi theo thân ảnh của Mạc Đại Linh, thẳng đến
nàng ly khai sau đó cứ như vậy lưu luyến nhìn chằm chằm cổng chính
đờ ra, lão gia tử nhìn Đường Vấn mất hồn mất vía lắc đầu, vuốt vuốt
râu mép bản thân nói rằng: “Vấn Vấn a, phải biết rằng, đều không phải
gia gia không muốn các con ở cùng một chỗ, con xem con đi lâu như vậy, nha đầu đó cư nhiên một điểm ý tứ muốn đi tìm con cũng không có,
nếu không phải Hồ Hồng gọi điện thoại dụ nàng, không biết tới lúc
nào mới bằng lòng tới nói cho ta biết một tiếng, gia gia chỉ sợ con a,
cùng nàng cùng một chỗ bị nàng….”
“Gia gia! Ngươi nói lúc ta đi,
nàng thờ ơ, một điểm cũng không lo lắng, một điểm đều không thèm để ý
sao?” Đường Vấn hai mắt mất đi thần thái, từ đó lộ ra tuyệt vọng đến
đau thương, lão gia tử sợ đến bật người đổi giọng.
“Khụ…Tuy
rằng không biết nàng trước vì sao đối với hành tung của con thờ ơ, thế nhưng từ việc nàng vừa biểu hiện xem ra, nha đầu kia chính là lưu ý
của con, Vấn Vấn a! Con thì trái lại ở nhà chờ vài ngày, đến lúc đó
gia gia sẽ cho con đi ra ngoài…”
Đường lão gia tử nói ra ngữ khí lấy lòng xong Đường Vấn cũng không có một tia phản ứng, điều này
làm cho hắn không khỏi cảm thấy thất bại, ở trong lòng thầm nghĩ: cháu
nội trưởng thành rồi thế nào trở nên không đáng yêu như thế, một điểm cũng không chú ý đến gia gia, thật làm người ta thương tâm nha,
vẫn là đứa cháu trước kia tốt hơn a…
Cuộc sống kế tiếp,
Đường Vấn bỗng nhiên trở nên nhu thuận nghe lời hơn, cũng không có kêu
la muốn đi ra ngoài: “Tìm vợ”, nghiêm nghiêm túc túc theo gia gia học cách quản lý công ty. Mà Đường lão gia tử cũng thật là mưu đồ, hắn đưa tất cả kinh nghiệm mấy năm đều đưa vào đầu Đường Vấn, rốt
cục cũng sẽ có người đứng ra chịu trọng trách này, gia tộc
này, giao cho Đường Vấn so với người ngoài yên tâm hơn rất nhiều.
Rốt cục cũng tới ngày ước định rồi, không còn phương pháp nào khác
Mạc Đại Linh chỉ có thể mang theo cổ quyền chuyển nhượng đi vào phòng
họp Đường thị, kỳ vọng Đường Vấn như trước mạnh khỏe không việc gì.
Cổ đông Đường thị cũng không nhiều, ngoại trừ mấy người nguyên lão thì
cũng chỉ còn lại có Mạc Đại Linh, Hồ Hồng, Sư Tuyên, Nhϊế͙p͙ Cường
mấy người này đều là gương mặt mới, mà làm người khác kinh ngạc chính là, hội nghị ngày hôm nay, hơn phân nửa phòng họp đều bị một
đám hắc y đại hán chiếm đầy, người sáng suốt vừa nhìn chỉ biết là lai
giả bất thiện, mấy người nguyên lão ngồi ở trung gian, nhịn không được
lạnh run.
Mạc Đại Linh nhìn tất cả một vòng, cũng có thể
nói, nàng là người cuối cùng đến, khi nàng nhìn đến mấy người hắc y
mặt cũng không đổi sắc, nhãn thần song song đảo qua tất cả mọi người
ở đây, Sư Tuyên biểu tình nghiền ngẫm, Hồ Hồng cười nhạt, Nhϊế͙p͙
Cường đắc ý, nàng tất cả đều thu hết vào trong mắt, tuy rằng người giữ lấy tối đa cổ phần công ty Đường lão gia tử không ở trong nước, thế
nhưng căn cứ quy định, chỉ cần mình làm cho phân nửa cổ đông có cổ
phần công ty gật đầu, có thể khởi đại hội cổ đông doanh nghiệp, cho
nên tất cả đều có thể nói là kết cục đã định.
Mạc Đại Linh bất động thanh sắc ngồi xuống, cũng không có bởi vì kết cục đã định thì rơi xuống sĩ khí, vẫn duy trì kiêu ngạo của nàng, thong dong gật đầu, mọi
thành viên đều đến đông đủ, ý nghĩa này Đường thị gần phải…Thay đổi…
“Như vậy…. Bắt đầu đi…” Thở dài, Mạc Đại Linh chậm rãi nói ra những lời này.
Cứ nói quanh quẩn về đại hội vài phút, nửa ngày vẫn như trước
không ai mở miệng, mấy người nguyên lão mặt nghi hoặc, còn không có
biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người biết sự tình Sư Tuyên cùng
Nhϊế͙p͙ Cường cũng chỉ cười mà không nói, cuối cùng Hồ Hồng nhịn
không được đã mở miệng, đi thẳng vào vấn đề nói rằng: “Mạc tiểu thư, ta
nghĩ ngươi hẳn là biết ta là ai, về yêu cầu lần trước ta nói gì, có
mang đến hay không?”
Hồ Hồng vừa mới mở miệng thân thể Mạc
Đại Linh liền cứng ngắc, đối mặt nàng ngữ khí không chút khách
khí, Mạc Đại Linh cũng chỉ có thể âm thầm ở trong lòng khẽ cắn môi.
“Ta đương nhiên mang theo, cũng không biết người ta muốn hiện giờ….” Giơ giơ bản chuyển nhượng trong tay lên, Mạc Đại Linh bình tĩnh nói.
“Chỉ cần chúng ta giao dịch hoàn tất, nàng tự nhiên bình yên vô sự xuất hiện trước mặt ngươi…”
“Vị tiểu thư này, ta thế nào biết ngươi nói thật hay giả đây? Vạn nhất giao ra lại phát sinh chuyện gì đó, người ta muốm cũng không có trở
về, ta đây… Ta đây phải đi tìm ai đây…”
“Ha ha ha.” Cười lạnh
một tiếng, Hồ Hồng quay phía sau một gã hắc y đại hán vẫy vẫy tay,
phục ghé vào lỗ tai hắn nói chút cái gì, hắc y đại hán gật đầu đi ra
phòng họp, chỉ chốc lát sau, Đường Vấn bị vài người vây quanh đi đến.
Thân thể Mạc Đại Linh run lên, thiếu chút nữa đã nghĩ tới đứng dậy tới
kéo nàng ra, ai biết, vòng vây bên cạnh Đường Vấn trong đó một người
như là phát hiện ra ý đồ của nàng, xoay người mắt lộ ra hung quang
nhìn chằm chằm nàng, Đường Vấn đi tới phía sau Hồ Hồng.
Rơi vào đường cùng, Mạc Đại Linh chỉ phải liều mạng kiềm chế tâm tình kϊƈɦ
động của bản thân, khẩn trương dùng nhãn thần từ trêи xuống dưới quan
sát Đường Vấn một phen, đến khi nhìn thấy thân thể của nàng hoàn hảo
không tổn hao gì, ngực âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại nhận thấy được sắc mặt nàng có chút tái nhợt, tâm tình vừa mới buông xuống lại
bị đè lên.
Ánh mắt lo lắng chống lại ánh mắt không hề gợn
sóng của Đường Vấn, Mạc Đại Linh trong nháy mắt ngạc nhiên, đôi mắt kia hình như thiếu đi thứ gì đó, ánh mắt nhìn về bản thân đã không
còn như trước yêu say đắm, tựa như bản thân đối với nàng chỉ là
một người xa lạ, nhìn nhau vài giây, Mạc Đại Linh nhịn không được
vội vàng đứng lên. Con mắt hờ hững của Đường Vấn làm lòng Mạc
Đại Linh không khỏi mọc lên một loại cảm giác bất an, cho dù lúc
nàng biết Đường Vấn bị bắt cũng không có xuất hiện qua cảm giác như
vậy.
Tâm tình Mạc Đại Linh có chút luống cuống…
Bất
quá, mặc dù lòng nàng loạn đến không hình dạng, nhưng nét mặt của
nàng cũng không có biểu lộ ra chút nào. Bởi vì nàng biết, trường hợp
này không cho phép nàng lộ ra chút nào mềm yếu, cho nên chỉ có thể cố
nén nghi hoặc, giả vờ trấn định nói: “Tốt, mong muốn chúng ta hợp tác
vui vẻ…”
“Nhất định rất vui vẻ…” Kéo kéo khóe miệng, Hồ Hồng lộ ra tia mỉm cười. Một bên Nhϊế͙p͙ Cường sắc mặt âm u nhìn hai người, tiến đến bên tai Hồ Hồng nhỏ giọng nói rằng: “Tìm một cơ hội, đem
ngốc tử kia bắt lại, ta muốn cho Mạc Đại Linh hết hy vọng!”
Âm thầm phẫn hận không ngớt Nhiếp Cường không có thấy, thời điểm Hồ
Hồng nghe được lời hắn nói, trong mắt có một tia hàn ý chợt lóe.
“A…Yên tâm đi….” Chuyện này vĩnh viễn sẽ không phát sinh, Hồ Hồng khẽ gật đầu nói, chỉ ở trong lòng bổ sung nửa câu sau.
“Như vậy đại hội cổ đông lần này kết thúc đi!” Sư Tuyên nhìn hồi đột
nhiên lên tiếng, nàng dương cao khóe miệng làm Mạc Đại Linh cảm
thấy rất gai mắy, lúc trước nàng đúng là có mắt như mù, tin
sai người rồi.
Hít và một hơi, Mạc Đại Linh lúc này tâm tình bằng phẳng, lẳng lặng nói rằng: “Đúng vậy… Đã có kết quả… Không phải sao..”
Gật đầu, tựa hồ là tán thành lời nói của Mạc Đại Linh, Hồ Hồng nói
rằng: “Về vị trí chủ tịch của Đường thị lần này, ta cùng Sư tiểu
thư cùng là đồng một người, hơn nữa Mạc tiểu thư vừa chuyển nhượng
cho ta cổ phần công ty, hiện tại cổ phần công ty trong tay chúng ta đã vượt lên trước 50%, hẳn là không ai có ý kiến gì đi…”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Nhϊế͙p͙ Cường đắc ý tràn đầy thanh âm “Đương nhiên không có, nói mau đi….”
“Tốt lắm… Hiện tại chúng ta hoan nghênh….” Hồ Hồng cố ý kéo âm cuối, đứng
dậy nhìn, Nhiếp Cường dào dạt đắc ý chuẩn bị tiếp thu mọi người a
dua nịnh hót, trong mắt không che giấu được trào phúng lộ ra.
“Hoan nghênh…. Đường tiểu thư… Trở thành chủ tịch Đường thị….”
Tựa hồ mọi người ở thấy hiện trường đều mắt chữ A mồm chữ O, Hồ
Hồng cùng Sư Tuyên liếc nhau, ngoại trừ hai người các nàng, còn lại
trong mắt tất cả mọi người đều bị kinh ngạc, Mạc Đại Linh cũng nhịn
không được kinh hô một tiếng, Nhϊế͙p͙ Cường như là không có phản ứng
đang xảy ra chuyện gì, ngơ ngác lăng lăng đứng ở nơi đó.
Tại lúc mọi người nhìn kỹ, Đường Vấn chậm rãi từ phía sau Hồ Hồng đi ra, ngọn đèn chiếu vào màu nâu tóc quăn của nàng, cả người thoạt nhìn tựa như một tầng vàng óng ánh, lúc này phòng họp an tĩnh đáng sợ, chỉ có giày
cao gót lưu lại hồi âm, vì nàng đả nhịp bước đi.
Nàng từng bước
một đi tới trước nơi chủ tọa ngồi xuống, hai tay đặt ở trêи bàn, mang theo một phần sắc bén chẳng bao giờ biểu hiện ra, nhẹ giọng nói rằng: “Mọi người hảo, ta là Đường Vấn… Hiện là chủ tịch Đường thị….”
Mọi người như là bị những lời này của nàng trở về ý thức, mấy người
nguyên lão đều tiến lên chúc mừng nịnh bợ, mà lúc này Nhϊế͙p͙ Cường tựa
như một vai phụ trong vở hài kịch, không người để ý tới.
“Nói
cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Nhϊế͙p͙ Cường muốn động thủ
đi bắt Hồ Hồng, lại bị nàng đơn giản bỏ qua, chỉ phải gắt gao nhìn chằm chằm nàng, như trâu đực phẫn nộ.
“Con mắt ngươi mù sao? Không
nhìn thấy gì sao? Còn phải hỏi chuyện gì xảy ra sao?” Cũng
không vội nói, Hồ Hồng chậm rì rì yên tĩnh đến .
“Đường thị
là của ta, vị trí kia là của ta, Mạc Đại Linh cũng là của ta, ngươi
cái kẻ ngu si này! !” Thẹn quá thành giận Nhϊế͙p͙ Cường chỉ vào Đường
Vấn nói.
“Không, ngươi nói sai rồi, Đường thị là của ta, vị trí này cũng là của ta, về phần Mạc Đại Linh…” Nói tới đây Đường Vấn
dừng một chút, cúi đầu, mái tóc che khuất con mắt, làm cho người
khác không rõ ánh mắt nàng lúc này, một lát sau nàng lần thứ hai
ngẩng đầu lên, chống lại con mắt sát nhân của Nhϊế͙p͙ Cường, mỗi chữ
mỗi câu chậm rãi nói rằng: “Nàng như trước…. Vẫn là của ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT