Hai người tựa hồ muốn nói cái gì, do dự dây dưa không ngớt, Đường Vấn tâm
tình cũng theo đó phập phồng không thoải mái, thời điểm thấy Lăng
Khê tự nhiên theo Mạc Đại Linh đi vào Đường thị, hai mắt của nàng
tựa hồ dấy lên hừng hực hỏa quang, hỗn đản, kia là vợ của ta.
Mang theo một cỗ tuyên thệ chủ quyền ý tứ hàm xúc, Đường Vấn canh giữ ở cửa thang máy, chờ Mạc Đại Linh cùng Lăng Khê xuất hiện.
Cửa thang
máy chậm rãi mở, Mạc Đại Linh nhìn người đứng ở cửa, Đường Vấn mỉm
cười, trong nháy mắt nàng có ngây người, nhanh chóng để phần mất tự nhiên đi qua, như là người kia cùng bản thân không quan hệ, trực
tiếp hướng phòng làm việc đi tới.
Một trận hương gió thổi qua,
Đường Vấn ngạc nhiên nhìn thân ảnh Mạc Đại Linh càng ngày càng xa,
còn không có phản ứng đang xảy ra chuyện gì, một cái thanh âm trào phúng liền phát ra.
“Đường tiểu thư đây là làm sao vậy, vì sao như hòn vọng phu đứng ở chỗ này, ngài đây là đang đợi ai vậy?”
“Không đến lượt ngươi quản!”
“Không sai, ta không nên xen vào, Đường tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn động lòng
người như thế nhất định rất nhiều nam nhân thích, bất quá nha, Mạc
tổng lại là một nữ cường nhân, bên người hẳn phải là một người
thành thục mới có thể cùng nàng xứng đôi mới đúng, nếu như cùng một
tiểu hài tử, không chừng cảm giác là đang nuôi mang hài tử bên mình
nga!”
Đường vấn nắm chặt nắm tay, căm tức nhìn Lăng Khê, nhưng
thấy phía trước Mạc Đại Linh đột nhiên ngừng lại, lòng nàng vui vẻ,
vui vẻ như điên đã nghĩ đi tới bên cạnh nàng, ai biết câu nói ra
làm nàng không thể tưởng tượng được: “Lăng Khê, có đi hay không…”
Thoáng chốc, bừng tỉnh như sét đánh ngốc ở nơi đó, nhất thời tan nát cõi lòng.
Lăng Khê đắc ý từ thang máy đi ra, thấy thái độ Mạc Đại Linh đối với
Đường Vấn, tâm tình của nàng vô cùng tốt, nhịn không được huyền diệu
nói rằng: “Ta cùng Mạc tổng đi trước, ngài từ từ chờ nha.. “
Như kẻ vừa chiến thắng, Lăng Khê thải bước chân ngẩng cao đầu đi về
hướng Mạc Đại Linh, mà Đường Vấn chỉ có thể ai oán buông xuống đầu,
nhìn Mạc Đại Linh đối với cấp dưới Ngô Đồng nói một câu: “Đi pha
cho ta ly cà phê, ta cùng Lăng tổng bàn công việc, những người khác không phận sự miễn vào.”
Thời điểm Mạc Đại Linh nói
những lời này, nhãn thần tựa hồ như vô tình đảo qua Đường Vấn, không
đợi Đường Vấn hồi phục, nàng liền không chút do dự đóng lại cửa phòng làm việc, cách trở tất cả âm thanh.
“Đây là ý tứ gì, cái gì là người khác chứ.”
Ngô Đồng cẩn thận lui qua bên cạnh, như khán giả vừa xem xong đại kịch
tình cảm gút mắt ái hận, may mắn bản thân không bị liên lụy, ai
biết, một câu của Mạc Đại Linh lại làm cho nàng lâm vào cảnh Đường
Vấn rít gào bên người.
Toàn bộ quá trình pha cà phê, bên tai
Ngô Đồng vẫn tuần hoàn truyền phát âm thanh oán niệm của Đường Vấn: “Ngô Đồng, ngươi nói cái này người khác nhất định không phải ta đúng
không, nàng là vợ của ta, ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi nói ta thế nào
có thể là những người khác đây, đúng không, ngươi nói đúng không đúng
không vậy?!”
Lúc này Ngô Đồng cảm giác thập phần mất trật tự,
nàng đặc biệt tưởng niệm tiểu bằng hữu trước kia an tĩnh ngây thơ, vì sao sau khi tiểu bằng hữu biến thân thành ngự tỷ, lại có thể niệm công kinh khủng như thế này đây?
“Ngô Đồng, ngươi xem a, ta đều không phải người khác, cà phê này ta giúp ngươi đưa vào có được hay không a!”
Ngô Đồng trêи tay bưng cà phê từ phòng pha trà hướng đi vào phòng làm
việc, nghe được những lời của Đường Vấn vừa nói, nàng biểu tình vô
diệu vỗ vỗ vai Đường Vấn thở dài, đưa khay cà phê cho nàng, không nói
gì, cũng không có phản ứng Đường Vấn sau khi nhận được khay cà phê
khuôn mặt quỷ dị mỉm cười, còn cước bộ cứng ngắc tiêu sái giúp Đường
Vấn mở cửa, Mạc tổng, xin lỗi, nàng thật là chịu không nổi nữa rồi.
Bưng khay cà phê trêи tay, Đường Vấn không có vội vào phòng làm việc
của Mạc Đại Linh, trái lại quay đầu về phòng pha trà, như vậy cà
phê thế nào đưa cho khách uống đây, hay là còn cần pha lại một chút
đây a!
Chỉ cần là nước thấy trong phòng pha trà, tất cả đều được Đường Vấn đem bỏ vào một ly cà phê, ân… Rất tốt còn hảo tâm khuấy đều, một ly cà phê bình thường có màu nâu đậm, thêm thêm ly
có màu đỏ sậm, hẳn là, uống không chết người đâu.
Đường Vấn đi
rồi, phòng pha trà giống như bị một cơn bão càng quét, đầy các
màu bột phấn, một lọ ớt cay nằm ở trêи bàn, nhìn qua, đã không còn
thấy gì trong lọ.
Bưng hai ly cà phê, Đường Vấn vui vẻ bước đi.
“Tiến đến….”
“Mạc tổng, đây là cà phê chị muốn.”
Nhìn thấy người đến là Đường Vấn, Mạc Đại Linh sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Ngô Đồng đâu?”
Động tác của Mạc Đại Linh đều được Đường Vấn để vào trong mắt, nàng
khẽ cắn môi làm bộ không có việc gì, đem cà phê đưa tới trước mặt các
nàng, trả lời: “Nga, Ngô Đồng a, nàng có việc đi, em giúp nàng đem cà
phê tiến đến.”
“Như vậy sao….” Mất tự nhiên nhấp một ngụm cà phê, Mạc Đại Linh nói rằng: “Vậy em đi ra ngoài đi!”
“Mạc tổng, thân là bí thư của chị, trước là em sai rồi, mong muốn chị có thể cho em một cơ hội chỉnh sửa, để em ở lại cùng chị học tập,
chị xem có được không?”
Lời nói nghĩa chính ngôn từ như vậy, Mạc Đại Linh cũng không thể bất lỗi, không thể đuổi người, nhưng kỳ thực lòng nàng cũng không hề muốn ngăn cản.
“Vậy em ở lại đi…” Miễn cưỡng đáp ứng, Mạc Đại Linh tiếp tục cùng Lăng Khê nói chuyện.
“Đối với phương án kia, ta đã xem qua, ta thật không rõ tại sao quý công
ty đối với Đường thị chúng ta cấp ra điều kiện, ưu đãi như vậy.”
“Cái này nga….” Lăng Khê giơ cà phê lên trước mặt, nhãn thần lơ đãng nhìn
tới khuôn mặt đầy quỷ dị của Đường Vấn, đây là biểu tình gì đây,
ngực không hiểu rùng mình một cái, uống một ngụm cà phê.
Nhất thời, tràn đầy kϊƈɦ thích đầy rẫy ngay đầu lưỡi, đủ loại vị đạo lẫn vào trong miệng.
“Phốc…” Tất cả cà phê trong miệng đều hướng về phía người đối diện nàng
Mạc Đại Linh phun ra, rơi đầy cả văn kiện trêи bàn, y phục Mạc Đại Linh cũng bị loang lỗ vài điểm.
“Đại Linh, đều không phải,
ta, không phải ta cố ý… ta….” Lăng Khê chân tay luống cuống giải thích,
khoang miệng đầy vị cay làm đầu lưỡi của đều trở nên chết lặng, nói
cũng nói không rõ, trong mắt phiếm quang.
“Lăng tổng, không cần
phải nói, chúng ta hôm nào bàn tiếp, hiện tại ta cần thay đổi y phục,
Đường Vấn tiễn khách…” Mạc Đại Linh nói xong thì đi vào phòng nghỉ.
Nàng áp lực sợ Mạc Đại Linh nổi giận với mình, nửa ngày cũng không phục hồi
tinh thần lại, thẳng đến khi Đường Vấn sắc mặt cổ quái nói câu: “Nếu như Lăng tổng không thể uống nổi cà phê này của chúng ta, khả dĩ nên để cho ngày uống nước sôi thì tốt hơn, đi thong thả không tiễn!”
Lúc này nàng mới phản ứng, đỏ mặt chỉ vào Đường Vấn “Ngươi, được lắm.” Xoay người ra cửa.
“Được cái đầu ngươi…” Đưa làm nắm đấm trong không khí, không đợi nàng đắc ý,
cửa lần thứ hai mở ra. Mạc Đại Linh sắc mặt âm trầm đi tới, nhìn nàng
một cái rồi mở miệng: “Em theo chị vào đây”
“Nga..” Như một hài tử làm sai, Đường Vấn cuối đầu, ảo não đi theo phía sau.
Trong phòng nghỉ, Mạc Đại LInh ngồi, Đường Vấn ngồi.
“Nói đi, vì sao em muốn làm như vậy..”
“Làm cái gì?” Chột dạ quay đầu, không dám nhìn tới Mạc Đại Linh
“Muốn chị nói rõ sao? Vì sao dở trò trong cà phê.”
“Ân…Em chính là…chính là…nhìn không vừa mắt nàng không được sao…” Thanh âm
càng nói càng nhỏ, ngẩng đầu len lén nhìn phiến mắt cùng sắc mặt Mạc Đại Linh càng ngày càng khó coi, Đường Vấn lại miễn cưỡng nói rằng: “Xin
lỗi, em sai rồi…”
“A, nhìn không vừa mắt thì bỏ bộ ớt vào cà phê
của khách chắc, nhìn không vừa mắt có thể mang đến lợi nhuận cho em sao! Nhìn không vừa mắt liền không để ý đến hình tượng của Đường thị sao!
Nhìn không vừa mắt là có thể tự ý làm bậy? Lăng Khê là khách của chúng
ta, mà nơi này là công ty, đều không phải là địa phương để cho em tùy
tiện xằng bậy! Em có thể hay không không cần ấu trĩ như thế, thành thục
chút được không! Không hồ đồ được không!”
Nói đến Lăng Khê liền
trào phúng nói, Đường Vấn nổi giận, không cần nghĩ ngợi liền mở miệng
nói rằng: “Phải! em ấu trĩ, em không thành thục! Chị chính là thích
người thành thục sao, tựa như Lăng Khê có phải không? Có đúng hay không
cho tới nay, người chị thích như trước là nàng! Căn bản không phải em!”
“Chát….” Một tiếng thanh hưởng, Đường Vấn sửng sốt, Mạc Đại Linh cũng sửng sốt,
kỳ thực lời này mới vừa ra khỏi miệng, Đường Vấn liền hối hận , muốn cúi đầu nhận sai, ai biết Mạc Đại Linh trực tiếp quăng cho mình một bạt
tai.
Bụm mặt lại, Đường Vấn không tin được nhìn Mạc Đại Linh, nước mắt không khống chế được từ viền mắt tuôn tràn ra: “Chị đánh em!”
Môi Mạc Đại Linh khép mở vài lần, nhưng một câu nói cũng nói không nên lời.
Dáng dấp lúc này của nàng càng làm Đường Vấn thêm căm tức “Là bị em nói
trung tâm sự sao! Chị một điểm cũng không yêu em! Mỗi một lần nhìn thấy
nàng chị đều khác thường như vậy, ngày hôm qua chị nói ở công ty công
tác, không trở về nhà, vì sao ngày hôm nay em lại thấy chị từ trong xa
của Lăng Khê đi xuống, còn ăn mặc y phục của nàng! Có đúng hay không tối hôm qua chị chính là ở tại nhà nàng, các ngươi….”
“Chát….” Vừa
một cái thanh âm vang dội lỗ tai, thấy Mạc Đại Linh khóe mắt rưng rưng,
run rẩy nhìn bản thân, ý thức của Đường Vấn tựa hồ thanh tỉnh một chút.
Nàng đây là làm gì vậy, thế nào có thể đối với vợ của mình mà làm tổn
thương nàng.
Không biết làm sao hoa chân múa tay vui sướиɠ đứng lên, muốn giải thích: “Vợ… Em… Xin lỗi…”
Lạnh lùng cắt đứt lời nói của Đường Vấn, Mạc Đại Linh quay mặt đi nói rằng: “Em ra ngoài….”
“Vợ…”
“Em ra ngoài, hiện tại tôi không muốn thấy mặt em, em để cho tôi một mình….”
Đường Vấn cắn răng, xoa xoa nước mắt, có không muốn nói rằng: “Em đi đây..”
Tiếng đóng cửa vang lên, Mạc Đại Linh vô lực té ngã trêи ghế sô pha, nước mắt ở trêи mặt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi.
Đường Vấn buông xuống đầu, trêи mặt đỏ rực hai dấu tay ủ rũ ngồi ở cửa, nàng
không biết nên đi đâu, không biết có thể đi đâu, hình như rời khỏi Mạc
Đại Linh, thế giới này không còn có chỗ cho nàng dung thân.
Một cánh cửa, tách biệt tâm hồn hai người.
“Oa! Đường tiểu thư, ngươi… Đây là làm sao vậy…” Ngô Đồng đẩy cửa ra, thấy
Đường Vấn ngồi dưới đất lập tức lại càng hoảng sợ, hình tượng thê thảm
như vậy, giống như tiểu bạch thỏ bị vứt bỏ a! Này là lại với người trong kia mâu thuẫn gì sao? Nghĩ tới đây Ngô Đồng lại đau đầu nga, ở trong
lòng rít gào, nghìn vạn lần đừng hại cập cá trong chậu a.
Đường Vấn liếc liếc mắt nhìn Ngô Đồng kinh sợ, không có phản ứng nàng, lần thứ hai trở về yên lặng.
“Khụ… Ách… Đường tiểu thư, đây là Lăng tổng sai người đưa y phục tới, nói là
Mạc tổng bỏ quên ở nhà nàng, đã được giặt sạch… Ngươi xem…” (editor:
Cưng làm tốt lắm..^-^)
“Ngươi nói cái gì!”
“Ta nói y phục này. . Có đúng hay không ta đem vào đưa cho Mạc tổng”
“Không phải cái này, chính là câu trước… Nói là Mạc tổng bỏ quên ở nhà nàng…”
“Nhà nàng… Tối hôm qua nàng tại nhà nàng….” Đường Vấn lăng lăng nhìn chằm
chằm kiện y phục kia, không thể tin được đáp án mà bản thân đã cân nhấc, bất ngờ quay đầu nhìn cửa phòng nghỉ phía sau, nhìn hồi lâu, nàng đột
nhiên nở nụ cười, giống như người điên, cười đến bệnh tâm thần. Chậm rãi từ trêи mặt đất đứng lên, đường Vấn cước bộ gian nan tiêu sái đi ra
ngoài, người đang cầm y phục, Ngô Đồng kêu nàng nửa ngày, nàng cũng
không có một tia phản ứng.
“Mạc tổng, Lăng tổng sai người đưa tới y phục cho ngài, Đường tiểu thư… Đường tiểu thư biết sau đó cảm giác
rất không thích hợp, ngài có đúng hay không…” Ngô đồng gõ cửa phòng
nghỉ, thấp thỏm hỏi.
“Đã biết, y phục cứ để bên ngoài, ngươi đi ra ngoài đi…”
“Ta biết rồi.”
Đường Vấn đi ra khỏi Đường thị, vô mục đích tiêu sái đi trêи đường, lúc này
nàng thầm nghĩ qua chuyện khác, né tránh cái hiện thực tàn khốc kia. Một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi chạy theo nàng, cuối cùng, Đường
Vấn ngừng lại, nhìn về phía chiếc xe kia.
Cửa sổ xe bị hạ xuống, một cái ánh mắt lộ ra, đúng rồi, huấn luyện viên nói ngày hôm nay muốn tới đón bản thân .
“Lên xe đi….”
Lưu luyến nhìn thoáng qua Đường thị, ngửa đầu nhìn cái phòng làm việc cao
nhất kia, thủy tinh phản quang làm nàng thấy không rõ cảnh tượng bên
trong, nhắm mắt lại, Đường Vấn nghĩ đến, đến lúc phải đi rồi.
Nàng sở dĩ không biết chính là, Mạc Đại Linh đã từ phòng nghỉ đi ra, hai mắt đỏ au đuổi theo thân ảnh của nàng, thẳng đến nàng lên xe, xe chậm rãi
rời đi, nàng mới đưa ánh mắt rời đi.
Đường Vấn… Thực sự đi rồi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT