Edit: Sun

Rốt cuộc hội nghị cũng kết thúc, Đường Vấn nắm lấy điện thoại di động muốn đi ra khỏi phòng họp, thế nhưng lại bị Mạc Đại Linh gọi lại.

“Đường Vấn, em đi theo chị một chút vào phòng làm việc…”

Bất đắc dĩ buông điện thoại di động vừa lấy bỏ lại, trong ánh mắt hả hê của mọi người mà đi theo Mạc Đại Linh vào phòng làm việc.

Ngồi ở trêи ghế lão bản của phòng làm việc, Mạc Đại Linh chống một cánh tay, lật xem những gì Đường Vấn vừa ghi lại, Đường Vấn buồn chán đứng ở trước bàn, chờ đợi xử lý.

Lúc nãy trong phòng hội nghị, Mạc Đại Linh nguyên bản lửa giận vừa hạ xuống lại bị Đường Vấn khơi mào, vô ý thức gọi nàng lại, thế nhưng kêu lên đây lúc này lại không biết nói cái gì, chỉ có thể giả vờ trấn định lật xem văn kiện.

Đợi nửa ngày, như trước không thấy Mạc Đại Linh lên tiếng, Đường Vấn có chút ngồi không yên, thưa dạ mở miệng nói: “Vợ, nếu như không có gì việc gì để nói, em đây….”

Còn chưa nói xong, đã bị Mạc Đại Linh nhanh chóng cắt đứt.

“Hiện tại là thời gian làm việc, thỉnh gọi Mạc tổng!”

“Được rồi….Mạc tổng “

“Ân, gần nhất…Em đều mang theo cái gì?” Con mắt Mạc Đại Linh nhìn chằm chằm văn kiện, thế nhưng tay cầm lấy văn kiện không khỏi xiết chặt.

Vô ý thức nhìn về phía Mạc Đại Linh, Đường Vấn quấn quýt vò góc áo, muốn nói lại thôi, phun ra nuốt vào đến cuối cùng, lại nói rằng: “Em…Em….Không, không có mang cái gì a…”

Mạc Đại Linh biết nàng đang nói dối, thu góc áo này mờ ám thường thường đại biểu cho nội tâm Đường Vấn khẩn trương cùng bất an, cho dù đã khôi phục, thế nhưng từng ấy năm tới nay tập thành quán tính không phải nói sửa là có thể sửa. Tâm có chút lạnh, phất phất tay, không mang theo một tia cảm tình nói rằng: “Được rồi, không có việc gì, em trước tiên đi ra ngoài đi!”

“Vợ…Đều không phải…Em…” Đường Vấn muốn mở miệng giải thích, nhưng nói không nên một câu hoàn chỉnh.

“Tích tích…” Đoản tin mới vừa mới vang lên, Đường Vấn mở ra nhìn, trêи mặt chỉ biểu hiện ra một câu nói: ngày mai em sẽ tới đón chị…

Sau khi nhìn Đường Vấn nhận được đoản tin đó trêи mặt biến ảo bất định, sắc mặt Mạc Đại Linh càng kém, uất nộ nói rằng: “Em trước tiên đi ra ngoài, chị muốn bản thân yên lặng một chút….”

“Vợ…”

“Đi ra ngoài!”

“Được rồi…Đi ra…”

Đường vấn uể oải xoay người ra ngoài, trong nháy mắt nàng đóng cửa lại Mạc Đại Linh như tiết cơn tức giận lên trêи bàn ghế, nàng không rõ, vì sao các nàng trong lúc này lại biến thành như vậy, Đường Vấn, rốt cuộc thế nào?

Kỳ thực mấy ngày nay, cùng Đường Vấn liên hệ tổng cộng có hai người, một là người thâm nhập nội bộ Hắc Hổ bang dùng tên giả là Hồng Hồ, từng là huấn luyện viên của Đường Vấn, một là tiểu khuyển trung thành là Dực trở thành bạn kề vai sát cánh với Đường Vấn.

Nói đến sau khi trở mặt với Sư Tuyên, Đường Vấn vì sao còn có thể tín nhiệm Dực như vậy, toàn bộ nguyên nhân đều phải quy vào bí mật. Nữ nhân Dực Kim Tinh này, không phải người.

Ngày đó, Dực tại Phách Hí Thời phát sinh sự cố, lúc đấy hai người bởi vì chuyện phòng the đã quá quen thuộc thành thục, cư xử với nhau cũng là tâm lý giữa bằng hữu, Đường tiểu bằng hữu chủ động xin tham gia vào tổ kịch, đến chăm sóc cho Dực.

Tự nhận là hai người đã thân thiết, cho nên Đường tiểu bằng hữu cũng không khách sáo, trực tiếp đẩy cửa mà vào, ai ngờ lại thấy được một màn thần kỳ. Bên trong phòng, chân trái Dực hơn phân nửa da đã không còn, lộ ra phần cơ thể bên trong ánh lên quang mang kinh diễm lam sắc và vàng kim. Không thể không nói, thời điểm Đường tiểu bằng hữu vừa thấy liền trực tiếp bị dọa đến kinh hách choáng váng, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận sự thật Dực là xuyên qua, hơn nữa Dực còn là người máy. Không thể không nói, lúc đó Đường tiểu bằng hữu còn chưa khôi phục, thẳng đến thời điểm ly khai trong đầu nàng vẫn còn nghĩ… Người máy, bên ngoài là hình dạng người thường, bên trong là cơ khí máy móc, mộng này là thật a!

Trải qua chuyện này, hai người cảm tình duy trì liên tục tăng lên, làm việc cùng nhau đều có chút thú vị. Ngày đó Đường Vấn quay về G thị, nàng đột phát ra ý tưởng muốn cho Dực biến ra một vật gì đó có thể làm cho nàng trưởng thành nhanh hơn một chút, nghĩ thầm: như vậy vợ thấy được nhất định sẽ thích.

Nhưng, hiện thực là tàn khốc, Dực chỉ móc ra cho nàng đồng khoản vài món y phục, nói rằng “Tới đây…Thay ra, chỉ cần ngươi trở nên giống như ta, vợ của ngươi sẽ thích.”

Vì vậy, cái màn xuất hiện ở sân bay lần đó, kiểu dáng y phục tình lữ làm Mạc Đại Linh thấy chói mắt không gì sánh được.

Trở lại trọng tâm câu chuyện, ngày đó trong WC, huấn luyện viên chỉ nói nói mấy câu: “Có một cổ tài chính khác muốn tranh mua cổ phần công ty Đường thị, hiện tại đã hành động và đang kiềm giữ Mạc Đại Linh, nhớ kỹ, không được nói với cảnh sát, không được nói với bất luận kẻ nào, kể cả Mạc Đại Linh!”

Đường Vấn không phải không hiểu vụ thương nghiệp này, đều không phải không muốn vì Mạc Đại Linh phân ưu giải nạn, có thể thì chính nàng không rõ tâm tình của bản thân, nàng hiểu nhưng làm bộ không hiểu, đơn giản là nàng kỳ vọng những thứ này có thể giữ Mạc Đại Linh, nàng sợ Mạc Đại Linh đem tất cả giao cho bản thân, có thể sau đó một chút cũng không có lo lắng cho mình, nàng sợ Mạc Đại Linh đối với nàng bất quá là một phần trách nhiệm mà thôi.

Chuyện này, Đường Vấn duy nhất chỉ có thể cùng Dực kể ra, nói cho Dực biết rõ chuyện của bản thân, có nên hay không cùng Mạc Đại Linh nói rõ. Dực chủ trương là nói rõ, thế nhưng những lời huấn luyện viên nói lại liên tục quanh quẩn trong đầu của nàng, mấy ngày này, chỉ có thể liên lạc với huấn luyện viên nói rõ tình huống hiện tại.

Nói đến, Đường gia gia chính là cảnh sát, lúc đó như mặt trời ban trưa tiến nhập hắc bang nằm vùng, chuyên tâm ẩn tàng nhiều năm, rốt cục, tại thời điểm nắm giữ chứng cứ then chốt, nhất cử liền phá huỷ hắc bang đó, đáng tiếc chính là, bởi vì lúc trước nhân viên nội bộ cảnh cục có chuyện, nên vẫn để loạt vài con cá nhỏ.

Con cá không lọt lưới thì có phụ thân của Nhiếp Cường là Nhϊế͙p͙ Cuồng, Nhϊế͙p͙ Cuồng dẫn theo mấy người bộ hạ trong nguyên bản, tại G thị trát hạ căn cứ, từng bước một lần thứ hai thành lập Hắc Hổ bang.

Khi đó Đường gia gia lại bị oan uổng hãm hại, bị ép giã từ sự nghiệp khi đang trêи đỉnh vinh quang, xoá tên trong cảnh giới, công tích phá huỷ hắc bang lớn như vậy, cũng chỉ lưu cho hắn một danh hiệu cán bộ về hưu hàng đầu. Vì vậy, hắn xoay người bắt đầu kinh doanh, phát triển cho tới hôm nay trở thành trùm thương nghiệp nổi tiếng.

Sự nghiệp thành công sau đó Đường lão gia tử đã gần qua tuổi năm mươi, bức thiết mong muốn nhi tử tới đón nhận sự nghiệp, sau đó vì nhi tử nhanh chóng làm một đám hỏi thương nghiệp, mới phát hiện, nhi tử căn bản không thích nữ nhân, lại cùng một người nam nhân qua lại, cư nhiên Đường Vấn chính là kết quả duy nhất sau một lần hắn say rượu. Trong cơn giận dữ, lão gia tử dao sắc chặt đay rối, chặt đứt liên hệ hai người, vốn tưởng rằng chuyện này có thể như vậy trở thành quá khứ, ai biết, chưa từ bỏ ý định hai người cư nhiên dự định bỏ trốn.

Đối với nhi tử nản lòng thoái chí, lão gia tử nguyên dự định lúc đó buông tay, ai nghĩ rằng, lại bị Hắc Hổ bang bắt được cơ hội trả thù, tạo ra vụ tai nạn xe cộ.

Hắc Hổ bang khả dĩ phát triển như vậy, phía sau hắn có người giúp đỡ chăng, muốn nói chỉ dựa vào mấy con tép riu như vậy, chỉ một đoạn thời gian thành lập ra một bang phái lớn như vậy, Đường lão gia tử đánh chết cũng không tin, phía sau bọn họ tuyệt đối có người, nhưng đương nhiên theo cảnh cục nhiều năm, tra xét nhiều năm như vậy, liền phát hiện, người phía sau giở trò cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng, bất ngờ hắn chính là đồng sự của mình.

Từ đó, tất cả đều đã sáng tỏ, hãm hại vu khống hắn nhiều năm như vậy chính là: “Lão hữu”, làm hại hắn người đầu bạc tiễn người đầu xanh cũng là: “Lão hữu”, bản thân là cán bộ về hưu, mà hắn cũng đã là quan lớn của chính phủ, bản thân không có tài sản, cũng không có quyền lực, muốn báo thù hắn chỉ có thể thu Hắc Hổ bang vào tay.

Vì vậy, huấn luyện viên dùng tên giả Hồng Hồ vào nội bộ Hắc Hổ bang, gần đây, bởi vì Nhϊế͙p͙ cường đối với các nàng động thủ, gây thành tai nạn xe cộ khiến cho vị quan lớn kia chú ý, e sợ Đường lão gia tử nhận thấy được chân tướng, thực hành trả thù, hắn cố ý phái nhân viên cảnh cục đến bên cạnh các nàng, muốn làm một hành động gọi là săn hổ để bảo hộ kì thực là giám thị hướng đi của các nàng.

Mấy ngày hôm trước, Hồng Hồ rốt cục bắt được Hắc Hổ bang cùng vị quan lớn kia giao dịch, hắn muốn loại bỏ Hắc Hổ bang để trừ mầm tai hoạ gần ngay trước mắt, để phòng ngừa lộ tiếng gió thổi sinh ra biến cố, lão gia tử tức khắc hạ lệnh đem Đường Vấn mang về bảo vệ.

Những cái tin tức này….

Đường Vấn không phải không nghĩ tới không đi, nàng còn muốn mang theo Mạc Đại Linh cùng nhau đi, đáng tiếc chính là huấn luyện viên lại nói Mạc Đại Linh cùng ân oán của bọn họ không quan hệ, sẽ không có người đối với nàng hạ thủ, nhưng Đường Vấn nhưng không tin. Hai người cùng nhau sống chung cũng quá rõ ràng, sợ rằng sẽ khiến vị quan lớn kia cảnh giác, nhưng lại sợ nếu để tin tức này lộ ra ngoài, tâm huyết nhiều năm của lão gia tử nhiều như vậy đều uổng phí, nói xong Đường Vấn viền mắt đỏ lên chỉ phải thu hồi… đó cũng chỉ là ý niệm trong đầu.

Suy nghĩ có đi hay không, suy nghĩ có nói hay không, Đường Vấn liền cùng Dực mở cuộc thảo luận qua điện thoại.

Đường: ngươi nói ta rốt cuộc có đi hay không a..

Dực: đi a, cùng nói chuyện với nàng, chí ít nhượng nàng có tâm lý chuẩn bị.

Đường: vậy ngươi nói ta nói hay không nói?

Dực: nói đi, hiện tại nói khả năng sẽ làm nàng thương tâm, thế nhưng nếu như tới cuối cùng mới nói cho nàng, ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?

Đường: nếu như nàng không cho, có lẽ muốn phải theo ta cùng nhau đi, ta đây nên nói như thế nào?

Dực: chúng ta bỏ trốn đi!

Nhận được này tin tức đó, Đường Vấn không dự định sẽ trở về, nàng thừa biết, Dực cũng không thể nói lời hữu ích gì. Ở công ty bị Mạc Đại Linh cho ăn bơ một ngày, về đến nhà nàng lại đối mình nhìn như không thấy, Đường Vấn có thể nói là không hiểu ra sao, phát điên gãi tóc, ngày mai huấn luyện viên sẽ tới đón bản thân, hiện tại hai người cả âm thanh nói chuyện cũng không có, rốt cuộc vấn đề ở đâu ra!

Là rời đi đó a! Nàng không yên lòng Mạc Đại Linh, chuyện gia gia bố trí nàng lại không dám tùy hứng xằng bậy, muốn nói với nàng…..Thế nhưng phải mở miệng như thế nào a….

Hết suy nghĩ chuyện này, lại phải suy nghĩ chuyện kia, Đường Vấn cảm thấy đầu óc bắt đầu thành một mảng mơ hồ rồi.

Thật vất vả, thanh âm phòng tắm mở cửa cứu vớt nàng ra khỏi suy nghĩ mơ hồ, Mạc Đại Linh ăn mặc ɖu͙ƈ bào đi ra, sau khi tắm rửa tâm tình nàng tựa hồ tốt hơn rồi, con mắt như là đã bị hơi nước hun qua, nhìn qua thập phần ướt át, phiếm quang, sắc mặt đỏ ửng, giống như hoa sen mới nở, trêи vai đắp một khối khăn tắm, tóc ướt sũng đầy nước.

Không có cấp cho bản thân một cái sắc mặt, Đường Vấn phát giác đến đó, bật người cầm khăn mặt hí ha hí hửng đi tới: “Vợ….Em giúp chị sấy tóc nga…”

Thấy Đường Vấn chân chó chạy tới Mạc Đại Linh nhíu nhíu mày, tiếp nhận khăn mặt trong tay nàng, nói rằng: “Đi tắm. .”

Quay đầu đi, chà lau tóc, không hề phản ứng nàng.

Huých huých mũi, Đường Vấn thanh âm không chút nào tình nguyện: “Nga…”

Đường Vấn đi vào phòng tắm, Mạc Đại Linh nhìn điện thoại di động ở trêи giường, điện thoại di động này chính là lúc trước cùng Đường Vấn không có phương tiện liên hệ, bản thân cấp nàng, ai biết, mấy ngày này lại trở thành cái đinh trong mắt của bản thân.

Vừa hay, điện thoại di động lại vang lên, là một đoản tin, ma xui quỷ khiến Mạc Đại Linh cầm lên, mở đoản tin.

“Ngày mai buổi chiều, ở cửa Đường thị, ta chờ ngươi…”

Có người hẹn ước cùng Đường Vấn, còn muốn chờ nàng? Mạc Đại Linh sắc mặt đen tối bất minh, khống chế không được, một cái một cái lật xem những đoản tin trước.

Dực: chúng ta bỏ trốn đi!

Dực: nói đi, hiện tại nói khả năng sẽ làm nàng thương tâm, thế nhưng nếu như tới cuối cùng mới nói cho nàng, ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?

Dực: đi a, cùng nói chuyện với nàng, chí ít nhượng nàng có một tâm lý chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play