“Hai con tiện nhân này…Ta muốn cho các nàng
chết không được tử tế…”. Nhϊế͙p͙ Cường phát cuồng đem tạp chí trêи
bàn ném một cái liền rớt trêи mặt đất, nhìn camera hai mắt đầy
phẫn nộ.
“A…Cư nhiên phái nhiều người như vậy đối với hai nữ
nhân động thủ, ngươi thật là bỉ ổi…Trách không được người nào đó thà
nguyện ý muốn một nữ nhân…Chứ không phải là ngươi…”. Trêи người một
bộ trang phục xa hoa, nữ nhân bên cạnh trêи mặt mang theo vẻ chán
ghét, cầm trêи tay một điếu thuốc lá dài nhỏ, thích ý phun ra nuốt
vào vài ngụm khói, ánh mắt nhìn Nhiếp Cường không mang theo chút
nào che lấp hèn mọn.
“Hồ ly, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là
người trong bang nguyên lão, ta không dám động ngươi…”. Nhϊế͙p͙ Cường
như là bị đụng trúng chỗ đau, hung ác độc địa nhìn chằm chằm nữ nhân
kia, phẫn nộ rít gào, nếu như có thể động thủ, hắn thật muốn đem nữ
nhân này băm thành hai nửa.
“A…Hồng Hồ ta đời này ghét nhất là thể loại như ngươi, một loại là khi dễ nữ nhân, một loại luôn tự
cho mình là nam nhân đúng, ngươi cho là ngươi là cái thể loại gì đây…”. Nữ nhân điêu yên, đi một bước hướng qua trước bàn Nhϊế͙p͙
Cường, đợi cự ly cách hắn không tới một thước, cách bàn dùng một khẩu
súng để ở huyệt thái dương của hắn.
“Ngươi..nếu lão đại không chỉ định người thừa kế, ta đã sớm đem ngươi giết đi….”
Huyệt thái dương truyền đến nhè nhẹ lạnh lẽo, Nhϊế͙p͙ Cường ngực phát lạnh,
sắc mặt biến đổi có chút tái nhợt, khí thế nhất thời yếu đi, miễn cưỡng nói.
“Chuyện của ta, không nhọc ngươi tới quan tâm, làm tốt thuộc bổn phận sự của ngươi đi…”
“Hầy…Ác tâm nam nhân….” Phun ra một ngụm nước miếng, Hồng Hồ thu hồi súng xoay người rời đi.
“Loảng xoảng….”
Nhìn Hồng Hồ tiêu sái rời đi, Nhϊế͙p͙ Cường lau mồ hôi lạnh, trong mắt lộ
ra dày đặc che lấp, song hung hăng một quyền nện ở trêи mặt bàn, sớm
muộn gì có một ngày, hắn nhất định phải làm cho nữ nhân này biến mất khỏi thế giới này…nhất định…
Quá khứ cứ ngày một ngày
qua đi, tất cả lần thứ hai hồi phục trạng thái gió êm sóng lặng, thế
nhưng bên ngoài bình tĩnh bên trong rốt cuộc còn nổi lên sóng gió
gì đây, chuyện này thật sự không người nào biết trước được.
Hình tượng của Đường thị lần này bị đả kϊƈɦ không nhỏ, mặc dù tổn thất
rất nhiều, thế nhưng những vị quan chức căn bản, tựa như cuộc sống
hằng ngày của mọi người không có gì thay đổi, đã biết “Miếng
thịt béo mỡ” lẽ nào sẽ không triệt để mà ăn sao? Đường thị, trước
kia là thương nghiệp đế quốc thật lớn, thế nhưng, bởi vì…những phong ba này mà có chút lung lay, làm Mạc Đại Linh phải hao tâm khổ
trí.
Khi mọi người đã biết miếng thịt có chuyện, từ nay về
sau sẽ không được không ăn nữa, nhưng cũng không bởi vì vậy mà tránh
đi việc ăn ít đi, hiện nay Đường thị đang đứng ở giai đoạn này, thế
nào vãn hồi hình tượng, làm sao để người tiêu thụ thấy thực lực cùng
năng lực của Đường thị, một lần nữa tiếp thu, trở thành nan đề làm
Mạc Đại Linh đau đầu.
Vào lúc này, một công ty nhà nước ở Mỹ
muốn nhập trú G thị, đang tìm đối tượng hợp tác, Mạc Đại Linh mắt sáng ngời nghĩ đến, này có thể là một cơ hội….
Công ty này là
do người Hoa đầu tư, tại nước ngoài phát triển thành công sau đó liền
tiến quân quốc nội, chủ doanh về sản phẩm điện tử, như vậy càng
thêm dễ dàng, không chỉ có khả năng nhượng Đường thị kiếm được một
vụ làm ăn lớn, còn có thể vãn hồi hình tượng của Đường thị, như
vậy nhất tiễn song điêu, cớ sao mà không làm.
Thế nhưng, nhìn
trúng công ty này, không chỉ có Mạc Đại Linh, G thị rất nhiều xí
nghiệp đều vì tin tức này trở nên nhìn chằm chằm, thế nào từ đông đảo
đối thủ như vậy mà mình có thể được nhận loại ưu ái này đây?
Mạc Đại Linh híp mắt, giống như hồ ly giảo hoạt, vậy lần này đầu tiên tìm người phụ trách bắt đầu đi…
Vận dụng thời gian rảnh
rỗi liền đi tìm tin tức cùng những tài nguyên sở hữu của công
ty kia, tin tức tìm hiểu được một người phụ trách tin tức, nhưng chỉ
biết được người đó mang họ Lăng, là người Trung Quốc, xuất ngoại
du học sau đó lưu lại nước ngoài phát triển, ngày gần đây mới được đề
thăng chức vì thế thành người phụ trách hạng mục này, phái đến
quốc nội. Còn lại, tính tình, gia cảnh, hay yêu thích cái gì, thật
có thể nói là thần bí đến cực điểm.
Bất đắc dĩ khép lại văn kiện
trêи mặt bàn, Mạc Đại Linh mi nhíu mày nhăn, xem ra còn phải tìm một cơ hội, trông thấy người phụ trách này mới được.
“Lại đang suy
nghĩ cái gì? Cau mày….”. Trêи mi liền có một đôi tay ôn nhu vuốt ve,
nhẹ nhàng nhợt nhạt nhu động làm Mạc Đại Linh thư thích thỏa mãn,
nằm ngã vào người nọ trong lòng.
“Không có việc gì…Có vài điểm mệt mỏi mà thôi…”
“Kia đừng xem nữa, nếu không, đi phòng nghỉ… Ngủ một chút có được hay không?”
“Không cần…Ngồi nghỉ ngơi một chút là được rồi…”
“Được rồi, em ở đây ôm chị…”
Đường vấn một thân trang phục bạch sắc, màu tóc nâu quăn nhu thuận rối tung sau đầu, còn Mạc Đại Linh lại là một thân trang phục hắc sắc, nằm ở trước ngực của nàng, giống như con mèo nhỏ cử chỉ dịu ngoan miễn bàn. Y phục bó sát vóc người làm nàng hiện hứng thú lả lướt
trêu đùa, bàn tay lộ vẻ nhuyễn ngọc ôn hương, Đường Vấn không khỏi có
chút tâm viên ý mã, nhưng nhìn đến khuôn mặt uể oải của Mạc Đại
Linh, chính mình hít sâu một hơi, tắt đi tiểu ngọn lửa ở trong lòng,
vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.
Nói đến tại sao Đường Vấn lại ở đây, này phải bắt đầu từ hành động
săn hổ nói đến, sau khi tuyên bố, Mạc Đại Linh lòng tin tràn đầy chờ
Nhϊế͙p͙ Cường mắc câu, mà cứ như vậy qua một tháng, không chỉ không
có thấy Nhiếp Cường làm ra loại động tĩnh gì, mà những lời
đồn đãi bay tán loạn đầy trời đều được dẹp loạn, đây là tưởng
hành quân lặng lẽ sao? Nàng không biết Nhϊế͙p͙ Cường cùng Hồng Hồ trong
lúc đó xung đột, chỉ cho rằng lần này hạ kế còn chưa đủ mãnh, Vì vậy, Đường tiểu thư biến thành Đường tiểu bí thư, khụ..bí thư riêng của
Mạc tổng, bắt đầu quang minh chính đại đi theo Mạc Đại Linh dự họp
các loại hoạt động, mỗi ngày như hình với bóng, đem ngọt ngào ân ái mà
phơi bày ra hết.
Về phần bí thư chính quy Ngô Đồng thì sao,
là mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc ở bên ngoài, thanh nhàn đến
không chịu được, có lúc nàng cũng sẽ ác ý thú vị nghĩ đến, mỹ nhân ở
bên, Mạc tổng không cần làm nữa sao, chính là có người yêu rồi
cái gì cũng khác sao? Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng luôn luôn tự nhủ
với bản thân cười liên tục, đem đống văn kiện đưa tới muội muội bên
cạnh vừa hát vừa nhảy, làm người ta kinh động không nhỏ, ở trong
lòng phỏng đoán, Ngô bí thư đều không phải bởi vì Mạc tổng vắng vẻ,
tinh thần thất thường đi…
“Được rồi…Làm việc thôi..” Đầu cọ
vào cổ của Đường Vấn, ý bảo nàng buông bản thân ra, thanh âm Mạc
Đại Linh có chút mơ hồ.
“Mạc tổng, hình như bên kia…Nga! Xin lỗi, xin lỗi, Mạc tổng, ngài tiếp
tục đi a…” Ngô Đồng đẩy cửa vào, liền thấy Mạc Đại Linh đặt ở trêи
người Đường Vấn, thủ ở trước ngực của nàng, không biết là đang làm
cái gì. Nửa thân thể vừa tiến vào liền bật người rụt trở về, lại
quấy rối Mạc tổng hăng hái, làm sao bây giờ nàng có thể hay không sẽ
bị chết rất thảm phải không?
“Còn không buông ra…”
Oán
trách trắng mắt nhìn Đường Vấn, rõ ràng vừa nãy nàng đã phản kháng,
hai người chỉ nghỉ ngơi một chút cho khỏe, lời Ngô Đồng nói xong,
bản thân mình giống như đang làm việc mờ ám.
Trừng mắt
liếc người phía sau bản thân làm bộ như không có việc gì, Mạc Đại
Linh chỉnh lý tốt dung nhan, sau đó trầm giọng nói rằng: “Vào đi.”
Cười mỉm đẩy cửa tiến vào. “Ha ha, Mạc tổng, vừa rồi ta đã gõ cửa rất
nhiều lần, bên trong cũng không có phản ứng, ta còn tưởng rằng ngài xảy ra chuyện gì, này…..Ha ha….”
“Nói đi, có chuyện gì….”
“Nga nga, có người xưng là Lăng tổng đang ở dưới lầu, nói là muốn gặp ngài một chút, để nói về chuyện hợp tác…”
Đúng là xí nghiệp kia ở ngoại quốc gia nhập với G thị, mà Lăng tổng
này, trùng hợp chính là đối tượng Mạc Đại Linh dự định tiếp xúc,
không nghĩ tới, hiện tại bản thân hắn cư nhiên tìm tới cửa, nhiều xí
nghiệp như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lựa chọn Đường thị.
Không đợi nàng nghĩ ra nguyên nhân, tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên,
thanh âm Ngô Đồng vang lên: “Mạc tổng, Lăng tổng tới….”
“Mời vào…”
Một thân vàng nhạt sắc váy liền áo, Lăng Khê nét mặt tươi cười như hoa xuất hiện trước mắt Mạc Đại Linh. “Đại Linh, đã lâu không gặp…”
Họ
Lăng, xuất ngoại du học, ngày gần đây trở về, mặc dù những tư liệu này cùng nàng rất chuẩn xác, nhưng thủy chung Mạc Đại Linh thật không
ngờ, Lăng tổng này, thực sự lại là Lăng Khê. Trầm mặc nhìn chằm chằm
nữ nhân này, trong mắt Mạc Đại Linh không che giấu được kinh ngạc,
phòng làm việc lâm vào một loại bầu không khí kỳ quái, xấu hổ nói
không nên lời.
Một lúc lâu, Mạc Đại Linh chậm rãi phun ra hơi thở, nói rằng: “Lăng tổng, đã lâu không gặp….”
“Ta còn tưởng rằng ngươi không còn nhận thức ra bạn học của mình
nữa chứ, Đại Linh…Ta….” Sắc mặt hiện lên một tia vui mừng, Lăng Khê
liếc liếc mắt nhìn Đường Vấn đang ở phía sau Mạc Đại Linh, khinh
thường vừa cười vừa nói.
“Lăng tổng! Nếu như, ngài là tới nói
chuyện hợp tác ta thập phần hoan nghênh, nếu như ngài là tới ôn chuyện,
rất xin lỗi, mời ly khai…”
“Đừng như thế mà đuổi ta đi, để lúc nào rảnh rỗi cùng nhau ăn một bữa cơm không được sao?”
“Rất xin lỗi, ta không rảnh, Ngô Đồng…”, 'tiễn khách' hai chữ còn chưa tới kịp phun ra đã bị Lăng Khê cắt đứt.
“Đừng vội vã cự tuyệt, ta lần này tới, là muốn cùng ngươi nói chuyện công ty
của ta cùng Đường thị hợp tác, đi tới G thị nhiều ngày như vậy, vì
sao ta vẫn không có công khai gọi thầu, mà ở G thị nhiều xí nghiệp như
vậy, ta lại bất thỉnh từ trước đến nay tìm tới ngươi, ngươi hẳn là biết này là vì cái gì. Đường thị cần cơ hội này, không phải sao? Mạc tổng,
ta nghĩ công ty của ta cùng Đường thị hợp tác, trêи bàn cơm chúng ta
hội đàm càng thêm dễ dàng, ngài nói có đúng hay không….”
Lăng Khê đường hoàng tùy ý cười, Mạc Đại Linh liễm liễm mi, sắc mặt có
chút xấu xí, trầm giọng nói rằng: “Đương nhiên, ở xa tới là khách, Lăng
tổng nếu lựa chọn chúng ta, chúng ta phải mang lên một bàn sơn hào
hải vị, vì ngài đón gió tẩy trần, như vậy đêm mai có được hay
không?”
“Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi đáp ứng, mặc kệ bao
lâu ta đều có thể chờ….” Lăng khê thâm tình chân thành nhìn Mạc Đại
Linh, lời nói ra tựa hồ ám dụ cái khác, không thèm quan tâm sắc mặt
Đường Vấn biến thành màu đen.
“Coi như lần hợp tác này, chúng ta ở trêи bàn cơm đàm thoại, như vậy hiện tại, Ngô Đồng tiễn khách….”
Ngô Đồng nom nớp lo sợ chỉ dẫn Lăng Khê ly khai phòng làm việc, Mạc
Đại Linh thở phào nhẹ nhõm, vội vã đứng lên quay qua giải thích với Đường Vấn sắc mặt đang biến thành màu đen.
“Vấn Vấn, đừng nghĩ nhiều, chị cùng nàng là không có khả năng, chị….”
“Em tin tưởng chị.” Chống lại nhãn thần bất khả tin tưởng của Mạc Đại Linh, Đường Vấn, giả vờ dễ dàng cười nói: “Em đã trưởng thành, đều
không phải tiểu hài tử, biết nặng nhẹ. Bất quá, tuy rằng em tin tưởng
chị, thế nhưng em vẫn còn ghen tị, cho nên em muốn phải nghiêm khắc
phạt chị…Ngừng làm việc, theo em ngủ….”
“A….” Cả người Mạc
Đại Linh bị Đường Vấn ôm lấy, phát sinh một tiếng thét kinh hãi, theo
thân thể mà oa trong lòng nàng, lòng rất vui mừng, nàng mừng là
tiểu hài tử này đã trưởng thành…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT