Chờ đến lúc Mạc Đại Linh chỉnh lý tốt tâm
tình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời đã tối sầm, nàng có chút không
muốn thoát ly khỏi cái ôm của Đường Vấn, nhu qua nhu lại con
mắt. Khả năng bởi vì nàng khóc, con mắt của nàng cũng trở nên hồng
hồng, như một con thỏ nhỏ bị ủy khuất, động tác nhu mắt của nàng
càng tăng ra một chút tính trẻ con. Giương mắt chống lại Đường Vấn
đang lo lắng, Mạc Đại Linh mất tự nhiên quay đầu đi, mân môi, trầm
ngâm mấy phút sau đó, nói rằng: “Nàng gọi Lăng Khê, chúng ta từ cao
trung là đã học cùng nhau, cứ như vậy là bằng hữu tốt. Lúc trước, tại thời điểm tuyển đại học, nàng biết được chị phải ra ngoại quốc
học, không để ý trong nhà phản đối, dứt khoát kiên quyết theo chị cùng
đi tới nước ngoài. Tại nước ngoài, không có người quen, không có nhà,
chúng ta ngày qua ngày rất gian nan, hoàn hảo có nàng cùng chị mới
làm chị có kiên trì cùng dũng khí mà phấn đấu. Năm ấy chúng ta
tốt nghiệp, nàng…thổ lộ với chị. Khi đó, chị thật không ngờ bản
thân sẽ thích nữ sinh, cho nên…chị cự tuyệt nàng, sau đó nàng liền ly
khai khỏi trường học, chúng ta cũng không có liên hệ…”
Nói tới
đây, Mạc Đại Linh dừng một chút, hít một hơi thở, tiếp tục nói rằng: “Có thể…Lúc trước, chị đối nàng là có cảm giác, chỉ là lúc đó hoàn
toàn ngây thơ, không thể tiếp thu, không dám tiếp thu, tình cảm của
nữ tử. Lúc biết được tin tức nàng ly khai, chị rất thương tâm, khóc thật lâu, không rõ vì sao, oán nàng cứ như vậy bỏ lại chị một người…”
Giống như đang tự mình lẩm bẩm, Mạc Đại Linh tự cố nói với bản thân,
hoàn toàn không có chú ý tới Đường Vấn sắc mặt càng ngày càng khó coi
cùng viền mắt càng ngày càng hồng.
“Quá khứ qua nhiều năm như vậy, hiện tại, chị cũng đã hiểu, nữ tử trong lúc đó không phải là không thể được…”
“Vậy chị là chuẩn bị trở lại tìm nàng sao! Chuẩn bị đáp ứng nàng cùng nàng
cùng một chỗ sao!” Nói đến đây, Đường Vấn cũng không nhịn được nữa,
ngực đau nhói, nghẹn ngào, cắt đứt lời Mạc Đại Linh nói, hai hàng
nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
“Chị hiểu được, nữ tử
trong lúc đó không phải là không thể được, bởi vì chị gặp gỡ một cái nữ nhân, nàng làm chị hiểu được, cái gì là ái tình.” Mạc Đại Linh xoay người, kéo Đường Vấn qua, kiên định nhìn vẻ mặt ủy khuất trước mặt, hai mắt đẫm lệ đang nhìn nàng.
“Ngày hôm nay đột nhiên thấy
Lăng Khê, Chị đích xác trong nháy mắt có chút ngây người, nàng chính
là giống như trước đây, điều này làm cho chị nghĩ tới thời gian trước đây. Thế nhưng, kia dù sao chỉ là đã từng, hiện tại nàng đối với chị
mà nói bất quá chỉ là một cái bằng hữu mà thôi. Có thể chị đã từng
động tâm, nhưng dù sao cũng chỉ là động tâm mà thôi, chẳng bao giờ
chân chính thành yêu, qua nhiều năm như vậy, sẽ không có cái loại cảm
giác đó, huống chi chị cũng đã yêu em. Chị cũng thừa nhận, chị vẫn
còn chút ai oán, còn đang oán nàng đã từng bỏ lại chị, chị…Chị chậm rãi mà bỏ xuống, tim chị chỉ có thể chứa một người, cho nên,
Vấn Vấn…tha thứ cho chị chứ?” Vỗ về tóc quăn của nàng, Mạc Đại
Linh khiến cho Đường Vấn ngẩng đầu lên cùng bản thân đối diện.
Ngoài xe bắt đầu nổi lên một chút lớt phớt mưa phùn, mà bên trong xe
thì lại một mảnh trầm mặc, chỉ có cần gạt nước thủy tinh mang đến một chút âm thanh. Mạc Đại Linh thấp thỏm đợi Đường Vấn trả lời, đợi đến lúc của con ngươi của nàng càng ngày càng âu sầu, cuối cùng thất
vọng cúi đầu, Đường Vấn mới nặng nhọc nói rằng: “Em…Em tha thứ cho
chị, thế nhưng chị…Không cho chị còn muốn cùng nàng cùng nhau…”
Lời này trong nháy mắt trấn an tâm tình Mạc Đại Linh, nét mặt tươi cười như hoa.
“Tốt…Chị chỉ muốn cùng em cùng một chỗ…”
Hai người lúc này rốt cuộc cũng lý giải được khúc mắc, hai trái tim
càng thêm gần kề, hai người trong lúc đó hình như cũng không muốn
nhắc đến chuyện đó, Lăng Khê xem như là một quá khứ…
Nói qua nói lại lâu như vậy, thời gian đã tới 7 giờ tối, hai người rốt
cục cũng khởi hành chuẩn bị về nhà. Sắc trời đen kịt lại còn có mưa
giống như mọc lên những loại vũ khí, đường nhìn ʍôиɠ lung, từ sân
bay về đến nhà cần đi qua một cái đường cao tốc, khí trời ác liệt lại không hạ, Mạc Đại Linh hết sức cẩn thận, mà Đường Vấn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.
Một chiếc xe hắc sắc có rèm che từ phía sau, chạy lên trước mặt các nàng, mới đầu Mạc
Đại Linh cũng không quá để ý. Vừa lưỡng lượng lại có thêm hai chiếc xe kiểu dáng tương đồng đi tới bên trái phải của các nàng, nhắm
các các nàng đánh tới, Mạc Đại Linh lúc này mới phát hiện điểm sai, những…chiếc xe này….
Chết tiệt, Mạc Đại Linh thầm kêu không
ổn, tình huống hiện tại biến thành, ba chiếc xe vây thành một hình tam
giác, đem xe các nàng gắt ghao áp ở chính giữa, Mạc Đại Linh cắn
chặt môi, vừa định phanh lại thoát đi những chiếc xe đang truy đuổi,
nhưng phát hiện, phía sau lại bị một chiếc xa khác ngăn chặn.
Này là muốn ép chặt các nàng?
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, Mạc Đại Linh nhãn thần lạnh lẽo, quay đầu đối với Đường Vấn nói một câu: “Vấn Vấn, ngồi ổn…”
Không đợi Đường Vấn phản ứng, một trận va đập thật lớn truyền đến, đầu của nàng không tự chủ được đánh lên cửa sổ xe thủy tinh, sau ót một trận
đau đớn.
Chiếc xe bên trái bị đụng phải phiến diện, cửa xe
phía dưới kính văng tung tóe, nhưng như vậy vẫn không có bị ảnh
hưởng, Mạc Đại Linh cũng không buông tha, liên tiếp đụng qua bên
trái, vài lần, chiếc xe kia rốt cục bị phá hư , bánh xe trượt, phát
sinh âm thanh ma sát chói tai, thoát ly đội ngũ vây quanh.
Mở
ra được một cái chỗ hổng, Mạc Đại Linh phản ứng cấp tốc, các nàng
không thể thoát được lâu, ở đây cự ly khu vực thành thị quá xa , mà
cự ly sân bay cũng rất gần, quay đầu trở lại sẽ có nhiều người địa
phương, những…những chiếc xe có thể biết khó mà lui. Trong nháy mắt, trong đầu của nàng nghĩ tới nhiều như vậy, không chút do dự hạ phanh
lại, thân xe xoay tròn một trăm tám mươi độ, quay đầu từ trung tâm vây
quanh thoát ly ra ngoài.
Quay đầu, nhấn chặt ga, nhanh hơn cả tốc độ đua xe.
“Phanh…” Lần thứ hai bị đuổi theo, đuôi xe bị một chiếc xe va chạm, phát sinh
âm thanh va chạm thật lớn, Mạc Đại Linh thân thể không thể tự giữ
được nữa, gục tại tay lái, nàng cắn răng nỗ lực khởi động thân thể, kế tục về phía trước mà chạy.
Một đường đen kịt phía trước,
những chiếc xe kia triển khai truy đuổi kịch liệt, ngoài cửa sổ phong cảnh bay nhanh xẹt qua, Mạc Đại Linh hết sức chuyên chú không có phát hiện, lúc này Đường Vấn ôm chặt cánh tay, cúi đầu sắc mặt tái nhợt, mồ
hôi hột từ trêи trán liên tục chảy xuống, nhìn qua, nàng tựa hồ giống
như chỉ là sợ tình huống lúc này, thế nhưng nàng lại không bị ngoại
giới ảnh hưởng, giống như hiện tại trong thân thể nàng đang đấu tranh
cái gì đó.
Xe hướng về phía một cái đường lớn, cách đó không xa đột ngột xuất hiện hai điểm ánh sáng, một chiếc xe vận tải trước
mặt mà đến, Mạc Đại Linh quyết định thật nhanh, một tay lái, phá hư
vòng bảo hộ, thẳng một đường nhỏ bên đường mà đâm vào.
Mặt
khác những chiếc xe kia vận không tốt như vậy, cùng xe vận tải đụng
phải, một chiếc trực tiếp bị đánh bay, trở mình ngã vào xa xa, chiếc
khác bị xe vận tải ngã trúng, làm bay xa hơn mười thước, không biết
người ở bên trong còn có thể sống sót hay không.
Một trận liên hoàn như vậy, động tịch kịch liệt cuối cùng cũng làm Đường
Vấn tỉnh lại, vừa tháo ra dây an toàn ràng buộc nàng liền thổ huyết, thật vất vả mới đợi được nàng bình tĩnh trở lại, giương mắt
thấy một màn này làm nàng tan nát cõi lòng, Mạc Đại Linh đang nằm
ngửa ra ghế ngồi, trước ngực là vô số mảnh kính, máu theo đó
cùng trêи mặt nàng tí tách chảy xuống, tích tách rơi trêи mặt
đất.
“Tí tách…”
Đường Vấn kinh khủng ôm đầu, đầu ngón tay cố sức nắm đến trở nên trắng bệt, con ngươi tan rã, thì thào lẩm bẩm.
“Không cần…Không cần…Ba ba ngươi không cần ta sao? Mụ mụ…Vợ…” Cuối cùng hai mắt nhắm tịch, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mau nói xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây…