Không biết một cái khăn được lấy ra từ đâu
đem đôi mắt của Đường Vấn che lại, trước lấy ra cái bra màu đen, đem
trói hai tay nàng vào trêи đầu giường.
Mạc Đại Linh cười đến gian xảo, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nụ hoa trước ngực Đường Vấn, như
có như không chuyển động quanh vùng màu hồng phấn kia làm cho nụ hoa
dựng thẳng lên, đến khi nàng chịu đựng không nổi nữa, khẽ rêи nhẹ một
tiếng thì mới nhẹ nhàng hỏi rằng: “Vấn Vấn. . Em cảm thấy thế nào?”
“Ngô. . Vợ, thả em ra có được hay không. .”
“Không được nha, nếu như buông em ra lại cho em có cơ hội làm xằng, làm bậy ,
cho nên. . Trói em lại để bảo đảm an toàn một chút. .”
“Thế
nhưng. . Thật là khó chịu. .” Việc đã đến nước này, Mạc Đại Linh lại
không chịu thỏa hiệp, Đường Vấn cũng chỉ có thể tranh thủ đánh vào sự
thương cảm của nàng dành cho mình.
Vỗ vỗ gương mặt của Đường Vấn, Mạc Đại Linh nói rằng: “Ngoan…Chị sẽ tận lực nhanh lên một chút, em
trước tiên hãy nhẫn nại một chút. .”
Cho dù Đường Vấn có cố tỏ ra đáng thương cũng không làm dao động được quyết tâm của Mạc Đại Linh,
không muốn lại nghe Đường Vấn mềm giọng cầu xin, Mạc Đại Linh khẩn cấp
bắt đầu hành động. Đầu lưỡi thay thế ngón tay tiếp tục vây lấy xung
quanh nụ hoa mà di chuyển, lâu lâu lại dùng miệng ngậm lấy một cái, bên
tai truyền đến tiếng hút khí giống như là tiếng cổ vũ nàng tiếp tục,
động tác của nàng càng lúc càng nhanh. Bàn tay di chuyển theo tấm lưng,
tinh tế di chuyển xuống phía dưới, trêи đường đi đến mảnh rừng đen tươi
tốt kia thì dừng lại, tinh tế ma sát lưu luyến một phen. Cảm thụ được
cảm giác ngưa ngứa khi lông tơ non mềm đâm vào lòng bàn tay , như là có
một cảm giác gì đó truyền thẳng tới lồng ngực của mình làm nàng kϊƈɦ
động không thôi.
“A. . Ân. .”
Hoa nguyệt của Đường Vấn một phen run rẩy,lại bắt gặp ánh nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của nàng lại
càng thêm phần mẫn cảm, gần như là chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm đã làm
cho nàng động tình, làm cho hoa nguyệt của nàng đã bắt đầu ướt đẫm. Làm
cho người khởi xướng là Mạc Đại Linh thoáng ngạc nhiên, tuy nói thân thể của Đường Vấn rất mẫn cảm, thế nhưng nàng không nghĩ tới lại phản ứng
kịch liệt như vậy, không khỏi nhớ tới lần thỉnh giáo lúc trước. . Tựa
hồ. . Rất có hiệu quả đi. .
Những lúc Đường Vấn làm những loại
chuyện như thế này, biểu hiện của tiểu bằng hữu kia trêи giường tựa như
lang như hổ làm cho Mạc Đại Linh có chút hoảng sợ, nhớ tới bản thân sau khi chuyện qua đi trở nên sức cùng lực kiệt, lại nhìn thấy được khát
vọng vẫn còn trong đôi mắt của Đường Vấn, khiến cho nàng có cảm nghĩ bản thân không thể thỏa mãn được Đường Vấn! ! Vị đại tổng tài của chúng ta
bắt đầu bất bình tĩnh, trong lòng cảm thấy thật là phiền muộn a, loại
chuyện này, thật sự là đối với người làm người yêu như nàng là một loại
sỉ nhục a!
Trải qua những suy nghĩ xoắn xuýt như thế, Mạc Đại
Linh thực sự trong lòng không thể cam tâm, đánh một cuộc điện thoại,
hướng con mèo nhỏ, người yêu của Viên Vi thỉnh giáo một phen.
Mà
Viên Vi khi biết được sầu não của Mạc Đại Linh, đầu tiên là cười nhạo
một phen, cười đến bên kia điện thoại Mạc Đại Linh sắc mặt đỏ bừng mới
chậm rãi nói rằng: “Chuyện này nha. . Lại nói biện pháp cũng thật đơn
giản. . Vị kia nhà của ngươi đều không phải tinh lực tràn đầy sao? Vậy
thì ngươi cấp nàng một trải nghiệm thật kϊƈɦ thích đi, hoán đổi vị trí,
thử một chút tư thế mới xem sao!”
Trải nghiệm tư thế kϊƈɦ thích mới sao?
Những lời này được Mạc Đại Linh ghi tạc trong lòng, không ngây thơ giống như
Đường Vấn , về việc này, nàng tìm không ít “Tư liệu”, xem qua các loại
tiểu thuyết loại này một chút, tuy rằng làm cho khuôn mặt nàng đỏ bừng,
nhưng mà lại tích lũy được không ít tri thức, ngày hôm nay. . Thì chuẩn
bị bắt đầu áp dụng thực tiễn . .
“Vợ. .”. Người cầm thế chủ động
Mạc Đại Linh nửa ngày không hề nhúc nhích, tiểu bằng hữu của chúng ta
cũng không động. Tuy nói lần này đã cam chịu số phận làm thụ rồi , thế
nhưng cũng không thể thua khí thế có đúng hay không. Bất mãn vì Mạc Đại
Linh tinh thần lơ đãng, Đường Vấn thở nhẹ một tiếng, mong muốn kêu gọi
tinh thần của nàng quay về.
Cũng không thể xác định vị trí trêи
dưới của hai người có gì khác nhau, cũng không biết công thụ là như thế
nào, Đường Vấn cũng không được mấy cam lòng, nàng chỉ biết là, so sánh
với nằm thoải mái hưởng thụ , nàng càng thích Mạc Đại Linh nằm dưới thân mình mà rêи rỉ, làm cho nàng thật thoải mái. Bất quá, bản thân nằm
xuống hưởng thụ một hồi cùng lắm cũng không có gì, không phải sao. .
Đối lập với tổng tài đại nhân mỗi khi lâm trận lại như gặp phải đại địch,
Đường Vấn nghĩ thật sự là chuyện bé xé ra to, nếu như Mạc Đại Linh nghe
được không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. .
“A. . Đã sốt ruột rồi
sao ?” Không có nhắc đến việc mình thất thần, Mạc Đại Linh một bên lướt
nhẹ qua bụi cỏ kia, một bên cười nói.
“Ngô. . Hanh. .” Thư thích
khẽ ngâm ra,mà bản thân lại không thể cầu xin nàng như vậy được, Đường
Vấn chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn hừ một tiếng.
Kìm lòng không
được tại cái miệng nhỏ nhắn kia hôn một cái, Mạc Đại Linh nhẹ nhàng bên
tai nàng nói rằng: “Ha hả. . Lập tức sẽ làm cho em thật thoải mái . .”
Giống như để chứng thực cho lời nói của bản thân, nguyên bản bàn tay đang lưu luyến tại bụi hoa kia, thì bỗng ngón tay trực tiếp thâm nhập vào hoa
tâm, để ở phía trêи kia lại chơi đùa vỗ về làm cho hoa hạch sưng lên.
Ngả ngớn gảy, mang theo tha đả trứ quyển, làm hết khả năng để khiêu
khích Đường Vấn.
Không giống Mạc Đại Linh mỗi lần đều áp lực,
Đường Vấn không chút nào keo kiệt đều ngâm hoặc khẽ rêи theo động tác
tay của Mạc Đại Linh giống như đang diễn tấu một ca khúc, thân thể phản
ứng tùy theo biến hóa, bị đầu ngón tay cố sức nghiền áp thì cơ thể nàng
căng thẳng run rẩy không ngớt,đầu ngón tay chỉ cần nhẹ nhàng nhu động
thì nàng tự chủ động không ngừng hướng theo , hoa hạch đang bị nắm nhẹ
nhàng rồi buông ra, nàng thật chịu không nổi kϊƈɦ thích như vậy thật
muốn tuôn tràn ra bên ngoài.
Chỉ cần nhu lộng bên dưới như vậy
thì Đường Vấn đã lên đỉnh rồi, thấy hoa lộ như thủy triều từ hoa tâm
tuôn ra thì Mạc Đại Linh cười đến đắc thắng, đắc ý nói không nên lời.
Buông tha hoa hạch còn đang hơi sưng lên kia, Mạc Đại Linh giơ tay lên,
đầu ngón tay còn dính đầy hoa lộ được đưa vào trong miệng, “Tí. .” một
tiếng, không lớn không nhỏ, nhưng tại trong không gian an tĩnh lại trở
nên phá lệ vang dội.
“Vấn vấn vị đạo. .Hương vị thật rất ngon a. .”
Đường Vấn không nhìn thấy được tình cảnh xảy ra, thế nhưng sau khi nghe câu
nói kia của Mạc Đại Linh thì cũng hiểu được âm thanh kia là từ đâu phát
ra, Mạc Đại Linh ăn chính là…..
Không thể kiên nhẫn nữa, giật
giật thân thể, tiểu phúc lần thứ hai lại tràn ra một trận nhiệt lưu, đóa hoa còn đang run rẩy lại chảy ra một chút hoa lộ, cảnh tượng đẹp không
sao tả xiết. Si mê nhìn chằm chằm đóa hoa kia, bàn tay yêu thích không
buông cái phiến đỏ tươi kia, hoa lộ trắng mịn đã trở nên ướt đẫm, khiến
cho ngón tay của Mạc Đại Linh tại cái khe chính giữa như cá gặp nước đi
vào bên trong.
Thật nhanh muốn tiến vào vị trí trung tâm trong
kia, Mạc Đại Linh nhãn thần tối sầm lại, cảm giác được Đường Vấn thân
thể không ngừng run rẩy, nàng nhưng bỗng nhiên ngừng lại, khóe miệng
xuất hiện một đường cong thật đẹp mắt, nói rằng: “Vấn vấn. . em hãy thử
cảm nhận xem hương vị của bản thân mình là như thế nào đây?”
Nói
xong không chút do dự ngón tay thẳng tiến vào bên trong, có thể là bên
trong còn đang kϊƈɦ động, mặc dù có hoa lộ bôi trơn, nhưng bên trong
nhưng vẫn như cũ thật chặt chẽ,nếp uốn bốn phía bao lấy ngón tay của Mạc Đại Linh làm cho nàng khó lòng mà di chuyển sâu vào bên trong.
“A. .” Mặc dù Đường Vấn đã chuẩn bị thật tốt, Mạc Đại Linh cũng chỉ dùng có một ngón tay tiến vào mà thôi, thế nhưng bị vật xâm nhập như vậy làm
nàng cảm thấy có một chút khó chịu, thủy triều dâng lên, cảm giác cuộn
trào mãnh liệt kéo tới. Nàng thở nhẹ một tiếng, bị trói tại đầu giường
hai tay không thể hoạt động, chỉ có thể nắm chặt lấy thanh giường.
Nhận thấy được Đường Vấn kϊƈɦ động, Mạc Đại Linh tràn đầy ý xấu lấy ngón tay ra, đầu ngón tay dính đầy hoa dịch lại lôi ra một sợi chỉ bạc, càng
ngày càng nặng, cuối cùng bởi vì không chịu được nữa rơi tại tiểu phúc
trắng noãn của Đường Vấn làm cho nàng cảm thấy lành lạnh.
“Ngô. .”
Trong miệng bị nhét vào một ngón tay mang theo một mùi vị quen thuộc, đây là
hương vị của bản thân mình sao?. . Vừa nghĩ đến đó, Đường Vấn không khỏi mặt đỏ tim đập, chống cự lắc đầu, né tránh cái tay kia. Mạc Đại Linh
cũng không miễn cưỡng nàng, đầu ngón tay dính nước miếng theo cổ trượt
xuống đi đến tiểu phúc của Đường Vấn.
“Ở đây rơi một ít. .” Vừa
dứt lời, Đường Vấn liền cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại, nóng bỏng rơi
xuống đóa hoa của mình không nhẹ không nặng mà ʍút̼ vào, làm cho da cảm
thấy hơi đau, nhượng nàng trở nên càng thêm mẫn cảm.
“Vợ. .” Thân thể cảm thấy thật trống rỗng, tựa hồ muốn thoát đi sự dằn vặt như thế,
hoặc là muốn cho Mạc Đại Linh càng tiến thêm một bước.
Cảm giác
thời cơ đã đến, Mạc Đại Linh lần thứ hai vươn tay vừa vỗ về chơi đùa hoa hạch vừa nói rằng: “Vấn vấn. . Muốn sao? Nói muốn chị. .”
“Ân. . Vợ. .”
“Ngoan, nói muốn chị, nói thì cho em. .”
“Muốn em. .” Tựa hồ muốn đem đầu chôn vào gối, Đường Vấn nhỏ giọng nói, thanh âm trở nên rầu rĩ, tựa hồ như vậy là có thể che giấu lời mình vừa nói
ra.
“Bảo bối, chị nghe không rõ. .”
Cắn môi, Đường Vấn
không thấy biểu hiện của Mạc Đại Linh lúc này như thế nào, nhưng là có
thể tưởng tượng ra biểu tình của nàng như thế nào, trong lòng vẫn là
ngượng ngùng vừa uất ức, hổn hển hô: “Muốn em. . A. .”
Hai ngón
tay theo tiếng trả lời mà đi vào, bên trong thật là ấm áp, nếp thịt non
mịn bốn phía đã an tĩnh lại, nhưng đột nhiên bị tập kϊƈɦ nhất thời làm
chúng nó lần thứ hai trở nên khẩn trương đứng lên, thân thể ấm áp cùng
Đường Vấn giao hòa cùng một chỗ, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ của
nàng, nỗ lực trấn an để nàng không còn khẩn trương mà bình tĩnh lại.
Không bao lâu, Đường Vấn liền bắt đầu thích ứng, bắt đầu phát sinh một ít
phản ứng nhỏ, đều này càng kϊƈɦ thích Mạc Đại Linh, làm cho động tác của nàng càng trở nên gấp gáp, bàn tay từ cổ sau đó trượt xuống nắm lấy cái ʍôиɠ nhỏ nhắn rồi dùng sức nắm lấy thắt lưng của Đường Vấn, dùng một
chút lực khiến cho nàng ngồi dậy, tư thế như vậy nhìn qua thật giống như ngồi ở trêи tay của Mạc Đại Linh .
“A. .” Trọng lượng thân thể
ép xuống,làm cho ngón tay đang chôn ở trong thân thể mình càng thêm thâm nhập. Đường Vấn run rẩy không ngừng, ngã xuống trêи người Mạc Đại Linh, thở gấp liên tục.
Không cấp cho nàng thời gian để thở dốc, Mạc
Đại Linh đột nhiên đứng lên, kéo thân thể của Đường Vấn lên vòng qua
người nàng, đưa lưng của nàng về phía bản thân mình, dù khi thực hiện
những động tác này nhưng ngón tay ở bên dưới thân Đường Vấn cũng không
có lấy ra, chỉ là ở bên trong xoay chuyển một vòng, dẫn đến Đường Vấn
lại một lần nữa thét chói tai.
Lúc này tư thế hai người như hòa
làm một với nhau, Mạc Đại Linh kéo cái ʍôиɠ nhỏ của Đường Vấn, tay phải
tại đóa hoa không ngừng ra vào,thanh âm tí tách dưới thân Đường Vấn
không ngừng vang lên, ngâm lên một tiếng mang theo một cỗ sương sớm được phóng xuất ra, nàng đem Đường Vấn dựa vào trêи người mình, tiểu hạt đậu trước ngực không ngừng cọ xát sau lưng Đường Vân làm cho nàng không
ngừng run lên.
Hai tay bị trói, vô lực giãy dụa, Đường Vấn chỉ có thể tùy ý Mạc Đại Linh muốn làm gì thì làm, không ngừng kϊƈɦ thích làm
cho thân thể của nàng mềm nhũn ra, chỉ có thể càng thêm cố sức nắm chặt
thanh giường, để mà trụ vững được thân thể của chính mình. Mạc Đại Linh
đem một bàn tay còn đang rảnh rỗi kia luồn từ nách của Đường Vấn đi lên
phía trước, nắm giữ lấy một bên ngực của nàng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa nhẹ giọng nói rằng: “Quả nhiên lớn hơn trước khá nhiều. . Xem ra chị
phải thường xuyên chăm sóc cho tốt mới được. .”
Theo động tác ra
vào, tiếng nước nghe càng lúc càng dồn dập, ý thức Đường Vấn lúc này sớm đã không còn nữa, không có năng lực nghe được câu nói của Mạc Đại Linh, không tự chủ được ngang ngẩng đầu lên, thân thể lại càng đứng thẳng hơn nữa.
“Ách. . Ân. .”
Rốt cục, một tiếng nức nở vang lên
Đường Vấn vô lực ngã trêи giường, lẳng lặng thở hổn hển, trêи người từng mảng đỏ ửng, tóc hai bên thái dương cũng dính đầy mồ hôi ướt nhẹp, Mạc
Đại Linh cúi đầu ɭϊếʍ lấy một giọt mồ hôi đang chảy xuống, cởi trói tay
cùng bịt mắt của Đường Vấn, nhẹ giọng nói rằng: “Mệt lắm sao?”
Lắc lắc cánh tay bị bất động thời gian dài trở nên có chút bủn rủn, Đường
Vấn nheo nheo đôi mắt, hướng Mạc Đại Linh vươn tay, nhu nhuyễn nói rằng: “Mệt..lắm. .”
Ôn nhu cười, mang theo tràn đầy ý nghĩ, yêu thương mang vật nhỏ này ôm vào trong lòng, Mạc Đại Linh khẽ hôn cái trán của
nàng nói rằng: “Ngủ đi. .”
Vốn bởi vì thời gian làm việc quá mức
bận rộn, thật là mệt muốn chết, khi có thời gian vừa ngả xuống giường
liền khiến cho nàng đã buồn ngủ, tại bệnh viện bị đánh thức sau đó lại
biết được tin Mạc Đại Linh sẽ đến, Đường Vấn liền hưng phấn đến nổi
không chịu nghỉ ngơi, thầm tưởng niệm đến thân ảnh kia. Cái này giống
như cửu biệt thắng tâm hôn, thập phần kϊƈɦ động, tiêu hao thể lực nhiều
như vậy, Đường Vấn thật sự là không thể nào mở nổi mắt ra, rơi vào cái
ôm ấp quen thuộc, theo quán tính ngậm lấy một viên cây đậu, lúc này mới
nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
“Ân. . Thực sự là. . Tiểu bại hoại. .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT