Trên xe cứu thương Mạc Đại Linh nắm chặt tay trái Đường Vấn, đau lòng nhìn nhân viên đang giúp Đường Vấn cầm máu tay phải, tuy rằng Đường Vấn đã hôn mê, nhưng cánh tay phải bị thương cũng truyền đến cảm giác đau
đớn làm nàng nhíu chặt lông mày, Mạc Đại Linh vương tay vuốt lên lông
mày nàng, tựa hồ như vậy có thể giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Tới bệnh viện, Đường Vấn được đẩy vào phòng cấp cứu, Mạc Đại Linh
ngoài cửa lo lắng đi đi lại lại để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng,
không chỉ vì vết thương Đường Vấn, mà nhiều nhất chính là bởi vì biểu
hiện hôm nay của Đường Vấn gây cho nàng cảm giác xa lạ, làm lòng Mạc Đại Linh xuất hiện một loại hoảng loạn khó giải thích.
Đường Vấn đã từng cùng huấn luyện viên đánh nhau, còn là đánh ngã
huấn luyện viên, Mạc Đại Linh cũng chỉ cho rằng huấn luyện viên nhường
nàng mà thôi, nhưng hôm nay Đường Vấn đánh nhau biểu hiện ra đầy linh
hoạt vẻ mặt lạnh lùng tàn khóc, làm Mạc Đại Linh khó tin, đây có phải là đứa nhóc dễ thương của nàng hay không?
Không ai trả lời nghi vấn của nàng, “Xoạch” một tiếng, cửa phòng cấp
cứu mở Đường Vấn được đẩy ra, Mạc Đại Linh đi theo băng ca, tuy sắc mặt
còn tái nhợt, nhưng lông mày nhíu chặt đã không còn, hô hấp cũng trở nên ổn định, điều này cho thấy nàng giảm bớt đau đớn và tiến vào mộng đẹp,
tay phải cũng đã được băng bó một tầng băng gạc, cái màu trắng khó coi
làm Mạc Đại Linh trong lòng khó chịu.
Nàng bước đến hỏi tình trạng Đường Vấn: “Bác Sĩ, em tôi thế nào?”
“Àh… cô là người thân bệnh nhân, cô ấy bởi vì mảnh thủy tinh cắt
trúng động mạch chủ, dẫn đến mất máu quá nhiều mà ngất xỉu, trải qua
giải phẫu, bệnh nhân hiện tại đã không còn vấn đề gì, mảnh thủy tinh
cũng đã được lấy ra, vết thương nên được chăm sóc kĩ, đừng để chạm vào
nước, không nên ăn thịt bò, và các loại dễ dẫn đến nhiễm trùng, một tuần thay thuốc một lần, nếu tốt sẽ không để lại sẹo.”
“Được, bác sĩ… cám ơn ông”, tảng đá trong lòng cũng được thả xuống,
Mạc Đại Linh thở phào nhẹ nhõm, theo chân y tá đang đẩy Đường Vấn vào
phòng bệnh.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng tán cây bên ngoài tiến vào phòng bệnh một màu trắng, loang lổ chiếu lên trên người đang nằm trên
giường, đánh thức người đang ngon giấc.
“Ưm…” một tiếng khàn khàn than nhẹ, Đường Vấn hàng lông mi dài khẽ
run, đôi mắt đang đóng chặt dần mở ra, đáy mắt toát ra chút mê man tựa
như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Tay trái bị vật gì ngăn chặn, truyền đến cảm
giác như kiến bò, mà tay phải thì từ từ như sống lại liền truyền đến cảm giác đau đớn.
“Ưm…” vừa một tiếng than nhẹ, đau đớn làm Đường Vấn nhịn không được
run rẩy một chút, giật mình nhìn thấy người nằm bên cạnh Mạc Đại Linh.
Nắm tay trái Đường Vấn, Mạc Đại Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường
Vấn đã tỉnh nàng đầu tiên nhịn không được vui sướng, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của Đường Vấn tái nhợt cơ thể co ro liền quýnh lên, vội vã bật dậy, ngữ khí lo lắng đối với Đường Vấn hỏi: “Vấn Vấn… rất khó
chịu sao? Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”
“Đau…” Đường Vấn thanh âm run run trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt cau mày, nàng chớp mắt vài lần nước mắt cũng theo đó chảy xuống,
hướng Mạc Đại Linh tìm sự thoải mái. Nhìn Đường Vấn chịu đau, Mạc Đại
Linh yêu thương ôm lấy đầu nàng, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu dỗ
dành: “Ngoan… Bác sĩ sẽ tới ngay, em ráng chịu một chút.”
Nghe Mạc Đại Linh nói Đường Vấn tạm thời trở lại bình tĩnh hơn, nhưng bản thân cũng khó chịu được đau đớn từ tay truyền đến, đầu vẫn tựa vào
trước ngực Mạc Đại Linh, bộ dáng đà điểu. Lúc này Bác sĩ cũng đến, hỏi
thăm Đường Vấn, nói đây là hiện tượng bình thường, nói nàng ráng chịu
một chút. Bị thương thì không thể không đau, nhưng nhìn thấy Đường Vấn
như vậy Mạc Đại linh thật sự đau lòng, chỉ có thể cố gắng dỗ dành hòng
mong Đường Vấn vui một chút.
“Vấn Vấn… ngoan, đừng nghĩ về nó sẽ không đau..”, lời nói nhàn nhạt,
bất luận Mạc Đại Linh nói gì với Đường Vấn hiện tại không hề có phản
ứng, chỉ thấy cơ thể run rẩy cho thấy nàng đang phải chịu đựng đau đớn.
Trong lòng thở dài một hơi, Mạc Đại Linh nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc
quăn Đường Vấn, giọng tại bên tai nàng nói: “Vấn Vấn… có muốn ăn đậu…”
Vừa nghe thấy đến “đậu”, Đường Vấn tại trước ngực Mạc Đại Linh ngẩng
đầu lên, trong mắt liền lóe sáng, tinh thần liền sáng lạng nhìn chằm
chằm Mạc Đại Linh, kéo thật dài thanh ân nói: “Muốn ~~”
Mạc Đại Linh nhìn Đường Vấn khôi phục tinh thần, nâng đầu Đường Vân
ra, tự mình đi về phía cửa phòng khóa lại, quay nhìn nàng, Đường Vân
đang cố để ngồi dậy.
“Không được lộn xộn.”
“Òh…” Bị Mạc Đại Linh lớn tiếng quát, Đường Vấn ủy khuất quay đầu đi không nhìn nàng.
“Bảo bối… ngoan, em cử động lung tung, vết thương lại nứt ra thì làm
sao”, trở lại bên giường, Mạc Đại Linh ôn nhu đùa giỡn với tính tình trẻ con của Đường Vấn.
“Humm… chị hung dữ với em.”
“Aida… bảo bối, chúng ta cùng ăn đậu được hay không?”
Tính tình trẻ con Đường Vấn đều bị hai chữ “ăn đậu” liền biến mất, cứ đơn giản như vậy là bị hai từ ăn đậu đánh bại: “Được… vợ vợ, em muốn ăn đậu…” Tay trái không bị thương liền nắm chặt y phục Mạc Đại Linh vì sợ
nàng đổi ý.
Mạc Đại Linh không biết nói gì, thực là nghĩ không ra vì sao Đường
Vấn đối với nàng….. lại có hứng thú lớn như vậy. Bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt
khát cầu của Đường Vấn, Mạc Đại Linh cởi áo sơ mi trên người, lộ ra bra
màu tím đậm bên trong, nàng hai tay từ tốn vòng ra phía sau mở nút bra,
một đôi tuyết phong kêu ngạo thẳng đứng liền lộ trước mặt Đường Vấn, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm làm Mạc Đại Linh gương mặt phút chóc đỏ
bừng.
Đây là lần đầy tiên Đường Vấn nhìn thấy màu sắc thật của đậu như vậy, lúc trước chỉ đến tối thì mới có thể ăn, thực ra đến cuối cùng nàng
cũng không rõ đậu ra làm sao, nhưng hôm nay Đường Vấn mới phát hiện, thì ra đậu chính là thứ tài liệu mà Đường Kiều đưa nàng xem, bên trong các
nữ nhân đều rất thích ăn, bất quá của vợ so với các nàng còn đẹp hơn
nhiều, aaa… hồng phấn nha.
Mạc Đại Linh nhìn Đường Vấn ngây ngốc như vậy, tuy rằng có chút
ngượng ngùng nhưng cũng là thở nhẹ, xem ra nàng không còn mấy vẻ khổ sở
đau đớn, hít sâu một hơi, Mạc Đại Linh liền lấy hết cam đảm ngồi bên
giường, lần thứ 2 ôm lấy đầu Đường Vấn, đem nàng trực tiếp áp lên trên
đôi tuyết phong kia, bất quá lúc này cũng không có quần áo hay gì để
che, chính là xích lõa trực tiếp tiếp xúc.
(lời editor: Vấn vấn, em quá khôn rồi… thần ơi..editor cũng muốn ăn đậu….edit xong chương đi mua chè ăn kakaka)
Lấy lại tinh thần Đường Vấn phát hiện bản thân đã rơi trên một mảnh
mềm mại, mùi hương Mạc Đại Linh thơm ngát vờn quanh, đậu màu hồng phấn
cũng đưa đến bên miệng, nàng không cần suy nghĩ mở miệng đem nó mà nuốt
vào, cảm xúc trước ngực làm Mạc Đại Linh khẽ ngâm một tiếng, da thịt
liền ửng hồng mê người.
Lúc này Đường Vấn cũng không còn cảm giác cánh tay đau đớn, chỉ có một cỗ thỏa mãn đầy rẫy trong lòng.
Nếu lúc này có người tiến vào phòng, sẽ có thể nhìn thấy được một
khuôn mặt nữ nhân trắng trẻo nhưng lạnh lùng biểu tình chịu đựng sự tàn
phá bừa bãi của người trước ngực, giống như một cái mẫu thân đang cho
hài tử của mình ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT