Khoảng chừng sau một tháng ngày ngày đều bận rộn tới khuya, cuối cùng Hạ Thi Khâm đã gần như hoàn toàn chuẩn bị xong mọi thứ cho vụ làm ăn
siêu cấp này. Vì thế cô dự định trở về Macao tìm Tuyệt Luân để xử lý
chuyện tình cảm, tiện thể nghỉ ngơi lấy sức hai ngày rồi sẽ bay đi ký
hợp đồng với hoàng thân Ghazi. Nào ngờ mọi chuyện cứ thích đua nhau tìm
tới, giống như lúc này đây khi cô đang đưa báo cáo tài vụ cho hai vị mẫu thân xem.
Lưu Bảo Châu rất không hài lòng với thành tích của tập đoàn hai quý vừa
rồi, nhìn những mũi tên cứ liên tục đi xuống và những số liệu nhỏ dần
trên từng trang giấy mà nét mặt của bà ngày càng nặng nề hơn. Bà bất mãn chất vấn: "Bé, lợi nhuận của hai quý vừa rồi so với trước đây đã giảm
hơn một nửa. Con là người đứng đầu phụ trách tình trạng phát triển của
công ty, con định giải thích cho chúng ta thế nào? Không giải thích được mẹ sẽ truy cứu trách nhiệm của con trước ban giám đốc đấy!"
Hạ Thi Khâm có một gương mặt với những đường nét rất xinh đẹp, vẻ đẹp
của cô không phải kiểu hòa nhã giống con gái nhà lành, mà là một nét đẹp đầy trung tính, khi không cười khuôn mặt ấy sẽ toát lên sự kiên định.
Nhưng hiện giờ biểu cảm trên khuôn mặt cô là lạnh lẽo như một pho tượng, không ai có thể đoán được cô đang suy nghĩ điều gì. Đứng trước lời chất vấn ấy Hạ Thi Khâm không nói gì cả, bởi lẽ sẽ chẳng có một ông chủ nào
lại biện hộ về sự nghiệp của mình với người nhà. Hơn nữa, từ trước đến
nay dù cho cô có quản lý công ty tốt hay xấu, cô cũng chưa bao giờ giãi
bày về nó với ai.
Trong khi Hạ Thi Khâm tỏ ra hững hờ thì Tô Lệ lại khá căng thẳng, vội
vàng nói đỡ cho con gái mình: "Chị cả, việc này không thể trách Thi Khâm được. Ngành vận tải biển trên toàn cầu đều đang lâm vào tình trạng suy
thoái, có rất nhiều công ty còn bị thâm hụt tài chính rất nhiều, tập
đoàn Hải Hàng của chúng ta có thể duy trì không lỗ là rất không dễ. Gần
đây con gái còn bận tới ăn ngủ không ngon, chị nhìn xem, sắc mặt nó kém
chưa kìa!"
Lưu Bảo Châu cũng để ý thấy sắc mặt rất kém của Hạ Thi Khâm, dường như
còn gầy đi nữa. Tuy cuộc sống cá nhân của Hạ Thi Khâm làm bà không ít
bực bội, nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là người nối dõi duy nhất của nhà họ Hạ mà được bà cưng chiều từ nhỏ đến giờ. Nên Lưu Bảo Châu vẫn nửa
tức giận nửa đau lòng mắng: "Thân thể nó vốn từ nhỏ đã kém, đáng lẽ
không nên suốt ngày liều mạng làm việc làm gì. Nhưng nó còn cố tình
không chịu nghe lời khuyên bảo, tranh cường háo thắng muốn đối lập với
tôi ở công ty, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rằng nhà chúng
ta đang mâu thuẫn nội bộ. Xem ra quyết định của tôi là đúng, nên sớm để
cho mấy anh chị em họ của nó chịu trách nhiệm nhiều hơn với các hoạt
động công ty. Bé, tốt nhất con nên dành nhiều thời gian hơn cho nghỉ
ngơi điều dưỡng thân thể, con lớn thế rồi, sớm muộn gì cũng phải có thân thể khỏe mạnh để sinh con nối dõi cho nhà họ Hạ chúng ta. Mẹ sẽ tiếp
tục sắp xếp thêm hai người nữa để chia sẻ bớt công việc cho con."
"Con không đồng ý." Hạ ngang ngược không cách nào giữ được bình tĩnh để
nghe tới hết, nếu còn tiếp tục nghe nữa chắc cô sẽ nổi điên mất thôi.
"Con dám! Thái độ của con thế này không cảm thấy có lỗi với ba của mình
à. Bé, đứng lại đó, con đi đâu đấy hả, ôi ——" Cũng khổ cho một bà lão đã bảy mươi tuổi rồi như Lưu Bảo Châu vẫn còn có sức để chạy theo Hạ Thi
Khâm ra được tới cửa.
Đáng tiếc Hạ Thi Khâm là người đã quen được nuông chiều, sao chịu nổi bị mắng mỏ, vì thế chẳng thèm để ý tới gì cả mà cứ nhất quyết quay đầu
bước đi, bỏ lại phía sau hai người mẹ đã nuôi dưỡng mình. Chỉ khác là Hạ Thi Khâm đã không còn ở tuổi thiếu nữ để mà hành động theo cảm xúc nữa, nên ở ngay trong khoảng khắc cô đứng dậy kia, đã quyết định được kế
hoạch tiếp theo của mình.
Nơi Hạ Thi Khâm muốn tới là Macao, trước đây kế hoạch của cô là cho cấp
dưới nghỉ ngơi vài ngày, nhưng giờ mọi thứ thay đổi, cô muốn ngay lập
tức xuất phát bay đi Dubai để ký hợp đồng với hoàng thân Ghazi, tốc
chiến tốc thắng kết thúc tất cả những vấn đề phiền lòng này. Thư ký
Vương đã đặt cho Hạ Thi Khâm chuyến bay gần nhất, lúc cô đến được Macao
thì cũng tới giờ phải làm thủ tục lên máy bay. Có điều Hạ Thi Khâm thay
vì tới thẳng sân bay để hội họp với Kha Uy, thì cô lại bảo tài xế lái xe đưa mình đến Vân Tụ Quán để tìm Liễu Tuyệt Luân.
Lúc đến cửa phòng nghỉ ngơi chuyên dụng của Liễu Tuyệt Luân thì Hạ Thi
Khâm bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện: "Trời ạ, thì ra đó là nguyên
nhân...Đổng Tiệp à, đây cũng đâu phải lỗi của cậu, cậu đừng nên nhận hết tội lỗi về mình. Tớ nghĩ Tiểu Diệp mà biết thì... Haizz."
Hạ Thi Khâm mở cửa thò đầu vào trong xem, thì nhìn thấy Đổng Tiệp đang
hai tay ôm đầu tì lên đầu gối khóc nức nở, nhưng điều làm cô thấy tức
đến nghiến răng kèn kẹt là, cô nàng Liễu Tuyệt Luân kia lại đang nhẹ
giọng dịu dàng vỗ về cô ta, hai cánh tay còn vòng qua gần như ôm trọn cả người cô ta nữa! Bảo mà, Đổng Tiệp này lúc nào cũng khéo chọn thời gian. Cứ mỗi khi không có cô ở cạnh bên giám sát chặt chẽ là cô nàng Tuyệt Luân
này lại dụ dỗ đủ loại ong bướm, còn Đổng Tiệp thì cứ luôn đúng lúc xuất
hiện. Cô cứ lơ là một chút thôi thì Đổng Tiệp sẽ ngay lập tức thừa cơ
chạy đến ôm ấp với Tuyệt Luân.
"Hai người đang làm gì đó?" Hạ Thi Khâm cố tỏ ra phởn phơ chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cô cần phải tỏ ra "bình tĩnh".
"Hạ Thi Khâm?" Tuyệt Luân ngẩng đầu, nghĩ, sao chị ta lại đến đây nhỉ? Lại còn chẳng biết xấu hổ mà cứ ung dung nhàn nhã chưa mời đã tới như thế nha!
"Tuyệt Luân, cám ơn cậu. Chuyện này mong cậu giữ bí mật giùm mình." Đổng Tiệp vội đứng dậy, cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đen bên cạnh ghế đội lên
đầu, rồi kéo vành thấp xuống, giọng nói còn có chút khàn khàn.
"Đổng Tiệp... Tuyệt Luân, cô ta làm sao thế?" Lúc Đổng Tiệp đi ngang qua Hạ Thi Khâm còn quay đầu nhìn với theo, thấy chiếc mũi đỏ au và đôi mắt sưng phù của Đổng Tiệp thì rất thắc mắc. Cô quả thật không thể ngờ rằng người kiên cường, võ nghệ đầy mình như Đổng Tiệp mà cũng có lúc khóc
sướt mướt.
"Không cần chị lo. Chị đến đây làm gì thế?" Tuyệt Luân chẳng buồn nể mặt quay đầu đi, cứ nhìn thấy cái bộ dạng du côn tươi cười hớn hở kia của
Hạ tiểu nhân là thấy ghét.
Hạ Thi Khâm cười khì khì ôm lấy Tuyệt Luân: "Mấy ngày nay tôi cố ý không xuất hiện để tránh làm gai mắt em, thế mà vẫn chưa hết giận à ~"
"Tránh ra!" Tuyệt Luân giãy giụa, không hề khách sáo đánh một cái vào
bụng Hạ tiểu nhân. Cô chán ghét chị ta cứ bày ra cái dáng vẻ không đứng
đắn này, giữa người yêu mà cãi nhau dùng chiến tranh lạnh không phải là
phương pháp hòa giải tốt. Chiến tranh lạnh càng lâu càng khiến mọi việc
thêm căng thẳng, dù lúc đầu không quá giận thì sau đó cũng thành giận
luôn.
Mặt Hạ Thi Khâm nhăn lại thành một cục lảo đảo lùi về sau nửa bước, bị
đau tới mức không thốt được nên lời. Tuyệt Luân đánh không mạnh nhưng
vừa lúc nó trúng vào vị trí phần dạ dày đã đau đớn liên tục mấy ngày rồi của cô, khiến cô bị đau đến nhe răng trợn mắt.
Tuyệt Luân quay đầu liếc Hạ Thi Khâm một cái, cắn cắn môi, lúc tức giận
thì chỉ muốn đánh chết chị ta, nhưng mới đụng nhẹ thôi mà chị ta đã tỏ
vẻ như đang đau đến sắp chết thế kia thì --- Bao giờ thì Hạ Thi Khâm mới có thể nghiêm túc với cô hơn một chút?!
Hạ Thi Khâm vươn tay kéo kéo lấy tay của Tuyệt Luân nhưng bị hất ra,
tiếp tục kéo kéo, lại bị hất. Hạ Thi Khâm dứt khoát ôm chầm lấy cô ấy, ỷ vào thân thể cao hơn của mình mà cường ngạnh giam giữ Tuyệt Luân vào
khoảng trống giữa tủ rượu và cô, cúi đầu tìm đến đôi môi thơm ngát quen
thuộc, cô hôn lên môi Tuyệt Luân rồi ngấu nghiến mút vào, tham lam chiếm đoạt.
Tuyệt Luân yếu ớt phản kháng đánh lên vai Hạ Thi Khâm, nhưng mọi sức lực nhanh chóng bị hòa tan trong nụ hôn cuồng nhiệt. Cách Hạ Thi Khâm hôn
cũng giống như tính cách của chị ta vậy, nhiệt liệt và bá đạo ép buộc để đối phương không có cách nào trốn tránh. Một tay của cô vòng qua lưng
Tuyệt Luân, gần như kéo sát cô ấy vào nằm gọn trong ngực. Còn tay kia
thì luồn vào trong mái tóc dài mềm mại của Tuyệt Luân, giữ cho đầu cô ấy càng gần hơn với mình. Để nụ hôn càng thêm ngọt ngào say đắm, khăng
khít đến không còn một kẽ hở nào.
– – – – – – – –
Hôn chỉ có thể làm vơi bớt đi không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng, chứ không thể cởi bỏ được khúc mắc của cả hai. Hạ Thi Khâm đang cố gắng tận dụng mấy phút ngắn ngủi này mong trấn an đôi chútnhững lo lắng
trong lòng Tuyệt Luân: "Tuyệt Luân, em phải tin tôi. Tôi không bao giờ
để người khác được chèn ép mình tới mức phải làm trái ý muốn, càng không ngốc đến độ chọn công ty mà buông tay em đâu."
"Nếu không phải vậy thì sao chị không nói với em chứ." Nếu nói Tuyệt
Luân sẽ có lo lắng khi sợ mất đi Hạ Thi Khâm, sẽ bối rối không yên khi
Hạ Thi Khâm vì có mối quan hệ với cô mà bị khó xử. Thì việc Hạ Thi Khâm cố ý giấu giếm khó khăn của mình, và thái độ của chị ta khi nhắc đến
chuyện đó, mới chính là nguyên nhân lớn nhất khiến lòng cô đau buồn.
Hạ Thi Khâm khó xử vuốt vuốt tóc, khi gặp khó khăn trong sự
nghiệp, tự bản thân mình đứng ra đón đầu ứng chiến mới là tính cách của
cô, chứ đâu phải sẽ chạy về nhà kể khổ với bạn gái. Làm như thế thì cũng quá mất mặt. Cô vỗ nhè nhẹ lên lưng Tuyệt Luân: "Bởi vì tự tôi có cách giải quyết
mà. Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng này thôi, tôi phải đi ngay bây giờ, lúc đi công tác về tôi sẽ giải quyết hết."
"Chị phải đi công tác? Với Kha Uy sao?" Tuyệt Luân không hiểu sao mình
lại hỏi như vậy. Có lẽ đây cũng là nỗi canh cánh trong lòng của cô ——
Khoảng thời gian này Hạ Thi Khâm quá thân thiết với Kha Uy.
"Ừ." Hạ Thi Khâm không biết làm sao đành gật đầu, cô biết Tuyệt Luân rất có thành kiến với Kha Uy.
"Nếu em không muốn chị đi, chị sẽ đồng ý chứ...." Tuyệt Luân nói đến đây thì buồn tủi tới nghẹn ngào, cô cắn môi ngăn không cho nước mắt trào
ra, dù thế bộ dạng khi mắt ngấn nước này của cô vẫn thật mê người.
Cảnh đẹp động lòng người là thế nhưng Hạ Thi Khâm vẫn chỉ có thế nén đau lòng mà nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của Tuyệt Luân. Cô nói nhỏ nhẹ: "Em
yên tâm, mấy ngày hôm nữa tôi sẽ về. Đừng lo lắng gì cả, được chứ ~"
"Chị đừng đi ~" Liễu Tuyệt Luân vươn hai tay ôm lấy cổ Hạ Thi Khâm, đại
tiểu thư đang vận dụng toàn bộ công lực nhõng nhẽo có một không hai của
mình. Cô cố ý dùng giọng nũng nịu kiều mị đến khiến cho người ta tê dại: "Đừng đi mà ~ Ở lại với em đi."
"Tuyệt Luân, em đừng tùy hứng như thế." Không phải chiêu nhõng nhẽo của
Tuyệt Luân không có tác dụng, mà thân là một người lãnh đạo, Hạ Thi Khâm có rất nhiều gánh nặng, lớn hơn nhiều so với những tâm tình sẽ chỉ
thoáng qua nhất thờicủa phụ nữ khi yêu kia, cô nhíu mày: "Đây là công
việc, không thể không đi."
Thực tế thì từ lúc Hạ Thi Khâm bước vào căn phòng này, chuông điện thoại ở trong cặp làm việc của cô vẫn vang lên không ngừng, nên Liễu Tuyệt
Luân có thể đoán được rằng Hạ Thi Khâm đang rất vội. Cô cũng đã dùng hết mọi loại thủ đoạn như làm nũng, khóc lóc, nháo loạn rồi... Từ nhiều năm trước cô đã sớm hiểu rõ, việc làm nũng của mình chưa bao giờ có thể làm Hạ Thi Khâm chiều theo ý cô. Cô chỉ muốn Hạ Thi Khâm nghe lời một lần
để dỗ dành mình thôi mà, mặc kệ là do cô tùy hứng hay cô suy nghĩ nhiều
quá. Cô chỉ muốn giờ phút này Hạ Thi Khâm có thể biểu lộ rằng cô quan
trọng nhất, cho dù cô muốn thế nào chị ta cũng sẽ làm theo.... Kể cả đó
có là lời nói chóp lưỡi đầu môi để dỗ dành cô thôi, thì cô cũng thấy đủ.
Liễu Tuyệt Luân quật cường quay lưng đi, quyết không để cho Hạ Thi Khâm
nhìn thấy mình khóc, bất kể thế nào cũng phải thể hiện được dáng vẻ ngạo nghễ cao ngạo của mình. Liễu Tuyệt Luân một bên nước mắt lăn dài, một
bên hừ lạnh: "Em vốn tùy hứng thế đấy! Hạ Thi Khâm, lần này em sẽ không
dễ dàng tha thứ cho chị đâu!"
Hạ Thi Khâm đột nhiên cảm thấy dạ dày mình nhói lên đau đớn, lại một lần nữa từ biệt trong không vui. Gần đây quá nhiều áp lực dồn ép tới làm cô không thở nổi, lần nào gặp mặt với Tuyệt Luân cũng đều kết thúc bằng
cãi cọ, tâm tình của cô nào có tốt hơn Tuyệt Luân chứ. Hạ Thi Khâm cũng
dỗi, vừa kéo hành lý ra cửa, vừa cố ý bắt máy nghe cuộc điện thoại đã
vang lên từ rất lâu kia: "Ừ, Vivian à, đừng lo tôi sẽ tới ngay..."
Cách một cánh cửa, lòng của hai người đều mang tức giận, trong mắt cả hai người đều ngân ngấn nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT