Hạ Thi Khâm chẳng ngờ chỉ vào đại một quán bar để uống mà cũng có thể gặp người quen. Lẽ nào cái này gọi là số phận, khi bạn quan tâm tới một người, thì y rằng bạn đi tới đâu, làm gì, cũng đều sẽ có thể gặp những
người hoặc việc liên quan tới người đó. Cho dù cố ý tránh không gặp mặt, thì vẫn không thể nào không nhớ đến người kia.
Chưa bao giờ Hạ Thi Khâm trải qua việc thế này, vì một người mà đau đớn, vì một người mà khó chịu. Vì người ta mà cô nghi ngờ đố kỵ, thất thố,
uất ức.... Tất cả mọi cảm xúc mà có thể nói bằng những từ tiêu cực nhất
thì cô đều lần lượt được nếm trải, cũng chỉ vì người kia. Phải biết
rằng, là người thừa kế của một tập đoàn lớn, thì bài học về kĩ năng
khống chế cảm xúc Hạ Thi Khâm đã phải học từ lúc bi bô tập nói rồi.
Trước đây, mỗi khi kết thúc một cuộc tình, cô cũng sẽ có một khoảng thời gian ngắn cảm thấy mất mát. Nhưng chỉ riêng với Liễu Tuyệt Luân, thì
thời gian dành cho nhớ nhung và mất mát lại chưa khi nào ngừng, để đến
tận giờ, cô còn trải nghiệm thêm sự thương tâm chưa từng có.
Tuyệt Luân chỉ đơn giản nói ra vài điều, mà làm trái tim cô như đổ máu
-- Bởi vì Tuyệt Luân đã không còn để ý tới cô như trước. Nghĩ tới đó, Hạ Thi Khâm bỗng cảm thấy mịt mờ. Nếu trái tim của Tuyệt Luân đã dành cho Đổng Tiệp, trong lòng cô ấy đã không còn mình, vậy thì giờ... Mình sẽ thuộc về ai?
Trong cái thế rộng lớn này, có biết bao người muốn được dựa gần vào cô
bởi vì năng lực, vì thân phận, vì sự nghiệp của cô. Nhưng cũng ở trong
cái thế giới này, liệu có mấy ai sẽ đặt cô vào vị trí trân quý nhất
trong trái tim người đó chứ? Không phải bởi vì tiền bạc, vì địa vị của
cô, mà chỉ đơn giản vì cô là Hạ Thi Khâm thôi.
Sáu năm sớm tối bên nhau, trong lúc vô tình cô đã coi Tuyệt Luân là
người đó. Nhưng trong lòng Tuyệt Luân lúc này, dường như cô đã không còn là người quan trọng nhất nữa, đúng không...
Phó Hâm Nghiên di chuyển từ một vị trí khác trên quầy bar đến ngồi gần
cạnh Hạ Thi Khâm, đưa tay ngoắc người pha chế rót thêm ly whisky đặt
trước mặt cô ấy, trêu chọc: "Có tinh lực thì uống rượu đi, nhìn tôi bằng ánh mắt đấy làm gì?"
Từ lúc Hạ Thi Khâm tiến vào thì Hâm Nghiên đã chú ý tới, không thể không nói Hạ Thi Khâm là một người phụ nữ rất có lực hấp dẫn. Dáng người cao
ráo thon gầy cùng vẻ ngoài tươi mát thanh tú, kết hợp với ngũ quan xinh
xắn và làn da trắng nõn, khiến cô có một vẻ đẹp trung tính độc đáo rất
mê người. Càng khỏi kể đến khí chất kiêu ngạo lười nhác bẩm sinh trên
người cô, vừa có chút tà khí lại có cả quý khí cao sang.
Nó hoàn toàn khác với khí chất mà chỉ khi ở gần gũi mới có thể khiến
người ta mê luyến như của Hiểu Dương, chỉ với dáng vẻ phớt đời này thôi
Hạ Thi Khâm vẫn có cách khiến cho người ta khó quên được. Nhớ đến Dụ
Hiểu Dương, vẻ mặt của Hâm Nghiên lại buồn bã, làm động tác nâng chén
với Hạ Thi Khâm rồi uống cạn rượu trong ly.
Hạ Thi Khâm cũng đáp lại bằng một động tác nâng chén như thế, sau đó
ngửa đầu uống hết rượu, rồi nói khẽ: "Còn không phải bởi vị bạn thân kia của cô. Không, phải là mấy người bạn thân kia của cô chứ!"
Hạ Thi Khâm và Phó Hâm Nghiên cứ vậy câu được câu mất nói chuyện với
nhau được một lúc, thì bất ngờ thấy Mộc Phi đến đây, xem ra người khổ vì tình chẳng ít. Cả hai cầm theo ly của mình đến chỗ Mộc Phi, dù tâm
trạng của Hạ Thi Khâm cũng chẳng phải tốt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như
thất hồn lạc phách của Mộc Phi, thì cô vẫn tỏ vẻ miệng mồm nhanh nhảu
cười cười: "Người đẹp, gặp phải chuyện buồn gì sao?"
Mộc Phi nghĩ rằng có người lạ đến bắt chuyện, đang định nổi giận thì
ngẩng đầu lên thấy là Hạ Thi Khâm và Hâm Nghiên, mới hỏi: "Sao hai người lại tới đây uống rượu?"
Hạ Thi Khâm bĩu môi: "Thế vì sao cậu cũng đến đây để uống?"
Hạ Thi Khâm và Hâm Nghiên đều không ngờ chỉ mới nói thế thôi mà Mộc Phi
đã hai mắt đẫm lệ, giọng cũng nghẹn ngào: "Mạt Ưu không yêu tớ." Nghe
những lời này Hạ Thi Khâm và Hâm Nghiên đều yên lặng.
Hạ Thi Khâm thì cảm thấy mơ hồ, bởi vì ngày càng có nhiều người
nói đến từ "yêu" này ở trước mặt cô. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ, hay từng đề cập đến vấn đề này với Liễu Tuyệt Luân. Vậy cảm xúc của cô đối với Tuyệt Luân là gì?
Hâm Nghiên thì nghĩ, Mạt Ưu yêu Mộc Phi như vậy mà vẫn khiến Mộc Phi
tưởng rằng cậu ấy không yêu mình. Thế kiểu yêu mà vẫn làm tổn thương lẫn nhau, thậm chí trở mặt thành thù giữa cô và Hiểu Dương thì gọi nên nói
là gì đây? Cô không khỏi cảm thán: "Yêu là cảm giác gì nhỉ? Thích cô ấy, không thể rời xa cô ấy, sẽ ghen tuông và sẽ cô đơn. Bạn rất yêu cô
ấy nhưng cô ấy lại không hiểu, cô ấy si ngốc chờ đợi bạn, hoàn toàn
thuộc về bạn, yêu bạn đến cẩn trọng, chỉ sợ trói buộc bạn nhưng bạn lại
không biết."
Một câu thôi, nhưng đã kể hết về tình yêu giữa Hâm Nghiên và Hiểu Dương, cũng như tình yêu của Mạt Ưu với Mộc Phi vậy. Yêu và không yêu, tại vì
yêu mà làm tổn thương người trong lòng, vĩnh viễn không ngừng suy đoán,
chẳng có cách nào tự tin.
Còn với cô thì sao? Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhớ thương
một người, kể cả đã chia tay rồi vẫn không thể nào quen được cuộc sống
không có người kia. Trước kia cô chưa bao giờ biết mình sẽ không nỡ rời
xa một người, chỉ muốn chạm vào duy nhất thân thể của người đó, chỉ muốn được người đó quan tâm, chiều chuộng, muốn được sớm tối ở cạnh bên
người đó. Trước kia cô chưa bao giờ biết mình sẽ vì một người mà ganh
đua, và cảm thấy đau đớn tức giận mỗi khi nhìn thấy người đó thân thiết
với Đổng Tiệp. Trước kia cô chưa bao giờ thử định nghĩa tình cảm của bản thân đối với bạn gái là gì, nhưng bây giờ mỗi ngày cô đều tự hỏi mình
về vấn đề ấy.
Phải chăng cô yêu Tuyệt Luân?
Hạ Thi Khâm say khướt, chẳng thèm quan tâm xem liệu mấy người bạn kia
của mình có phải cũng đang liều mạng uống rượu, cũng không để ý coi Phó
Hâm Nghiên và Mộc Phi liệu còn ngồi cạnh mình hay không. Cô cứ mơ mơ
màng màng tìm về biệt thự của Tuyệt Luân, lúc đầu óc có chút hơi tỉnh
táo thì đã thấy mình đang đi trên đường lớn dẫn lên sườn núi, gió lạnh
thổi vào mặt làm hơi rượu tan dần, chỉ thoáng chốc đã bước tới trước một chiếc cổng màu bạc của tòa biệt thư ba tầng sơn đỏ xám.
*
* *
Đã gần nửa đêm mà Liễu Tuyệt Luân vẫn chưa ngủ, chỉ ngồi một mình trên
ghế sô pha trong phòng khách, cô đang đợi Hạ Thi Khâm về. Chưa bao giờ
Liễu Tuyệt Luân thấy bình thản như lúc này, cho dù cô chính là người đã
làm Hạ Thi Khâm phải tức giận bỏ đi tới tận khuya chưa về. Đến chính
Tuyệt Luân cũng thấy khó tin, là làm sao mình có thể ngồi đây trấn tĩnh
như chưa từng có chuyện gì xảy ra thế này. Cô đã ngồi yên lặng như vậy ở phòng khách cả buổi tối nay, tâm tình ung dung bình tĩnh.
Chuông cửa vang lên. Lúc Hạ Thi Khâm bỏ đi quả thật cô rất tức giận, đến tuổi này rồi ai dám cả gan làm cô giận, thì cô nhất định sẽ khiến người đó không được sống thảnh thơi. Thế nhưng bây giờ, cô lại ngoan ngoãn tự mình về nhà, dù đã tỉnh rượu hơn nhưng vẫn còn choáng váng. Hạ Thi Khâm cúi đầu lung la lung lay bước, cuối cùng khoác lên vai Tuyệt Luân:
"Ưm~"
Tuyệt Luân cầm lấy tay cô, Hạ Thi Khâm không giãy ra cũng không hỏi, mắt khép hờ lảo đảo theo chân Tuyệt Luân lên lầu. Sau khi xả nước đầy bồn
Liễu Tuyệt Luân để Hạ Thi Khâm ở lại một mình trong phòng tự tắm, còn cô đi xuống lầu. Hôm nay Hạ Thi Khâm tắm khá nhanh, chỉ mất tầm hai mươi
phút, cô mặc áo tắm rồi đi xuống nhà tìm Tuyệt Luân, kiếm quanh một vòng mới thấy Tuyệt Luân ở trong phòng bếp.
Tuyệt Luân tắt bếp, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ có vẻ bình thản, môi đỏ mọng khẽ mở, nhàn nhạt hỏi: "Có muốn ăn gì không?"
"Có." Hạ Thi Khâm ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Nếu tưởng Liễu Tuyệt Luân sẽ nấu ra những món sơn hào hải vị gì thì đúng là lầm to. Bởi chỉ một phút sau, cô đã bưng đến trước mặt Hạ Thị Khâm
một tô mì nóng hổi. Ây da, là mì sợi nấu suông đó. Từ khi còn nhỏ, Hạ
con giời đã được mọi người lo lắng đủ điều, sợ cô ăn cái này thì sinh
bệnh, ăn cái kia không tốt cho trưởng thành. Bất cứ món nào cũng phải
qua được tầng tầng "kiểm duyệt" của các chuyên gia dinh dưỡng và phụ
huynh thì mới được ăn, (Thế nên thật dễ hiểu vì sao vị con giời này lại có chứng chán ăn như vậy). Các món đơn giản kiểu như mì nấu nước không này quả thật Hạ Thi Khâm chưa được ăn bao giờ.
Nhưng lúc này Hạ con giời nào có gan ghét bỏ, hơn nữa sau khi tỉnh rượu bụng cũng đói meo, cô cúi xuống bàn cầm đũa húp mì sùm sụp, nhai
ngấu nhai nghiến, nào còn cái hình tượng quý phái tao nhã bình thường
khi dùng cơm trước mặt người khác nữa. Dường như cô còn muốn tạo ra chút tiếng động gì đó để xua bớt cái không khí im ắng này.
Tuyệt Luân thấy Hạ Thi Khâm ăn uống thô lỗ không có chút lễ nghi nào như thế cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi im lặng nhìn cô ăn. Ăn vội ăn vã đến
hết nửa tô mì thì Hạ Thi Khâm mới dần chậm lại, không nén được nữa vừa
cúi đầu ăn vừa len lén liếc nhìn Tuyệt Luân.
Tuyệt Luân đang mặc váy ngủ, khoác thêm một chiếc áo len màu vàng nhạt
trên người, mái tóc quăn dài được kẹp gọn thành búi. Cô ở sát bên Hạ Thi Khâm, thân thể hơi dựa vào bàn ăn, một cánh tay gập lại chống lên bàn,
chiếc cằm xinh đẹp hơi hơi nhếch lên. Làn da của Tuyệt Luân có màu trắng hồng phấn, trông vô cùng mịn màng. Tuyệt Luân rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô lúc này không phải kiểu lạnh lẽo như núi băng, mà là một vẻ đẹp dịu
dàng thanh nhã, đáng yêu đến mê người.
Tuyệt Luân thấy Hạ Thi Khâm nhìn mình chằm chằm đến ngừng đũa thì cầm
lấy một đôi đũa khác, gắp cho cô ít thức ăn, mềm giọng nói: "Mì có vừa
ăn không? Chị thử ăn thêm món này đi."
Hạ Thi Khâm đột nhiên cảm thấy hốc mắt đỏ lên, cúi đầu nhanh chóng ăn
sạch tô mì trước mặt. Từ lúc nhỏ cô đã được ăn rất nhiều của ngon vật
lạ, nhưng chắc chắn chưa từng có món nào ngon bằng tô mì do người trước
mặt này nấu cho.
Sau khi ăn xong Tuyệt Luân đứng dậy đơn giản thu dọn vài món trên bàn,
rồi cầm bát đũa bẩn bỏ vào chậu rửa. Cô mở vòi nước, lúc dòng nước bọt
khí trong vắt mang theo cái se lạnh của đêm khuya chạm vào tay, thì
Tuyệt Luân cũng cảm thấy sau lưng có một nguồn nhiệt ấm nóng áp lại gần, Hạ Thi Khâm ôm cô từ phía sau, tựa bên trán lên mặt của cô, ôm trọn cô
trong lòng.
"Tuyệt Luân, bây giờ em có cảm thấy con người thật của tôi không? Đứng
trước mặt em lúc này là Hạ Thi Khâm chân thật." Hạ Thi Khâm thì thầm.
"Ừ." Tuyệt Luân nhẹ giọng đáp. So với Hạ Thi Khâm trước đây mà cô vẫn
luôn cố gắng lấy lòng, mong được người đó yêu thương, thì Hạ Thi Khâm
bây giờ quả thật là chân thật.
"Tôi cũng cảm nhận được con người chân thật của em." Hạ Thi Khâm thì
thầm bên tai Tuyệt Luân, "Tôi sẽ không hỏi em có còn yêu tôi không, cũng không quan tâm xem liệu em có đang thích người khác hay không. Em bây
giờ có suy nghĩ và có chủ kiến của riêng mình, thậm chí còn hệt như một
phượng hoàng kiêu sa luôn thích dùng khí thế áp người khác. Nhưng tôi
lại cảm thấy, em như vậy lại đáng yêu hơn trước. Chúng ta hãy ở bên nhau lần nữa nhé, tôi tin tưởng nó sẽ khác trước đây, bởi vì lúc này chúng
ta dùng chính con người chân thật nhất của mình đối mặt với nhau, em
chịu không."
"Chỉ như vậy?" Tuyệt Luân rửa sạch tay, tắt vòi nước đang chảy ầm ầm, nói như chẳng buồn để ý tới những điều Hạ Thi Khâm thổ lộ.
Hạ Thi Khâm cảm thấy thất bại, tại sao giọng của Tuyệt Luân vẫn còn lạnh như băng thế... Làm sao bây giờ, cô nên nói gì đây... Hạ Thi Khâm thả vòng tay đang ôm Tuyệt Luân ra, khẽ vuốt vuốt tóc ấp
úng: "Lúc nãy tôi có gặp Phó Hâm Nghiên và Mộc Phi. Bọn họ nói... Nói có lẽ, có lẽ là tôi yêu em. Nói là tôi yêu em."
"Thế nên?" Tuyệt Luân chậm rãi di chuyển đầu ngón tay từ ống tay áo lên
nút cổ áo thứ hai của Hạ Thi Khâm. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu
Tuyệt Luân ngoài cặp lông mày hơi được nhướng cao thì chẳng hề nhìn thấy biểu hiện nào là đang tỏ ý ve vãn, nhưng giọng nói thì đã quay về âm
điệu nũng nịu thường ngày.
"Tôi..." Không biết là do bị hấp dẫn bởi sự xinh đẹp ấy, hay bởi chưa
bao giờ nói những lời này, mà Hạ Thi Khâm thấy vô cùng gian nan khi nói
ra, "Tôi cũng... cảm thấy như vậy..."
Chỉ một câu như thế, nhưng Liễu Tuyệt Luân vẫn hiểu, tuy rằng không phải lời yêu, hay là tất cả những điều cô muốn, nhưng nó cũng đã thể hiện
một sự công bằng. Giống như khi đặt cô và Hạ Thi Khâm lên trên một bàn
cân, cuối cùng cả hai đã được đứng ngang bằng. Dù cho giữa người yêu bạn không nên quá khắt khe về điều ấy, có điều để tình yêu được lâu dài,
thì bạn vẫn cần phải đòi hỏi tình cảm của cả hai được ngang nhau. Trước
đây Tuyệt Luân không biết, nhưng giờ cô đã hiểu được rồi.
Hơi thở thơm ngát của Liễu Tuyệt Luân bị những giọt lệ mơ hồ ngấn trên
hốc mắt làm cho nghẹn ngào, đôi môi đỏ mọng hé mở, nở một nụ cười rạng
rỡ hệt như mặt trời được ló ra khỏi đám mây, ngón tay cô khẽ cởi bỏ cúc
áo của Hạ Thi Khâm, nhẹ nhàng vuốt ve từ xương quai xanh luồn ra sau cổ, giọng nói và ánh mắt đều mềm mại chứa đầy ý cười: "Sao chị còn chưa hôn em?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT