Chẳng biết Hạ Thi Khâm có ý định "theo đuổi lần nữa" hay không, nhưng chuyện cô bỏ hết mọi việc để tới Macao tìm Liễu Tuyệt Luân là thật, đây là chuyện mà trước kia chưa bao giờ có, ngay cả chính bản thân Hạ Thi
Khâm cũng không ngờ mình sẽ làm vậy. Lúc đi tới nửa đường Hạ Thi Khâm
còn cảm thấy tốc độ của du thuyền quá chậm, liền gọi trực thăng riêng
tới đón mình rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay tới Macao.
Vừa đáp xuống Macao, Hạ Thi Khâm lập tức kêu tài xế đưa mình tới tòa cao ốc Hải Hàng có Vân Tụ Quán. Quản lý hiện nay của Vân Tụ Quán là do Hạ
Thi Khâm dùng số tiền lớn thông qua bộ phận săn tìm nhân tài mời về từ
một trung tâm giải trí lớn nhất trong vùng, năng lực hàng đầu, được Hạ
Thi Khâm coi như tâm phúc.
"Tuyệt Luân ở trong văn phòng hả, tôi đến gặp cô ấy." Hạ Thi Khâm vừa vào liền đi ngay về phía thang máy.
"Giám đốc Hạ, cô Liễu được người đón đi ăn trưa, đến giờ vẫn chưa về ạ." Quản lý nhanh chân bước đến chắn trước thang máy, hơi khom người chào.
"Ăn trưa? Đi cùng ai thế?" Hạ Thi Khâm xem đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều. Đại tiểu thư này đi ăn trưa mà kéo đến tận giờ ăn xế,đúng là tốt số mà.
"Cái này..." Quản lý không biết phải trả lời Hạ Thi Khâm ra sao, chẳng lẽ nói thẳng cô Liễu đi cùng "bạn gái".
Hạ Thi Khâm thông minh nên lập tức đoán được, sắc mặt tối dần. Cực kỳ
hứng khởi chạy đến kết quả lại được ăn ngay bụng tức, Hạ Thi Khâm thật
muốn nội thương. Mặt lạnh đến chỗ sofa ở đại sảnh ngồi xuống, Hạ Thi
Khâm khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm phía cửa ra vào —— Cô muốn xem thử Liễu Tuyệt Luân bao giờ chịu về.
Chẳng lâu sau Liễu Tuyệt Luân đã xuất hiện ở cửa Vân Tụ Quán, cô rất
biết cách ăn mặc, dù trước nay chỉ trang điểm nhẹ nhưng bởi kỹ thuật
trang điểm cao siêu, kết hợp với ngũ quan xinh xắn và dáng người thon
gọn, khiến cô trông mỹ lệ vô cùng. Lúc này cô đang mặc một bộ váy liền
áo cộc tay màu đen có thiết kế gọn gàng, làm tôn lên nước da trắng trẻo
mịn màng của cô. Mái tóc xoăn dài thì được kẹp gọn lại thành búi. Mặc đồ như vậy mới gọi mặc, quần áo chỉ làm nền cho người. Liễu Tuyệt Luân
tươi cười khoác tay Đổng Tiệp đi vào.
Khi vừa bước chân vào cửa Liễu Tuyệt Luân đã cảm thấy có gì đó là lạ, từ quản lý cho tới tổ trưởng, thậm chí đến cả nhân viên phục vụ cũng đang
đứng xếp thành hàng. Chuyện gì thế này, mình chỉ ra ngoài ăn trưa thôi mà, đâu có cần nghênh đón long trọng vậy chứ?
Nhìn thêm mới biết, hóa ra vì Hạ Thi Khâm đến. Theo bản năng Liễu Tuyệt
Luân nép sát vào người Đổng Tiệp, như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ và cảm
giác an toàn. Cho dù trong lòng cô thề thốt muốn phân rõ giới hạn với Hạ tiểu nhân, nhưng mỗi lần nhìn thấy chị ta Liễu Tuyệt Luân lại có tâm lý "chạy tình".
Vì thói quen nghề nghiệp, Đổng Tiệp còn nhạy bén nhìn thấy Hạ Thi Khâm
trước cả Liễu Tuyệt Luân. Hôm nay Hạ Thi Khâm mặc một chiếc áo sơ mi
trắng phối với quần dài màu sẫm, đi giày cao gót đen, trên gương mặt
xinh đẹp là biểu cảm lạnh lùng thâm trầm, dưới ánh đèn bông hoa tai kim
cương của cô chớp lên lấp lánh.
Đổng Tiệp và Hạ Thi Khâm là hai loại hình hoàn toàn khác nhau. Đổng Tiệp là kiểu người xinh đẹp tao nhã, nhìn trông lịch sự thanh cao, cách ăn
mặc khiêm tốn và khí chất hướng nội của cô khiến người ta vừa nhìn là có ngay thiện cảm, cảm thấy cô rất chính trực và tạo cảm giác an toàn.
Từ đó so sánh thì người ta sẽ thấy Hạ Thi Khâm là một người có bề ngoài
tuấn mỹ, gương mặt trái xoan xinh đẹp và mái tóc ngắn giỏi giang gọn
gàng, dáng người của cô cao gầy, mặc trên mình cũng đều là các trang
phục được thiết kế thời thượng.
Hạ Thi Khâm luôn nở một nụ cười lười nhác vô lại trên mặt, kết hợp với
khí chất quý tộc được "hun đúc" từ cuộc sống giàu sang từ nhỏ và gương
mặt trung tính xinh đẹp, làm cho cô có ma lực thu hút mọi người, nhưng
cũng đồng thời khiến người ta e ngại. Nếu cô không chủ động tiếp cận,
thì người khác sẽ cảm thấy rằng cô "cao" không thể với.
"Đổng Tiệp ~" Tuyệt Luân giật nhẹ góc áo Đổng Tiệp, cô cảm nhận
được ánh mắt của Đổng Tiệp và Hạ Thi Khâm đang va chạm giữa không khí
tạo ra âm thanh "loẹt xoẹt".
Đổng Tiệp rời tầm mắt cúi đầu cười với Tuyệt Luân, đưa tay chạm vào bả
vai cô, để Tuyệt Luân tựa vào ngực mình như muốn ôm cô vào lòng.
Hạ Thi Khâm đi tới, nhìn Liễu Tuyệt Luân bị người khác ôm trong lòng mà cảm thấy vô cùng chướng mắt, ghen tuông ngập tràn. Xem ra cô nàng này thích ứng nhanh thật đấy, việc cả hai chia tay đúng là chẳng hề khiến cô nàng có chút "ảnh hưởng tâm lý" nào, chưa gì đã có thể nhận người khác thân mật.
Vị chua nồng đậm ứa ra tới muốn rụng răng, Hạ Thi Khâm bước đến kéo tay
Liễu Tuyệt Luân, nói với Đổng Tiệp "Tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Xem người này kìa, cái giọng điệu nói cứ như đúng rồi, bộ dạng đúng chuẩn của Hạ ngang ngược! Liễu Tuyệt Luân vừa tức giận vừa bất đắc dĩ vung mạnh tay muốn hất tay của Hạ Thi Khâm, "Buông ra ~"
Thế nhưng Hạ Thi Khâm chỉ chăm chú nhìn Đồng Tiệp, cầm tay Liễu Tuyệt
Luân đặt trước ngực mình, trong ánh mắt hừng hực lửa chiến đấu. Vẻ mặt
của Đổng Tiệp tuy vẫn bình thản, nhưng cô đã tăng thêm lực ôm lấy vai
Tuyệt Luân, bảo vệ cô ấy trong vòng tay mình. Hai người ngầm đấu nhau
mãnh liệt, nhưng người khác nhìn thì thấy khói thuốc súng đã bay ngất
trời, hệt như cuộc chiến có thể nổ ra ngay lập tức.
Mặc dù cả hai đều trong tư thế cướp người, nhưng vẫn cẩn thận không muốn làm đau Liễu Tuyệt Luân, Hạ Thi Khâm cũng không hề chiếm thượng phong
hơn Đổng Tiệp. Cuối cùng sau vài giây giằng co, Đổng Tiệp cụp mắt, cúi
đầu nói với Tuyệt Luân: "Tớ ở đây chờ cậu."
Đổng Tiệp vừa thả ra, Hạ Thi Khâm ngay lập tức dắt tay Liễu Tuyệt Luân
đi về phía ghế sofa. Liễu Tuyệt Luân hờn dỗi quẩy người, cô dứt khoát
đổi từ dắt tay sang thành đan xen mười ngón, nắm càng chặt hơn.
Lúc hai người ngừng lại, Liễu Tuyệt Luân giãy khỏi tay Hạ Thi Khâm,
nghiêng đầu đi chẳng thèm nhìn cô ấy, tỏ ý mình không muốn nói chuyện
cũng như không muốn để ý tới Hạ Thi Khâm. Hạ Thi Khâm định nắm tay thì
cô né tránh, Hạ Thi Khâm khăng khăng muốn nắm thì lại bị cô hất ra.
Hạ Thi Khâm thật không biết phải làm sao, từ lúc nhỏ cô đã là con giời
được người ta cung phụng, chưa có ai dám từ chối, hay làm cô mất mặt thế này. Huống chi còn là người trước kia vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời,
lúc nào cũng chiều theo cô, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi. Tuy đây
không phải lần đầu Liễu Tuyệt Luân chống lại nhưng vẫn làm Hạ Thi Khâm
khó thể quen.
"Tôi đến tìm em." Giọng của Hạ Thi Khâm có chút mềm yếu mà chính cô cũng không nhận ra được, giống như đang làm nũng với Liễu Tuyệt Luân.
"Đến tìm tôi làm gì?" Nếu trước kia Hạ Thi Khâm nói thế thì Liễu Tuyệt
Luân sẽ cảm thấy cực kỳ xúc động, đáng tiếc với hoàn cảnh bây giờ nghe
được chỉ cảm thấy chua xót mà thôi. Dù hai người chia tay và cô nhìn Hạ
Thi Khâm không vừa mắt, nhưng chẳng thể làm tới mức coi chị ta thành
người xa lạ gặp mặt là chẳng buồn nói lời nào.
Hạ Thi Khâm nhìn Đổng Tiệp, rồi nheo mắt như muốn tìm ra chút manh mối
trên gương mặt Tuyệt Luân: "Em định làm thế thật hả? Chấp nhận bừa một
mối quan hệ để xóa nhòa tình yêu trước. Dùng bạn thân của mình để xa
lánh tôi?"
Tuyệt Luân nhíu mày, lửa giận bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp: "Ai nói
Đổng Tiệp là bừa! Tôi và cậu ấy thật tình ở bên nhau, yêu thương lẫn
nhau. Đổng Tiệp là bạn gái chính thức của tôi đấy."
Trước kia Hạ Thi Khâm vẫn tự nhận mình là một chú báo thích dùng
vẻ lười nhác và nụ cười ưu nhã để bắt giết con mồi, cô sẽ không bao giờ
tỏ ra tức giận. Nhưng giờ phút này cô thật sự có chút không thể kiềm nén nổi, muốn bạo phát ra —— Bởi vì Liễu Tuyệt Luân bảo vệ Đổng Tiệp, ở
ngay trước mặt cô bảo vệ kẻ khác. Khi một người con gái hết lòng bảo vệ
cho một người, thì bởi vì... Bởi vì... Trái tim cô ấy đã...
Cô ấy vẫn nói Đổng Tiệp là bạn gái mình!
Nghĩ đến đây dù cố gắng bình tĩnh thế nào thì Hạ Thi Khâm vẫn thất thố,
kích động tới nỗi buột miệng thốt ra, y hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh
ngang ngạnh: "Em không được ở bên Đổng Tiệp! Tôi không cho phép!"
"Xin hỏi chị, vì sao tôi không thể?!" Liễu Tuyệt Luân cười giả lả, sau
đó nhanh chóng thu lại nụ cười ném cho Hạ Thi Khâm một cái liếc mắt xem
thường.
Chúng ta đã chia tay rồicon giời ạ, chị tưởng chị là ai, nói không được thì không được chắc. Thật chẳng coi ai ra gì. Trước đây mỗi khi cô không thích gì thì cô lại giả vờ phát cáu, chẳng
lẽ chị ta cứ tưởng chỉ có cách thể hiện đó sao!? Nếu nói cô bị một người làm hư, thì Hạ Thi Khâm đây còn là đứa nhóc bị vô số người xấu a dua
nịnh nọt, thậm chí quá nuông chiều làm cho hư hỏng.
"Tôi..." Hạ con giời chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, muốn vãn hồi
một người con gái nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra trái tim cô ấy đã
không còn mình, muốn giãi bày suy nghĩ trong lòng nhưng lại bởi vì quá
rối loạn mà không thể nói. Đứng trước truy vấn của Liễu Tuyệt Luân cô
chợt phát hiện, quả thật bây giờ bản thân cô đã không còn cái tư cách để nói "không được" nữa rồi. Nỗi bất lực tràn ngập khiến Hạ Thi Khâm không biết phải làm gì, từ trước đến giờ cô đã quen nắm trong tay mọi thứ, từ sự nghiệp khổng lồ cho đến mỗi đồ vật nhỏ mà cô có được. Thế nhưng, giờ khắc này lại có thứ cô muốn giữ mà không thể, tâm tình Hạ con giời trở
nên hỗn loạn vô cùng.
Hạ Thi Khâm nhíu mày bóp trán, vô lại nói ra những lời mà chưa kịp suy
nghĩ gì: "Vì... Vì tôi rất không quen thấy người khác ôm em... Em là của tôi."
Giọng điệu muốn chọc điên người, còn thêm bản mặt của Hạ tiểu nhân đáng
ghét, Liễu Tuyệt Luân cảm thấy cô sắp tức chết rồi! Tuyệt Luân cố gắng
tự nhủ mình đừng nên tức giận, đừng vì kẻ như Hạ tiểu nhân này mà phải
hại gan, nhưng quả thật cô vẫn không nhịn nổi. Hận cũ thù mới cuối
cùng ở giờ khắc này được bộc phát ra hoàn toàn. Tuyệt Luân nhanh chóng
xoay người cầm ly rượu đỏ trên bàn hắt thẳng vào mặt Hạ Thi Khâm ——
"Thần kinh!"
Tất cả mọi người câm lặng.
Nữ hoàng giao tiếp vẫn luôn thân thiện tao nhã Liễu Tuyệt Luân thế nhưng ở trước mặt mọi người hắt rượu đỏ lên mặt chủ nhân tòa cao ốc này -
thuyền vương Hạ Thi Khâm. Tình tiết máu chó thế này thật đủ khiến cả
giới thượng lưu chấn động.
Ồ, màu sắc đẹp đấy. Liễu Tuyệt Luân nheo mắt hài lòng
nhìn những vết hồng nhạt loang lổ trên chiếc sơ mi trắng, cùng bộ dạng
vừa kinh ngạc vừa chật vật của Hạ Thi Khâm. Biểu cảm trên mặt cô là sự
kiêu ngạo của một nữ vương thắng trận, xoay người tự tin sải bước tao
nhã rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT