Editor: Nozomi

25/08/2020

🥑🥑🥑🥑🥑

Cô cả Minh gia kể cho Đường Đường nghe một câu chuyện.

Trong câu chuyện đó, ba của Đường Đường, Minh Thiếu Phạn là con trai trưởng của bác cả Minh gia, được ba mẹ yêu thương, nhận hết sự sủng ái, còn Minh Thiếu Diễm chẳng qua là đứa con ngoài ý muốn, chẳng những ngoài ý muốn mà từ nhỏ tính tình hắn vừa xấu vừa ngang bướng, ngoại trừ mẹ ruột, mọi người đều không thích hắn.

Vì vậy Minh Thiếu Diễm rất ghét anh của mình, nhưng anh trai vẫn rất thương hắn, thậm chí khi Minh Thiếu Diễm rơi xuống nước Minh Thiếu Phạn không màng nguy hiểm nhảy xuống cứu nhưng Minh Thiếu Diễm không hề cảm kích ơn cứu mạng. Sau đó Minh Thiếu Phạn gặp mẹ Đường Đường, vừa gặp đã yêu muốn cưới bà về nhưng biết người nhà nhất định không đồng ý nên vẫn luôn giấu diếm, Minh Thiếu Diễm tình cờ biết được việc này liền tố cáo với ba mình.

Quả nhiên Minh gia tuyệt đối không đồng ý, âm thầm buộc mẹ Đường Đường rời khỏi Minh Thiếu Phạn, do đó mẹ Đường Đường đang mang thai phải rời đi, Minh Thiếu Phạn bi phẫn đuổi theo người yêu kết quả bất hạnh qua đời vì tai nạn xe, mà Minh phu nhân cũng là mẹ ruột của bọn họ vì không yên tâm con trai nên cũng đuổi theo, cũng xảy ra tai nạn xe và qua đời.

"Nếu không phải hắn còn nhỏ đã có tâm địa xấu, cha và mẹ của cháu sẽ không..."

Cô cả nghẹn ngào hai tiếng, "Ba cháu đã mất, hắn còn trách ba cháu hại chết mẹ hắn, à, chính là bà nội của cháu, vẫn ghi hận nhiều năm như vậy...Cháu là con gái Thiếu Phạn, làm sao hắn thực sự đối tốt với cháu được, việc hắn đối tốt với cháu rốt cuộc có ý gì không ai biết, cô thật lo cho cháu quá..."

Nếu không phải đã biết một nửa chân tướng, Đường Đường thấy mình sẽ thật sự tin vào cốt truyện cẩu huyết như vậy.

Thật giả lẫn lộn, có một số lời vẫn phải xem xét.

Sau khi Đường Đường nghe xong, vẻ mặt trắng bệch, môi khẽ run, cô cả nhìn thấy không khỏi vui vẻ.

Cũng chỉ là một đứa con nít mười mấy tuổi, rất dễ tin lời người khác, huống chi là người lớn trong nhà nói nên càng dễ tin.

Hơn nữa mới có một tháng, Minh Thiếu Diễm có thể cùng cháu gái bồi dưỡng được cảm tình gì?

Đường Đường nắm chặt nắm tay, cắn môi im lặng thật lâu mới hỏi, "Nếu đã như vậy, tại sao chú ấy lại muốn đón cháu về..."

"Không phải vì hắn luôn đề phòng người trong nhà sao", cô cả tỏ vẻ phẫn nộ, "Chúng ta biết được tin tức của cháu, lúc ấy muốn nhanh chóng đón cháu về, hắn lại cảm thấy chúng ta đón cháu là có ý đồ, cháu nói xem, chúng ta đều họ Minh, là người một nhà vậy mà đề phòng chúng ta như đề phòng trộm cướp"

Cô cả tức giận mắng Minh Thiếu Diễm một lúc, bên cạnh một đám các cô các mẹ cùng chung kẻ địch cũng nói Minh Thiếu Diễm không hiểu chuyện.

"Đường Đường à", cô cả mắng xong thở dài ôn nhu nói, "Tri nhân tri diện bất tri tâm, Minh Thiếu Diễm đón cháu trở về vì đề phòng chúng ta, bây giờ đối với cháu tốt vì muốn cháu ngoan ngoãn nghe lời không quan tâm tới cổ phần Thánh Ngu..."

"Cổ phần Thánh Ngu?" Đường Đường thốt lên.

"Ta biết ngay mà, cháu nhất định không biết chuyện này", cô cả đau lòng nhìn Đường Đường, "Lúc trước ông nội cháu chuẩn bị đem Thánh Ngu giao cho ba cháu, bây giờ cháu đã trở về, cháu là con gái Thiếu Phạn, cổ phần Thánh Ngu cháu có thể lấy ít nhất 25%, cháu đó, đứa nhỏ ngốc này, cái gì cũng không biết..."

Khó trách trong sách Đường Đường lại bị dụ.

25% cổ phần Thánh Ngu, ai nghe mà không đỏ mắt.

Nói đi cũng phải nói lại, Minh Thiếu Phạn đã mất, ông nội cũng không biết Minh Thiếu Phạn có con gái bên ngoài sao có thể để lại cho Đường Đường nhiều cổ phần như vậy.

Dù cho ông nội không thương Minh Thiếu Diễm nhưng chỉ còn lại một đứa con trai, gia sản không giao cho hắn thì có thể cho ai.

Nhưng "Đường Đường" lại thật sự tin, thật cảm thấy Minh Thiếu Diễm đoạt cổ phần, đoạt tiền của cô ấy, liên hợp với nhà ông hai, ông ba đối nghịch với Minh Thiếu Diễm.

Đám người cô cả nhìn Đường Đường im lặng không nói, liếc nhìn nhau trong mắt toàn là ý cười.

Trước đó họ lo lắng Đường Đường nhanh nhạy không dễ lừa, kết quả điều tra phát hiện Đường Đường chỉ là một đứa côn đồ đến chương trình học cấp ba cũng không theo kịp, sau Đường Đường tham gia tiết mục lại phát hiện chỉ là một kẻ ngu dốt nói chuyện không suy nghĩ.

Không thông minh vậy rất dễ lừa

Không thông minh còn suy nghĩ nhiều thì càng dễ lừa.

Đường Đường vừa lúc có hết.

Đám cô cả thấp thỏm bất an đem Đường Đường vào phòng, lúc đi ra mặt mày rất vui vẻ.

Minh Thiếu Diễm ngồi trên sofa uống trà, liếc mắt một cái liền thấy ý cười trên mặt cô cả và Đường Đường đang bị vài người vây quanh.

Đường Đường do do dự dự nhìn hắn một cái, tay cầm chén trà của Minh Thiếu Diễm khẽ run.

Trái tim dần chùng xuống.

Thật ra hắn có thể từ chối chú hai không mang Đường Đường tới, hắn đã đoán được từ lâu. Chỉ là không hiểu tại sao trong lòng tồn tại một tia may mắn cho nên hắn vẫn mang Đường Đường tới đây.

Bây giờ nhìn cô cả vẫn luôn lôi kéo Đường Đường cùng ánh mắt vừa rồi của cô, ngón tay Minh Thiếu Diễm cầm chén trà vô thức siết chặt.

Thất vọng? Không nhiều lắm nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Biểu tình những người khác nháy mắt lại tốt đẹp.

Phản ứng của Đường Đường cùng lúc mới vào nhà hoàn toàn bất đồng.

Chú hai vừa lòng cười, ông đã nói mà, Đường Đường chỉ là đứa con nít mười mấy tuổi, căn bản không cần lo lắng.

Cô cả liếc nhìn Minh Thiếu Diễm, nói với Đường Đường, "Vất vả lắm mới tới một chuyến, vậy ở chơi lâu một chút đi", dứt lời lại liếc nhìn Minh Thiếu Diễm, "Thiếu Diễm nếu có việc thì về trước đi, đến lúc đó tài xế sẽ đưa Đường Đường về."

"Không cần", Minh Thiếu Diễm buông chén trà đứng lên, "Cuối tuần con bé còn phải học bù".

Cô cả bất mãn, "Học bù cái gì, vất vả cả tuần mới được nghỉ, chú quản quá chặt rồi. Được rồi được rồi, nhìn Đường Đường khó xử ta cũng không đành lòng, muốn về thì về đi, sau này rảnh lại đến chơi."

Nói xong lại nhéo nhéo mặt Đường Đường.

Đường Đường cảm thấy cả người nổi da gà, không ở đây nổi nữa, vội vàng gật gật đầu đi theo Minh Thiếu Diễm ra ngoài.

Chờ bóng dáng hai người biến mất không thấy, cô cả mới nở nụ cười nói cùng ông hai và ông ba, "Con nít con nôi, nói cái gì là tin cái đó."

"Chỉ là gia đình bình dân chưa từng trải việc đời làm sao hiểu biết nhiều được. "

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi cười nói, "Thế nhưng thật xinh đẹp"

"Xinh đẹp thì có ích lợi gì", cô gái trước đó không có thiện cảm với Đường Đường trừng mắt nhìn thanh niên, "Xinh đẹp có thể có cơm ăn sao?"

"Không thể không thể", mọi người đều cười, dỗ cô gái kia một lúc mới vui vẻ đi vào biệt thự.

So sánh với sự náo nhiệt bên kia, bên Minh Thiếu Diễm lại an tĩnh quá mức.

Trước khi tới, Minh Thiếu Diễm cũng trầm mặc nhưng rất khác so với sự trầm mặc bây giờ, mối quan hệ khó lắm mới tốt lên một chút bây giờ lại đóng băng như trước.

Đường Đường cẩn thận quan sát vẻ mặt Minh Thiếu Diễm, gọi một tiếng.

Minh Thiếu Diễm dựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại, "Có việc gì về nhà rồi nói"

Được rồi, Đường Đường ngồi trở lại, cũng dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Về đến nhà dì Trình sốt sắng chào hỏi, Minh Thiếu Diễm vẻ mặt lãnh đạm lên lầu, dì Trình nhạy cảm phát hiện có gì đó không ổn nhưng không dám trực tiếp hỏi.

Đường Đường lên lầu thay đồ, khi xuống tới, dì Trình nôn nóng hỏi, "Đây là làm sao vậy?"

"Cái gì làm sao ạ?"

"Tại sao vừa mới về lại đi ra ngoài", dì Trình lo lắng nói, " Vừa rồi tự mình lái xe đi ra ngoài"

Đi ra ngoài?

Minh Thiếu Diễm sao?

Đường Đường ngẩn ngơ.

Nghĩ không ra, lại nghĩ chắc là có việc gấp không liên quan đến cô đâu...

Cô cũng không làm gì khiến Minh Thiếu Diễm giận mà...

Hơn nữa là cô cố ý diễn như thể tin lời cô cả thôi!

Minh Thiếu Diễm cũng không rõ tại sao mình muốn đi ra ngoài.

Không phải tức giận, cũng không nghiêm trọng như vậy, chờ lái xe đi Minh Thiếu Diễm mới suy nghĩ cẩn thận, thật ra hắn không muốn đối mặt với Đường Đường.

Dáng vẻ vừa rồi của Đường Đường, vừa thấy chính là đã biết cái gì, thậm chí Minh Thiếu Diễm có thể đoán được cô đã nghe nói gì.

Vừa rồi Đường Đường muốn nói chuyện với hắn, lúc Minh Thiếu Diễm nhắm mắt là để suy nghĩ Đường Đường muốn nói gì.

Hắn có thể phủ nhận rất nhiều thứ, nhưng có những thứ không thể phủ nhận, ví như hắn ghét ba mẹ Đường Đường, ví như mục đích ban đầu hắn đón cô về chính là vì đối nghịch với chú hai, chú ba.

Hắn không muốn phủ nhận nhưng cũng không muốn nói cho Đường Đường biết.

Đây là cô cháu gái hắn mới gặp được một tháng, đột nhiên Minh Thiếu Diễm phát hiện mình lại để ý đến cái nhìn của cô, lại cảm thấy thất vọng về cô.

Tất nhiên những điều này không quan trọng.

Quan trọng là một khi có thất vọng, một khi Đường Đường thật sự có ý ​​khác, thì phải cân nhắc xem có nên giữ đứa cháu gái này bên cạnh không.

Di động vang lên, Minh Thiếu Diễm nhấc máy, là người bạn ngày thường có quan hệ tốt với hắn rủ hắn đi uống rượu.

Xe dừng bên đường một lúc, rồi lại từ từ lách ra.

Đường Đường ở nhà đọc sách toán, làm rất nhiều câu hỏi, sau đó lại ghi nhớ bản đồ rất lâu, kết quả đến buổi chiều ăn cơm Minh Thiếu Diễm cũng không trở về.

Vì thế chạy bộ một lát lại tắm rửa một cái, khi xuống lầu dì Trình nói Minh Thiếu Diễm vừa mới trở lại.

Đường Đường vội vàng lên lầu chải lại tóc rối, thay quần áo xong liền đi xuống lầu, đứng trước phòng ngủ Minh Thiếu Diễm trong lòng chợt căng thẳng.

Đường Đường gõ gõ, không động tĩnh.

Đợi một lát lại dùng sức gõ cửa, gõ một hồi vẫn không động tĩnh, hay xảy ra chuyện gì, Đường Đường đang chuẩn bị trở về cầm di động gọi điện thoại thì cửa liền mở ra.

Minh Thiếu Diễm hiếm khi không ăn mặc chỉnh tề, tóc ướt mặc áo choàng tắm, khó chịu mở cửa, "Thế nào.."

Chưa dứt lời mới thấy người gõ cửa không phải dì Trình mà là Đường Đường, phản ứng đầu tiên là quấn chặt áo choàng tắm đang lộ ngực, hít sâu một hơi, "Chuyện gì"

Đường Đường không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm đang tắm, xấu hổ thu tay về, ngượng ngùng nói, "Chú tắm đi, lát nữa cháu lại đến"

Minh Thiếu Diễm nhìn chằm chằm vẻ nôn nóng vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên mặt Đường Đường, có thể là có chuyện muốn nói với hắn, có thể vì gõ mãi cửa không mở nên sốt ruột, Minh Thiếu Diễm híp mắt nhìn chằm chằm cô, đột nhiên lui ra phía sau hai bước, "Vào trước đi"

Sau đó lại vào phòng tắm, "Chờ chú năm phút."

Đường Đường vội vàng gật gật đầu, "Dạ!"

Đường Đường tiến vào phòng ngủ, phòng được trang trí theo gam màu lạnh, vừa bước vào liền cảm thấy độ ấm xung quanh giảm đi mấy độ, sofa, bàn trà, toàn bộ đều chỉnh chỉnh tề tề.

Năm phút sau, Minh Thiếu Diễm đúng giờ ra khỏi phòng tắm, áo choàng tắm dài trên người đã thay đổi, tóc đã sấy khô lúc này buông xuống che khuất trán, cả người trẻ hơn vài tuổi, khí chất cũng ôn hòa rất nhiều.

Minh Thiếu Diễm liếc nhìn cửa phòng đang hé mở, cau mày đi tới đóng cửa, sau đó quay lại ngồi trên sofa bên cạnh Đường Đường, "Tới làm gì?"

Hỏi hắn có phải không muốn đón cô trở về hay không, hay hỏi hắn nghĩ gì về Minh Thiếu Phạn, Minh Thiếu Diễm nghĩ thầm.

Đường Đường nhìn hình tượng mới lạ khó gặp của Minh Thiếu Diễm, ồ một tiếng, ho khan một tiếng sau đó nghiêm túc nói

"Cháu tới mật báo."

Tác giả có lời muốn nói: Minh thiếu: Cháu gái ngoan này là bảo vật vô song gì vậy??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play