Phong Thiên Dương sống mười bảy năm, làm quen không dưới 70 bạn gái, thời gian kết giao dài nhất một tháng, ngắn nhất là một giờ. Cho nên về chiều dài và số lượng, Phong Thiên Dương cảm thấy mình cũng được coi như trai đẹp có kinh nghiệm phong phú.
Dạng nữ sinh gì mà chưa thấy qua, câu hỏi cấp thấp như thích loại nữ sinh nào, không cần nghĩ cũng có thể trả lời được.
Ngọt.
Vẻ ngoài ngọt, giọng nói ngọt, tính cách ngọt, nếu lại cụ thể một chút, thì người có quan hệ tốt với chị gái của hắn Đường Hân cũng có chút phù hợp với khẩu vị của hắn.
Nhưng giờ khắc này Phong Thiên Dương cảm thấy mình sai rồi, hắn phát hiện trước giá trị nhan sắc hàng đầu trước mặt thì vấn đề thích loại hình gì đều là đánh rắm.
Trong tưởng tượng của hắn nếu nhìn thấy Đường Đường, hắn nhất định sẽ dùng ánh mắt ghét bỏ nhất nói với cô một chữ.
Cút.
Kết quả khi ánh mắt dừng trên má lúm đồng tiền vài giây, người anh em vừa mới nói Đường Đường là người qua đường Giáp đã giành trước, thật cẩn thận mở miệng,
"Cái kia... cậu là Đường Đường sao?"
Nam sinh trước mắt chiều cao tuyệt đối vượt qua một mét chín, nhìn thật hung dữ, nhưng giọng nói mềm nhẹ thái độ lại ôn hòa.
Đường Đường nở một nụ cười hoàn mỹ tiêu chuẩn, "Đúng vậy", sau khi nói xong có chút ngượng ngùng liếc nhìn mấy người một cái, "Không nghĩ tới mọi người đều biết tôi."
"Đương nhiên biết, tiết mục mỗi kỳ tôi đều xem", một mét chín lập tức nhấc tay tỏ thái độ, sau khi nói xong lại nhìn gương mặt không góc chết của Đường Đường, đột nhiên có chút thẹn thùng nói, "So với trong tiết mục, bên ngoài cậu còn xinh đẹp hơn."
"Cảm ơn."
Phong Thiên Dương:......
Mẹ kiếp, ai vừa mới nói Đường Đường tẩy cmn trang nhất định là một người qua đường Giáp, mày là một thằng đàn ông to cao một mét chín đó, có thể đừng dùng ngữ khí ghê tởm vậy được không?
Phong Thiên Dương tức giận trừng mắt nhìn một mét chín một cái, không thể nhịn được một tay đẩy người qua một bên, sau đó đút tay vào túi quần, trên mặt treo biểu tình tự cho là đẹp trai nhất, mê người nhất, đứng trước mặt Đường Đường, giả vờ khụ một tiếng,
"Cậu muốn đi 12/9 đúng không?"
"Tôi dẫn cậu đi."
Chúng huynh đệ còn lại: "......"
Mọi người đồng thời trầm mặc, là bọn họ quá ngây thơ, vậy mà cho rằng Phong thiếu là giáo bá có lập trường.
Rõ ràng là không phải, chẳng những không phải, mà còn là nhan cẩu hàng thật giá thật, càng là liếm cẩu giả tạo, chẳng những muốn biểu hiện trước mặt con gái nhà người ta còn không quên lộ soái khí!
Tao thua, tao thua.
Đường Đường nhìn thiếu niên giống như không tình nguyện, thức thời từ chối, "Không cần phiền toái như vậy đâu, cậu chỉ tôi biết đi như thế nào là được."
Phong Thiên Dương không nghĩ tới Đường Đường sẽ từ chối, chẳng lẽ cậu không đủ đẹp trai?
"Cách đây rất xa", Phong Thiên Dương càng nâng cằm cao hơn, nhớ lại hình tượng thiếu gia Mộ Dung Vân Hải trong phim 《Cùng ngắm mưa sao băng》, ngạo nghễ nói, "Cậu tìm không thấy đâu."
Nói xong ánh mắt dừng trên người chúng huynh đệ, các nam sinh cạn lời, nhìn khu dạy học cách đó không đến 100 mét, gật đầu, "Đúng vậy, rất khó tìm, tìm không thấy."
Đường Đường: "......"
Đường Đường biết tình trạng hiện tại của mình, nên người khác không muốn giúp cô cũng là chuyện bình thường. Nếu đã không tình nguyện, hà tất phải khó xử như vậy.
Vì người cũng được vì mình cũng được, Đường Đường nhìn về phía một mét chín hòa nhã, dễ gần, " Thật sự không cần phiền toái như vậy, nếu không....bạn học này dẫn tôi đi đi."
Một mét chín: "Không có vấn đề!"
Phong Thiên Dương: "??? Cái quái gì vậy?"
Ngày thường nữ sinh trong trường thích phong cách của hắn nhất, ngay cả Đường Hân cũng vậy, tại sao bây giờ mọi thứ không như hắn tưởng tượng?
Đường Đường không biết cũng không hiểu, tuổi thật của cô đã trên 25, đã là người trưởng thành, thực sự không hiểu được ý nghĩ của người trẻ tuổi.
Cho nên cứ như vậy từ chối Phong Thiên Dương, người dẫn đường đổi thành một mét chín hòa ái dễ gần.
Phong Thiên Dương bị đả kích ngốc tại chỗ mười giây, sau đó dù không phục vẫn ủy ủy khuất khuất theo đi lên.
................
Một phút sau, Đường Đường cùng đám người Phong Thiên Dương tới dưới khu dạy học, Đường Đường nhớ tới vừa rồi trong miệng một đám người đều là "Rất xa, tìm không thấy", đứng hình ba giây sau đó cũng nói cảm ơn rồi tự mình lên lầu.
Chuông hết tiết vừa lúc vang lên, Phong Thiên Dương nhìn theo bóng lưng Đường Đường, đột nhiên nhớ tới Phong Khinh Dương cùng đám bạn học quá khích trong lớp, liền chen lên theo, "Tôi cũng đi."
Đường Đường giật mình, cậu nhóc này sao còn ở đây?
"Chúng ta học cùng một lớp sao?"
"Lớp bên cạnh" Phong Thiên Dương thản nhiên nói,
"Ra là vậy à", Đường Đường gật gật đầu, thì ra là lớp kế bên, chẳng trách lại đi lên theo.
Vài người cùng lên tầng năm, cô Lưu còn nhanh hơn bọn họ, lúc này đang ở phòng khách cùng tầng, thấy Đường Đường liền vẫy vẫy tay gọi cô qua.
Đường Đường vào phòng nghỉ, Phong Thiên Dương lập tức quay lại bộ dáng mặt lạnh,nghênh ngang bước vào lớp 12/9 tựa như bước vào lớp của mình.
Giáo viên vừa mới đi, bọn học sinh nháy mắt xôn xao hẳn lên, một đám kích động chạy quanh phòng học
"Này, này, một lát nữa đừng mở cửa, gõ thế nào cũng đừng mở!"
"Bụi phấn đã chuẩn bị xong chưa, quá ít, quá ít, lấy thêm đi"
"Xem mấy chữ tôi viết xem thế nào?"
Phong Thiên Dương quay đầu liền thấy trên bảng đen viết mấy chữ lớn - Đường Đường không biết xấu hổ, Đường Đường cút khỏi trường trung học phụ thuộc đi!
Phong Thiên Dương đen mặt, xông lên bục giảng lau sạch sẽ.
Nam sinh vừa mới viết xong quay đầu định mắng, nhưng thấy là Phong Thiên Dương lại nuốt trở vào, "Phong thiếu làm gì vậy?"
"Đại ca, cậu nghĩ sao khi bắt nạt một cô gái nhỏ hả?"
"Tôi...", nam sinh choáng váng, không phải tiết trước đã thương lượng xong rồi sao? Theo bản năng nhìn về vị trí của Phong Khinh Dương, "Chúng ta không phải trút giận thay Khinh Dương sao?"
"Chị của tôi có kêu các người trút giận thay hay sao? Các người là gì của chị ấy mà lại thay chị ấy trút giận?"
"Thiên Dương", Đường Hân đi tới bắt lấy tay áo Phong Thiên Dương, nhẹ giọng nói, "Mọi người cũng vì thích Khinh Dương nên mới giận như vậy"
Phong Thiên Dương cúi đầu, nhìn ống tay áo bị nắm lấy, mặt vô biểu tình mở miệng, "Trên tay chị có bụi phấn"
Đường Hân ngẩn người, "Cái gì?"
"Tôi nói trên tay chị có bụi phấn", Phong Thiên Dương lại lặp lại, "Làm dơ quần áo tôi."
Đường Hân cúi đầu liền thấy dấu tay màu trắng trên tay áo Phong Thiên Dương, căn bản cũng không có gì nhưng không biết tại sao giọng điệu của Phong Thiên Dương làm cô ta có chút sợ hãi.
Đường Hân sắc mặt tái nhợt, vội vàng buông tay, nhỏ giọng nói, "Thực xin lỗi"
Phong Thiên Dương nhìn bụi phấn trên tay Đường Hân, đang muốn nói gì đó thì cửa phòng học bị đẩy ra, cô Lưu vừa đi vừa nói chuyện, "Mọi người hãy đến gặp bạn học mới của chúng ta."
Lập tức mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía sau cô Lưu.
Đường Đường cởi mở nói
"Chào mọi người, tôi là Đường Đường"
Hầu hết minh tinh đều xinh đẹp, nhưng trên thực tế sự khác biệt giữa gái đẹp và minh tinh là bao xa, chỉ những người thực sự gặp qua mới biết được.
Mà Đường Đường lại là mỹ nhân trong tiểu thuyết.
Mọi người nhìn cô gái mặc áo sơ mi quần jean trên bục giảng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, thực sự có người đẹp đến mức này sao?
Cô Lưu không để ý đến phản ứng của mọi người, chờ Đường Đường tự giới thiệu xong liền nói, "Đường Đường mới tới lớp chúng ta, đối với mọi người đều không quen biết, Đường Hân, em và Đường Đường là chị em, Đường Đường tạm thời ngồi cùng bàn với em đi."
Vừa dứt lời Đường Hân hét lên, "Em không muốn ngồi cùng cô ta"
Âm thanh hét chói tai đem mọi người kéo về, nhìn Đường Đường, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Hân, mọi người lại đổi ý.
Đường Hân chán ghét Đường Đường bao nhiêu mới không muốn ngồi cùng bàn.
Nghĩ lại một chút, Đường Đường có bao nhiêu đáng ghét đến nỗi người tốt tính như Đường Hân cũng ghét cô?
Giáo viên cũng không biết làm sao, Phong Khinh Dương đang im lặng đột nhiên mở miệng, "Sĩ số lớp chúng ta vốn là số chẵn, không có lý nào lại tách chỗ, không bằng để bạn Đường Đường ngồi một mình đi ạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT