Cố Tiểu Tây tiến vào phòng riêng, cấp tốc giải quyết việc bỏng tay này.
Thời điểm sáng sớm, bình thường tiểu Tây cũng có đứng lên, như mọi khi hắn
có thể dùng ý niệm khống chế lại, thời điểm luyện tập thì chạy bạt mạng, đem mình mệt thành một cẩu tử, đợi cho phía dưới cũng trở nên thành
thật hơn. Nhưng hôm nay lại không được. Từ khi thức dậy phát hiện đồ vật của mình bắt đầu rất có cố gắng mà chống đỡ trên bụng anh trai, hết
thảy đều mất khống chế. Lúc đó suýt chút nữa thì bắn ra. Sau đó hắn phát hiện bất kể làm như thế nào đều vô dụng, ngày hôm nay tiểu Tây đặc biệt không nghe lời. Hắn sợ xấu mặt trước mặt anh trai, hận đến muốn cho nó
một cái tát. Tiểu Tây oan ức đến khóc rầu. Quần lót cũng khóc thành ướt
luôn. Hiện tại còn không chịu ngừng chiến tranh. Cái này cũng là nguyên
nhân tại sao hắn nghe được tiếng chuông rời giường cũng không có lập tức đứng dậy.
Buổi luyện tập sáng sớm không thể tới trễ, đến muộn sẽ bị phạt hít đất một trăm cái.
Hắn không sợ hít đất, nhưng anh trai mới đến một ngày như thế, chính
mình đã bị lật xe (* bị phạt ) , như vậy anh trai
sẽ nghĩ như thế nào? Nhất định sẽ nghĩ mình ở khu bộ đội không có tổ
chức, không có kỷ luật, không chịu nghe lời quản giáo, lại tự do buông
thả chính mình a. Vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy bạo lực sử dụng với
tiểu Tây. Cố Tiểu Tây nghĩ - khổ rồi :Mình đây là vì Đại ca, hi sinh Nhị đệ a.
Từ trước đến nay
đều không tuốt qua tàn nhẫn như thế, chính mình cũng cảm thấy đau. Chỉ
muốn không thể để mình mất mặt được, không thể để cho anh trai phát
hiện, anh trai còn đang ngủ ở trên giường mình đó, anh ấy cũng không
biết em trai vừa từ trên người anh mà động dục ... Thời điểm bản thân
mình đem anh nhấn lại trên giường, bàn tay bao trùm ở trên mắt anh, rõ
ràng cảm giác được hai hàng lông mi nhỏ như cây quạt ở trong lòng bàn
tay nhẹ nhàng đảo qua...
Thao, bắn rồi.
******
Ngày hôm nay, Lưu huấn luyện viên mang đội đi luyện tập, phát hiện Cố Tiểu
Tây chạy đặc biệt high. Hắn chạy như vắt chân lên cổ, lôi kéo đội ngũ
càng chạy càng nhanh, người phía sau không ngừng kêu khổ, không mấy
người có thể đuổi kịp, khiến cho đội hình ngày hôm nay đặc biệt phân
chia ra, nhìn vào liền thấy kỳ cục. Quả nhiên Vương huấn luyện viên nói
không sai, bắt đầu từ hôm qua tiểu tử này giống như đang cao hứng.
Luyện tập xong xuôi, Cố Tiểu Tây không ngừng không nghỉ lao thẳng tới căng
tin, sớm một chút mua hai phần đồ ăn, lại chạy nhanh về ký túc xá, toàn
bộ hành trình đều là chạy bộ tốc hành.
Vừa đẩy cửa vào ký túc xá, ánh nắng tươi sáng ngập tràn trong phòng. Anh
trai đứng ở bên cạnh bàn xếp quần áo đã giặt ngày hôm qua. Hướng về trên giường nhìn một cái nhanh chóng thấy từng dãy đồ xếp vô cùng ngay ngắn, so với mình xếp còn tốt hơn nhiều.
Cố Tiểu Đông thấy hắn đi vào, một đầu đầy mồ hôi. Ngày hôm qua cũng vậy,
lúc chạy tiến vào đều là mồ hôi đầm đìa. Tiểu Tây thích chảy mồ hôi như
thế sao? Hay là có cái tật xấu gì ? Hôm nào để anh đi xem xem Trung y
cho hắn một chút...
Cố Tiểu Tây đem đồ ăn bỏ lên trên bàn, chỉ vào giường, " Khi nào anh học được cái này?"
"Anh thì làm sao mà làm được, có người giúp anh xếp đó."
"Ai?" Cố Tiểu Tây lập tức cảnh giác. Vào sáng sớm, quân khu yêu cầu toàn thể binh sĩ đi luyện tập, cả tầng lầu đều không có ai.
"Anh cũng không biết. Hắn đến tìm em, nhìn thấy anh đang xếp chăn, liền giúp anh xếp hết."
" Đã là người không quen biết anh còn dám để cho hắn vào phòng? ! Còn được xếp chăn cho?!" Ngay lập tức Cố Tiểu Tây cao giọng.
Cũng không phải hắn ngạc nhiên. Về trọng điểm vấn đề an toàn Cố Tiểu Đông,
Cố Viêm Vũ (chính là cha hắn) cùng Cố Tiểu Tây đều nhất quán nâng cao,
coi trọng phòng bị, chỉ sợ xảy ra một chút sai lầm. Thời điểm Cố Tiểu
Đông lên sơ trung, có một lần, sau khi tan học, anh lại tỉnh tỉnh mê mê
theo một vị thúc thúc kì quái đi ra ngoài, thiếu một chút nữa là đem cha hắn gấp đến điên rồi. May mà người biến thái kia cũng không biến thái
triệt để, chỉ là bị món chính khống, dẫn anh đến ăn MacDonald sau đó
được người đem về cửa trường học. Hắn là sáng suốt, phỏng chừng cũng là
sợ bị đánh nên không hiện thân nữa. Nếu không muốn nói tên biến thái này có chỉ số thông minh cao. Lúc đó Cố Viêm Vũ thật muốn thấy hắn, sau đó
đem hắn chặt ra cho hả dạ. Cho nên Cố Tiểu Đông chỉ có thể một mình chịu đựng lửa giận đáng sợ của cha. Hai giờ này, Cố Viêm Vũ hỏi hắn từng cái chi tiết nhỏ trong câu chuyện, bao gồm mỗi câu thoại người kia nói, làm mỗi cái động tác. Sau đó đem quần áo của anh bới khắp toàn thân, từ
trên xuống dưới kiểm tra một lần, cũng không phát hiện vấn đề gì. Lại
lớn tiếng hỏi anh có biết sai hay không. Tiểu búp bê Cố Tiểu Đông từ
trước đến giờ chưa từng thấy bộ dáng cha như thế này lập tức bị dọa sợ,
thưa dạ nói không ra lời. Trong cơn giận dữ, Cố Viêm Vũ đem cái mông của anh đánh đến sưng lên, tuy rằng cơn giận qua đi lại đau lòng bôi thuốc
cho, vẫn khiến cho anh không dám ngồi ghế chừng mấy ngày, khi ngủ chỉ có thể nằm úp sấp, hơn nữa trong một quãng thời gian rất dài vừa nhìn cha
mò lấy dây lưng liền run cầm cập, thiếu một chút nữa liền phát bệnh. Sự
thực chứng minh, giáo dục bằng cách phạt bạo lực xác thực hữu hiệu, từ
đó về sau anh cũng dám không tiếp xúc cùng người xa lạ nữa.
Nói đến anh thiếu chút nữa là phát bệnh, là do sau đó mẹ của anh bỏ đi, anh bị bệnh nặng một hồi, khi đó vừa vặn một năm cũng không tới. Dưới cơn
thịnh nộ, Cố ba ba đã quên sự việc đau lòng này . Sau đó nhìn lại con
trai có chút ngơ ngác, hơn nữa cảm thấy anh thật xa lạ với mình, càng
không dám nhìn thẳng mình, trong lòng cảm giác rất khó chịu, ngoại lệ
chấp thuận anh ngủ ở trên giường lớn của mình, lấy đó làm an ủi. Từ sinh ra tới nay, có thể nói là Cố Tiểu Đông được ông ôm vào trong ngực, ở
trên lưng mà lớn lên. Sau khi anh được sáu tuổi, anh không còn ngủ cùng
cha mẹ nữa, thay vào đó là ngủ với em trai. Hiện tại lại trở về ôm ấp
quen thuộc của cha, như chim non về tổ. Sự thật chứng minh, lồng ngực
rộng rãi của Cố ba ba vẫn rất có hiệu quả động viên, Cố Tiểu Đông rất
nhanh khôi phục sự ỷ lại quyến luyến đối với người cha này. Buổi tối một ngày nọ, anh nằm sấp trước ngực cha, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên có chút tang thương. mặt nghiêm túc nói: "Cha, người đừng sợ, con
sẽ không tiếp xúc cùng người lạ nữa đâu ."
Anh biết cha đánh mình tàn nhẫn như thế là vì cha đang sợ hãi. Sợ hãi mất
đi mình, sợ hãi phải xin lỗi mẹ, không có cách nào cùng với người phụ nữ đó đối mặt.
Lúc đó Cố ba ba đem cái đầu nhỏ của anh kia nhấn ở trong ngực, nửa ngày không buông
tay, không cho con trai nhỏ nhìn thấy con mắt ướt át của mình, thầm hạ
quyết tâm sau này sẽ không tiếp tục đánh anh nữa . Ông làm được . Sau
đó, hết thảy cây gậy đánh lên mông của ông đều do một mình Cố Tiểu Tây
độc hưởng, đồng thời công cụ là dây lưng cũng không lấy ra nữa, sợ gây
tổn thương lớn nhất cho con trai, tạo ra ký ức không tốt nên đặc biệt
săn sóc. Nhưng cố gắng đến mấy cũng không đủ trọng lượng đi bắt chuyện
với con trai nhỏ kia.
Các loại hồi ức không tốt này khiến Cố Tiểu Tây có chút táo bạo. Cố Tiểu Đông nhìn gân xanh đều hiển lộ trên thái dương của hắn.
"Em gấp cái gì a, không phải anh vẫn khỏe mạnh thế này mà. Hơn nữa có thể
đi vào phòng, không phải đều là người của các em sao? Đúng rồi, hắn còn
mặc đồng phục, nhưng mà không giống với đồng phục các em."
" Bên trong người của khu mình cũng có kẻ xấu a! Hắn mặc loại quần áo gì?"
"Ừm, trên bả vai có một cái vạch hai sao."
Một vạch hai sao? Đó là huấn luyện viên a! Cố Tiểu Tây đỡ trán. Không xui
xẻo như vậy chứ, vừa vặn đúng lúc này mà kiểm tra nội vụ là sao? Còn để
huấn luyện viên tự mình xếp chăn cho, chưa ai từng có a, đãi ngộ của anh trai quả nhiên là khác nhau.
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Thế nhưng anh phải chú ý a anh của em, phải
cảnh giác một chút, trong bộ đội cũng không phải hoàn toàn là người
tốt."
"..." Có người nào nói chiến hữu mình như vậy chứ.
Hai anh em ở ký túc xá vừa ăn vừa nói chuyện, bên kia các bạn cùng phòng cũng ở căng tin triển khai thảo luận kịch liệt.
"Mấy cậu có nghe thấy tối hôm qua bọn họ nói chuyện không? Tuyệt đối là có
gian tình." Vương Hồng Binh dành thời gian đi thẳng vào đề tài chính.
"Cũng không nói gì nhiều a, từ đâu mà cậu nghe được có gian tình ?" Trương
Hành cũng nghe được từ đầu tới cuối. Chẳng lẽ mình thiếu hụt lỗ tai tốt
để phát hiện gian tình sao?
"Nói xem bọn họ nói cái gì ?" Tuy rằng Ngô Thiên Quảng cái gì cũng không
nghe thấy, nhưng đối với những thứ có liên quan đến anh trai thần tiên
cậu đều tràn ngập nhiệt tình, tích cực tham dự.
" Câm miệng, cậu đúng là Ngô cẩu hùng mà! Tại sao từ lúc tắt đèn liền bắt đầu ngáy ngủ, hại mình không có nghe rõ gì cả!"
" Tối hôm qua anh trai còn đắp chăn cho cậu đó, trông rất hiền lành."
Trương Hành cảm giác mình ít nhất có con mắt tinh mỹ liền tranh công
phát hiện. Hình ảnh thật sự rất có đáng yêu a ~
"Ha? Thật sự sao? Mình còn không biết a." Làm sao mình lại ngủ như chết đây. Lần đầu tiên trong cuộc đời này, Ngô Thiên Quảng ghét bỏ chính mình ngủ ngon như thế.
"Mình nhất định là nói thật đó. Không tin cậu cứ đi hỏi Hồng Binh."
"Ừm, đúng là có đắp . Anh ấy còn xoa đầu cậu ." Thật không biết cẩu hùng có cái gì tốt mà xoa chứ.
Cùng đem từng chi tiết nhỏ của đoạn đối thoại tối hôm qua mà Vương Hồng Binh cùng Trương Hành nghe được liền cẩn thận tiến hành thảo luận. Toàn bộ
hành trình Ngô cẩu hùng chạy xe đều là ha hả cười khúc khích, mãi đến
tận bữa sáng cơm xong, lại bị hai người một trận khinh bỉ.
Bên này anh em nhà họ Cố, Cố Tiểu Tây một khắc không ngừng mà tha thiết căn dặn bên trong kết thúc bữa sáng.
"Anh ngay ở
trên thao trường đi một chút, nếu có thể thì tuyệt đối đừng ra ngoài
doanh bộ a! Cũng đừng đi lâu , nên trở về sớm một chút. Ánh mặt trời bên ngoài lúc đó sẽ nóng, đừng để mình bị dị ứng . Có chuyện thì lập tức
gọi điện thoại cho em. Nếu như có người tìm anh gây chuyện phiền
phức..."
"Được rồi được
rồi, có người nào lại tìm anh đi gây phiền phức a, bộ nhìn anh giống
người hay đi gây phiền phức hay sao ? Làm như anh giống em vậy đó, khắp
nơi toàn là theo người đánh nhau."
"Cũng lâu rồi em không có đánh nhau nữa."
"Thế mới đúng chứ."
"Bọn họ bị em đánh đến sợ rồi."
"..."
"Không ai dám động thủ với em . Anh, ở trong doanh bộ này, nếu thực sự có
người tìm anh gây chuyện, anh hãy nói ra cái tên Cố Diêm vương này, sau
đó gọi điện thoại cho em. Đúng rồi, nhất định phải mang theo điện thoại. Xong, em lập tức liền tới chỗ anh ..."
"Xem ra em rất lợi hại, còn làm Cố Diêm vương nữa? Sao không làm luôn Ngọc
Hoàng đại đế đi! Có phải là em theo người ta đi đánh nhau rồi tự kiếm ra cái biệt hiệu này hay không? Tại sao những việc này em chưa từng trong
điện thoại nói với anh?"
"Em..." Không phải là lo anh bị bắt nạt nên mới liều mình nói ra hay sao chứ.
Kỳ thực hắn vẫn còn một biệt hiệu khác, đó là Cố bạo chúa. Bởi vì tính
khí táo bạo của hắn, chỉ cần một hành động hay một lời không hợp ý hắn
liền bị hắn đánh đến thương tích đầy mình. A, như vậy quá khó nghe, hắn
mới không cần để cho anh trai biết đâu.
"Được rồi, em đi huấn luyện trước đi, đừng tới trễ. Đợi em quay về, anh nhất định sẽ tính sổ với em sau!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT