Mạnh Thiệu Lương tự mình lái xe, chở Cố Tiểu Đông về phòng nghiên cứu. Cố Viêm Vũ đã chờ ở trước cửa lớn.
"Cha!" Cố Tiểu Đông vừa xuống xe liền tiến vào trong lồng ngực của cha anh ,
duỗi ra hai tay ôm lấy cổ ông, ôm ấp thật chặt. Cũng không biết là muốn
an ủi ông, hay là an ủi mình.
Mạnh Thiệu Lương trầm ngâm đánh giá Cố ba ba. Đó là một người đàn ông cao
lớn, chiều cao phỏng chừng một mét chín. Thân hình cường tráng, trầm ổn. Khuôn mặt cương nghị như đaotước, rìu đục. Hai mắt đỏ đậm, phỏng chừng
một đêm không ngủ. Ông một tay chăm chú ôm con trai mình, một tay không
ngừng ở trên lưng cậu dùng lực - xoa xoa từ trên xuống dưới.
"Không sao rồi, bảo bối."
Cha ruột họ Mạnh trơ mắt nhìn lời kịch của mình bị cướp, còn bị ép nhìn một màn ảnh phụ tử tình thâm đang diễn ra. Hắn phải thừa nhận, màn nhìn
thấy trước mắt kia là tình cảm chân thành nhất cõi đời này, là nảy sinh
trong năm rộng tháng dài làm người thân mà ra, nóng nóng bỏng bỏng,
không lẫn lộn một tia tạp chất, thậm chí không lẫn lộn huyết thống. Cho
dù không phải là cha con máu mủ, nhưng lại hơn hẳn người cha ruột là
hắn. Trước mắt, một hồi cẩu lương ấm áp này vỗ cái phách lên mặt hắn, để hắn lần đầu tiên cảm thấy đó là điều thực sự như vậy, bảo bối của chính mình, là triệt triệt để để bị người cướp đoạt đi, thuộc về người khác . Mà hắn, không có lập trường và tư cách đi đoạt lại, chỉ có thể thấp kém – cầu xin người ta bố thí cho hắn một chút. Loại mê hoặc, đố kị này thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy bất lực... Thật mẹ nhà hắn!
Cố Tiểu Đông lôi kéo tay của cha, hôn nhẹ thật nhẹ, Mạnh Thiệu Lương theo ở phía sau, một tấm lòng già hoàn toàn bị thủng trăm ngàn lỗ đến tê liệt. Ba người đi vào ký túc xá một phòng của Cố Tiểu Đông.
Đôi bên nói chuyện chỉ cơ bản duy trì thân thiết, tiến hành hữu hảo trong
không khí. Cố Tiểu Đông chặt chẽ bám lấy Cố Viêm Vũ làm trụ cột trung
ương trong gia đình, giơ cờ xí vĩ đại "Tôi yêu cha tôi" lên cao, kiên
trì nguyên tắc "Một gia đình" không lay chuyển được, kiên quyết phản đối sách lược phản động "Một nhà hai cha", cũng không chút lưu tình mà đem
ác giết từ trong trứng nước. ——BLTV phóng viên hiện trường trở lại đưa
tin.
Nội dung nói chuyện
kỳ thực rất đơn giản. Cha con Cố gia cũng không muốn biết những chuyện
cũ trước kia. Người đã mất, nói lại cũng vô ích. Dùng lời nói của Cố
Tiểu Đông, nếu mẹ không đề cập tới, chính là mẹ không muốn cho chúng ta
biết. Chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của bà.
"Tiểu Đông, căn nhà này của con quá nhỏ , các người làm sao ở a?"
"Đây là ký túc xá của tôi. Cha tôi ở khách sạn."
"Ồ? Cố tiên sinh bình thường không ở Bắc Kinh?"
"Ừm,cha ở dưới quê. Lần này... Tôi xảy ra chút chuyện, cố ý đến thăm tôi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đụng với một đám côn đồ cắc ké, bị thương nhẹ."
"Bị thương ra sao? Nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng. A, chính là chỗ này." Cố Tiểu Đông chỉ cái trán mình. Lại quay đầu cùng Cố Viêm Vũ nói: "Cha, vết thương lại ngứa , cha giúp con
bôi thuốc đi."
Cố Viêm Vũ đứng dậy, "À, Mạnh tiên sinh, mời ngài trở về đi."
Mạnh Thiệu Lương nóng lòng biểu hiện, "Tiểu Đông , nếu không, hay là để cho
cha... Khụ khụ, chú, sắp xếp mấy người bảo vệ con được không?" Lòng
muông dạ thú rõ rõ ràng ràng.
"Không cần ." Kiên quyết bảo vệ chủ quyền hoàn chỉnh.
"... A, vậy thôi, chú đi đây."
"Chú Mạnh, gặp lại sau."
Mạnh Thiệu Lương hít sâu một hơi, tất cả nhất định không thể từ bỏ lần nữa,
xoay người ra cửa. Không sao cả. Đường còn rất dài. Chân thành đến mức
kiên định. Chính mình có sự kiên trì này. Trước mắt trọng yếu nhất,
chính là vấn đề an toàn của Tiểu Đông. Dám đả thương bảo bối của hắn? Đó là tên côn đồ cắc ké thật sao? Này thật đúng là, tiểu quỷ này dám bắt
nạt trên đầu thái tuế rồi. Có thể bản thân lâu năm không ra tay nên mới
dám như vậy. Đúng rồi, còn phải cho bảo bối một căn nhà lớn hơn mới
được, để bảo bối ở thoải mái một chút. Đoạn đường này cách phòng nghiên
cứu khá gần, đi làm thuận tiện. Thế nhưng chuyện này không thể vội vàng
được, chỉ có thể chậm rãi chuẩn bị. Ai, nếu có nhà rồi, hẳn là bảo bối
của hắn sẽ để cho cha dượng(*) kia ở thường xuyên đi? Vậy coi như cái
được không đủ bù đắp cái mất ... Mạnh Thiệu Lương tâm tư chập trùng,
bách chuyển thiên hồi, tự động không đề cập tới mà đi sắp xếp.
(*) Khả: ý đang nói đến Cố baba.
Bên này Cố Tiểu Đông tắm rửa sạch sẽ, Cố Viêm Vũ bôi thuốc lên trán anh một lần. Lại nghĩ đến bên phòng nghiên cứu kia còn chưa xin nghỉ, liền mau
chóng gọi điện thoại. Giáo sư cũng biết chuyện anh mất tích, chỉ nói là
một chuyện hiểu lầm, giáo sư yên lòng, cho anh nghỉ, dặn anh nghỉ ngơi
thật tốt.
Tất cả sự tình
sắp xếp thỏa đáng, Cố Tiểu Đông lôi cha ngồi trên giường, nhìn tơ máu
hồng che kín mắt ông."Cha, xin lỗi, đã để cha lo lắng ."
Cố Viêm Vũ sờ sờ tóc anh, "Con không bị doạ là tốt rồi."
Cố Tiểu Đông lắc đầu, "Con không có chuyện gì." Lại trịnh trọng nói rõ một việc-: "Cha, ngươi mãi mãi là cha của con."
"Đương nhiên."
" Người cha duy nhất."
"... Tiểu Đông, ở vấn đề này, ta không can thiệp con. Tất cả chính con tự
quyết định. Có muốn tiếp thu họ Mạnh hay không, chính con quyết định.
Không cần lo lắng cho ta." (họ Mạnh : ? ? ? Lão Cố ngươi khuynh hướng
không cần quá rõ ràng được không? Ít nhất cũng phải là " Mạnh thúc thúc" chứ? )
"Con biết rồi.
Con không muốn tiếp xúc quá gần cùng bọn họ, nhưng nếu hoàn toàn từ
chối, con cảm thấy ông ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trước tiên cứ
như vậy đi. Cha, người nhanh ngủ một chút đi! Cha đã mệt mỏi rồi. Con ở
đây trông người ngủ."
"Được."
Hai cha con cùng nhau nằm trên giường nhỏ, mang theo an lòng sau chuyện đã xảy ra, ngủ say.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT