Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Ân rời giường thì Lục Phong Miên đã không còn ở đây, người hầu trong biệt thự cũng đổi hết thành nữ.
Trong đó có hai người đặc biệt duyên dáng xinh đẹp, nhìn sơ thì tuổi tác so với cô không chênh lệch nhiều.
Mặc dù Mộc Ân biết dụng ý thay người của Lục Phong Miên, nhưng nhìn
thấy anh đổi người xinh đẹp như vậy, không biết tại sao trong lòng cũng
không phải là rất dễ chịu.
Theo cô hỏi thăm, Tiểu Dữu nói cho cô biết Lục Phong Miên đến quân
đội, hôm nay có thể sẽ bề bộn nhiều việc, ban đêm sẽ cố gắng sớm trở về, cùng cô đến nhà Lâm Hạ.
Mộc Ân nghe giọng tiểu Dữu ấm áp thì thầm, trong lòng không ngừng
trách, nghĩ, những lời này của Lục Phong Miên, tại sao không nói cho
thím Vương làm bếp chứ.
Còn không thì thím Trương làm món điểm tâm ngọt cũng được!
Hàng ngày đều nói với cô bé tiểu Dữu xinh nhất này!
Ôi, đàn ông.
Có lẽ là trùng sinh đã thức tỉnh một phần thừa số hẹp hòi trong cô.
Kiếp trước lúc cô và Giang Minh Tu bên nhau, cũng không có chú ý tới
tới anh ta có đối xử đặc biệt với nữ sinh nào, nếu không thì ngay cả
gian tình của anh ta và Lâm Hạ rõ ràng như vậy cô đều không cảm nhận
được.
Bây giờ tại sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy chứ?
Mộc Ân thở dài, tâm sự với con ma trăm tuổi kia một chút.
Trần Uyển Di nghe xong xuýt một tiếng, nói: “Vì sao lòng dạ hẹp hòi mà em cũng không biết? Là ghen thôi!”
“…” Mộc Ân.
“Em chưa từng yêu đương, chẳng lẽ chưa xem qua phim truyền hình, tiểu thuyết sao? Ngay cả cái này cũng không hiểu.” Trần Uyển Di nhìn cô than thở.
“…” Mộc Ân không phải không biết, cô chỉ là không nghĩ tới.
Mình cũng sẽ ghen tuông.
Kiếp trước…
Không, bây giờ cô ghen là bình thường, kiếp trước yêu đương mấy năm, vậy mà chưa từng biết ghen, mới là không bình thường.
Có thể thực chất bên trong cô chưa từng yêu Giang Minh Tu.
Chẳng qua là cảm thấy rất thích hợp.
Con người Giang Minh Tu, e ngại Lục Phong Miên, không dám làm gì cô,
từ đó sinh ra một sự tôn trọng, khiến cô hiểu lầm đó là người thích hợp
với mình cả đời.
Nhưng thích hợp không nhất định sẽ yêu, không yêu mới rộng lượng.
Bây giờ yêu đương chính thức, ngay cả Lục Phong Miên tuyển một người hầu xinh đẹp cũng ghen.
“Vậy tiểu Dữu kia…” Mộc Ân nhìn cô gái đi từ cửa phòng ăn ra, nói: “Chú Lục thật biết chọn người giao việc.”
“Quân gia sẽ nói cho cô ta cũng bình thường, chị thấy tiểu Dữu, vừa
xinh đẹp vừa quan tâm lại ôn nhu, nói chuyện vĩnh viễn như chú mèo con,
còn đặc biệt nghe lời chủ nhân.”
Trần Uyển Di cố ý nói: “Nào giống em, luôn luôn đối nghịch với quân
gia, còn thích tên đàn ông xấu xí họ Giang, đầu óc cũng không tốt lắm,
Lâm Hạ nói cái gì đều tin.”
“Đó là lúc trước, về sau em sẽ ngoan!”
Mộc Ân đứng bật dậy, quay người đi đến trước mặt Trần Uyển Di, nóng
lòng chứng minh: “Em sẽ nấu cơm cho chú Lục, cũng có thể kể chuyện cho
chú ấy, sẽ còn trị thương cho chú ấy nữa!”
“Em còn có thể lên giường với chú Lục! Chú ấy thích kiểu gì thì em cũng không hề tức giận!”
“…” Trần Uyển Di.
Trong biểu cảm nhăn nhó của cô ấy mang theo một tia kinh ngạc, Mộc Ân mới đầu tưởng rằng bởi vì chính mình, lập tức chú ý tới ánh mắt cô ấy
đăm đăm nhìn chằm chằm sau lưng mình…
Cô như có cảm giác xoay người lại, chỉ thấy Lục Phong Miên đứng ở
cửa, gương mặt kia lạnh lùng như băng như ngọc, hiện lên sự ngạc nhiên
vi diệu.
“…” Mộc Ân.
Thật con mợ nó muốn trùng sinh lại lần nữa!
Cũng không biết Lục Phong Miên nghe cô nói được bao nhiêu.
Không quan tâm anh nghi ngờ mình tự nói chuyện một mình ở phòng ăn
như một người bệnh tâm thần, cả người Mộc Ân đều thẹn muốn chết, hận
không thể tông cửa xông ra.
Nhưng Lục Phong Miên đứng tại cửa ra vào, cái này cũng rất có độ khó.
“Chú Lục, cháu… cháu…” Cô cà lăm, thực sự nghĩ không ra giải thích
như thế nào, dứt khoát mặt dày xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chú Lục sao đã về rồi? Không phải nói ban đêm mới về sao ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT