“Được, cháu tìm cơ hội giải thích với chú Lục.” Mộc Ân kiên trì gật gật đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Rõ ràng bị cưỡng hôn là cô, cô còn phải đến giải thích với Lục Phong Miên thật ra cô không có cảm thấy chán ghét…
Đây không phải đang nói là cô vẫn rất hưởng thụ, anh có hôn nữa cũng không quan trọng sao?
Nhưng mà có thể hóa giải hiểu lầm với Lục Phong Miên, phòng ngừa mâu thuẫn gia tăng, cũng đáng vui vẻ.
Mộc Ân tự trấn an mình, ngập ngừng nói lần nữa: “Bác Phó, con người của cháu tương đối đần…”
Đã nhìn ra, Phó Dũng hiền hòa nhìn Mộc Ân, nghĩ thầm, chí ít EQ không cao.
“Cho nên về sau nếu như cháu lại khiến chú Lục tức giận, bản thân
cháu không biết, chú nhớ chỉ điểm cho cháu một chút.” Mộc Ân le lưỡi.
Bộ dạng này của cô vừa tinh nghịch lại vừa đáng yêu, trong lòng Phó
Dũng cũng mềm nhũn, ôn nhu nói: “Kỳ thật không cần tôi nhắc nhở, Ân Ân
tiểu thư chỉ cần nhớ kỹ một nguyên tắc, thì sẽ không khiến Lục gia tức
giận.”
“Nguyên tắc gì ạ?” Mộc Ân như nhặt được của báu.
“Lục gia thích Ân Ân tiểu thư, thích một người, không sợ dính người
không sợ ồn ào, không sợ cố tình gây sự, chỉ sợ cô xa lánh căm ghét và
né tránh, càng sợ tiểu thư thích người khác hơn…” Phó Dũng từ ái nhìn
cô: “Chỉ cần Ân Ân tiểu thư cũng thích Lục gia, ngài ấy sẽ không tức
giận.”
“…” Mộc Ân.
Mặc dù cô không sợ Lục Phong Miên như vậy, nhưng thích anh, còn cách một đoạn.
Nhưng mà không thích người khác, cô có thể làm được, dù sao sau khi
quen người đàn ông cặn bã Giang Minh Tu, cô cũng không dám tuỳ tiện
thích ai.
“Ân Ân tiểu thư nói như vậy, làm tôi tổn thọ rồi.” Phó Dũng cười
cười: “Về sau lại có vấn đề gì, hoan nghênh Ân Ân tiểu thư đến hỏi tôi,
tôi rất sẵn lòng giải thích cho tiểu thư.”
“Được.” Mộc Ân cũng cười: “Cháu hiểu rồi.”
…
Hóa giải được khúc mắc, Mộc Ân không còn phiền muộn, dạo một vòng nhà cũ từ trên xuống dưới.
Cô vốn là nhàn nhàm chán, đi hết ba tầng lầu, lại ngoài ý muốn phát hiện nhà này tòa nhà sạch sẽ vô cùng.
Lục Phong Miên đã ở trong thư phòng nói chuyện với Lục Thanh Tửu ba
giờ rồi, lấy thể chất thu hút ma của cô mà nói, nếu có ma, cô hẳn là
phải gặp bảy tám lần rồi.
Mộc Ân đối với căn nhà này có chút động tâm.
Nếu như ở lại trong phòng này, coi như Lục Phong Miên không ở đây, cô cũng có thể “nhắm mắt làm ngơ” vượt qua mùa hè này.
Nghĩ được như vậy, cô đi lên lầu hai, đi đến bên ngoài thư phòng.
Vốn không có ý muốn nghe lén, muốn chờ Lục Phong Miên ở cửa ra vào, lúc đến gần lại nghe được bên trong truyền ra một câu.
“Chuyện này liên lụy đến lợi ích quá nhiều, nghe nói bên cạnh Hoàng
Lăng còn có tòa núi ngọc, nơi này bằng với hai bảo tàng cộng lại, cũng
khó trách nhiều người ngấp nghé như vậy.”
Là giọng của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu là gia chủ đương thời nhà họ Lục, là một anh hùng kháng chiến cả nước ai cũng biết đến, là người chính trực thanh cao, là người cả đời trung thành với tổ quốc.
Nghe ông nhắc đến Hoàng Lăng, chuyện này có liên quan đến cha mình, nên Mộc Ân lại gần sát cửa lắng nghe.
“Người đứng sau chuyện này hẳn rất có thực lực, nếu không bốn năm nay ta và con cũng sẽ không tra ra được một chút manh mối nào, vội vàng
cũng vô dụng, Lâm Như Uyên có thể bảo vệ tốt bản thân, ta chỉ là có chút lo lắng cho Ân Ân…”
“Con còn sống một ngày, sẽ bảo vệ cô ấy một ngày.” Giọng nói của Lục Phong Miên hoàn toàn tràn đầy tự tin như trước đây.
“Biết năng lực của con, nhưng cũng có lúc trở tay không kịp, ban đầu
ta cũng không phải là không bảo vệ gia đình Lâm Nghiệp, không phải cũng
vẫn là…” Lục Thanh Tửu thở dài: “Được rồi, không nhắc đến quá khứ nữa,
ta biết tâm tư của con đối với Ân Ân, nhưng nó cũng chưa hẳn bằng lòng
để con che chở cho nó, chuyện của thằng nhóc họ Giang kia ta có nghe nói rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT