Về lại giường, xung quanh là hoàn cảnh quen thuộc và Lục Phong Miên,
Mộc Ân bình tĩnh lại, không sợ nữa, cẩn thận suy xét nguyên nhân kết quả của chuyện này.
Cuối cùng cô đưa ra kết luận —— không phải ma nữ biến mất, mà bởi vì cô chạm vào Lục Phong Miên, cho nên không nhìn thấy nữa.
Hai lần đều như vậy, ma nữ đuổi theo cô, sau khi đụng phải Lục Phong
Miên ở hành lang, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nhưng qua một thời gian ngắn cô lại trông thấy nó.
Vì để chứng minh suy đoán này có chính xác không, Mộc Ân quyết định thử một lần nữa.
Cô nhìn Lục Phong Miên ngồi bên cạnh giường đọc sách, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.
Rất nhanh, mười phút trôi qua, trong lúc đó Lục Phong Miên luôn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô.
Mộc Ân dần dần thả lỏng, lại năm phút trôi qua, bên ngoài vẫn không
có động tĩnh, cô bắt đầu hoài nghi có phải chính mình đã suy nghĩ nhiều
rồi không.
Lúc cô đang buồn ngủ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hát kịch, sau đó ma nữ kia cũng giống như hai lần trước đang dần xuyên qua
cánh cửa bay vào.
Hô hấp Mộc Ân hơi dừng lại, tay cô dường như theo bản năng bắt lấy tay Lục Phong Miên bên cạnh.
Thoáng chốc, ngay lúc hai người tiếp xúc, ma nữ trước mặt biến mất.
Không khí cũng yên tĩnh trở lại.
“…” Mộc Ân.
Cô một mặt mờ mịt hoảng sợ, Lục Phong Miên để sách ở một bên, một tay khác phủ lên mu bàn tày cô, gọi “Ân Ân.”
Mộc Ân ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Đêm nay Mộc Ân rất không bình thường, lúc đầu chỉ cho là bởi vì
chuyện chạy trốn cùng Giang Minh Tu, bây giờ nhìn lại hình như cũng
không liên quan quá nhiều đến chuyện đó.
Lòng bàn tay lạnh băng như ngọc, trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng
không có thần thái như lúc trước, từ hoảng sợ đến chết lặng, cuối cùng
là một mảnh mờ mịt.
Lục Phong Miên có chút đau lòng, sau khi giơ tay vén mấy sợi tóc lộn
xộn trên mặt cô ra sau tai, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Vẫn còn sợ?”
“…” Mộc Ân vô thức gật gật đầu.
Lục Phong Miên liền đưa tay ra ôm cô vào trong ngực: “Không cần sợ, có tôi ở bên cạnh em.”
Cánh tay với cơ bắp rắn chắc của anh đỡ cơ thể cô, một tay để sau
đầu, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt theo mái tóc mượt mà của cô.
Loại cảm giác này thực sự dễ chịu, Mộc Ân dần dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ một chút về tình cảnh của mình.
Sự thật chứng minh, chỉ cần cô tiếp xúc với Lục Phong Miên thì sẽ
không gặp ma, tiếp xúc một lần đại khái có thể không thấy nó trong
khoảng 20 phút.
Mặc kệ là nguyên lý gì, cách tiếp xúc này giống như là pháp lực còn sót lại, hết thời gian thì lập tức hết tác dụng.
Mà con ma kia dường như rất thích chạy theo cô.
Như vậy thì có một vấn đề bày ra ở trước mặt cô, đêm nay nếu như ngủ một mình, cô sẽ liên tục không ngừng thấy ma.
Không nói cô sợ bao nhiêu, chỉ nói đến tiếng hí kịch ê ê a a ồn ào bên tai, cũng không ai ngủ được.
Muốn thoát khỏi cục diện này cũng có biện pháp, chính là ở bên cạnh
Lục Phong Miên, ngủ chung giường với anh, có lẽ Lục Phong Miên cũng sẽ
không cự tuyệt.
Nhưng biện pháp này cũng khá nguy hiểm giống như gặp ma vậy…
Nghĩ tới đây, Mộc Ân khó xử ngẩng đầu nhìn về phía Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên rủ tầm mắt xuống, vừa vặn cũng đang nhìn cô chăm chú.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, môi mỏng Lục Phong Miên nhẹ cong, nở một nụ cười trấn an cho cô.
Nụ cười này vừa đẹp mắt, lại vừa ôn nhu, Mộc Ân đột nhiên cảm thấy
anh cũng không đáng sợ như vậy, chí ít… dễ sống chung hơn ma nữ kia
nhiều.
“Chú Lục…” Cô mấp máy môi: “Đêm nay cháu có thể ngủ lại phòng chú không?”
Yêu cầu này của cô dường như khiến Lục Phong Miên có vài phần ngoài ý muốn, anh dừng động tác trên tay, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy tôi
đến phòng em.”
“Có thể…ngủ cùng nhau không?” Mộc Ân có chút xấu hổ: “Bởi vì cháu
luôn sợ cơn ác mộng đó, cứ nhắm mắt lại toàn bộ đều là hình ảnh trong ác mộng.”