Edit: Xiaoxi Gua

“Trời vẫn còn sớm, em nên đi nghỉ ngơi thêm một lúc.” Lục Phong Miên nhìn cô nói.

Nhìn anh thờ ơ lạnh nhạt, Mộc Ân cũng không muốn biểu hiện nhỏ nhen, cố ý làm ra một biểu cảm không sao cả, nói: “Đã tỉnh táo rồi, không muốn ngủ.”

“Vậy tôi ở đây với em.” Lục Phong Miên nói.

“Không bồi chị Thanh Thanh?” Mộc Ân từ dưới đất đứng lên, giọng điệu có mấy phần trào phúng.

“Cô ấy cần yên tĩnh.” Lục Phong Miên vẫn là khuôn mặt biểu cảm thản nhiên.

Trước kia Mộc Ân cảm thấy anh đây là trầm ổn, bây giờ lại vô cùng ghét cái dáng vẻ thờ ơ này, đơn giản chính là khuôn mặt đơ chọc người tức chết.

Trong lòng cô nghẹn một cục, biểu cảm và giọng nói đều rất không nể nang, nói: “Nhưng cháu không muốn chú ở đây, cháu muốn đi tìm anh trai.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Ánh mắt Lục Phong Miên rũ xuống, tiến lên giữ chặt cô: “Như Uyên đang nghỉ ngơi.”

Cổ tay Mộc Ân bị anh chộp lấy, trừng mắt với anh: “Cháu biết rồi, nhưng anh ấy là anh trai, mặc kệ là ngủ hay là đang bận chuyện gì, chỉ cần cháu kêu anh ấy đến bên cạnh cháu, anh ấy sẽ lập tức đến ngay!”

“Không cần cậu ta, tôi ở bên cạnh em.”Cánh tay dài của Lục Phong Miên duỗi ra, kéo cô ôm vào trong ngực: “Em muốn đi đâu, muốn làm gì, đều do tôi cùng với em.”

“Cháu không muốn chú ở đây!” Mộc Ân cực kỳ tức giận chuyện anh vừa ôm xong người khác lại tới ôm mình, giãy dụa muốn đẩy ra anh: “Chú thả tôi ra, tôi muốn đi tìm anh trai…”

Nói còn chưa dứt lời, Lục Phong Miên đột nhiên nắm cằm của cô nâng lên, hôn xuống.

Những lời kêu gào bị chặn lại, Mộc Ân vô cùng tức giận như cũ, bàn tay xô xô đẩy đẩy người anh, môi cũng không ngừng né tránh về phía sau.

Nhưng mà Lục Phong Miên có sức lực lớn, động tác cũng nhanh nhẹn, một cái tay liền chế trụ hai tay quấy rối của cô, một cái tay khác đỡ sau cổ cô không cho cô né ra, khí thế hung hăng hôn cô.

Mộc Ân tránh cũng tránh không thoát, trốn cũng trốn không thoát, bị ép nhận nụ hôn sâu của anh, tức giận hung hăng cắn một cái trên môi anh.

Lục Phong Miên kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không có buông cô ra, môi mỏng còn trằn trọc trên môi cô.

Nụ hôn này thoáng chốc đều là mùi máu, khiến Mộc Ân nhớ tới mùi vị lúc vào phòng Thẩm Gia Minh.

Nụ hôn kết thúc, Lục Phong Miên chậm rãi buông lỏng cô ra, một cái tay vẫn khăng khăng lôi kéo cô.

Ánh mắt Mộc Ân hoảng hốt đến dần rõ ràng, biểu cảm hoàn toàn trầm xuống: “Tôi đã từng nói tôi không thích như vậy?”

Lục Phong Miên cứng lại.

“Tôi không thích bị ép buộc, không thích!” Mộc Ân cường điệu lần nữa, rút tay ra khỏi tay anh.

“Ân Ân…” Lục Phong Miên muốn nói cái gì, lúc này quản gia của Thẩm gia đi tới, vội vàng báo cáo: “Lục gia, Giang Sầu tiên sinh đang cùng lão gia trở về.”

“Tôi đã biết.” Lục Phong Miên lạnh lùng lên tiếng.

Mu bàn tay Mộc Ân vuốt một cái trên môi, lách qua Lục Phong Miên, đi ra khỏi phòng trước một bước.



Lần này Lục Giang Sầu trở về, không muốn gặp nhất, chính là Mộc Ân.

Mộc Ân hiểu rõ, nhưng vẫn đến, cũng không rõ ràng vì sao, cô chính là chán ghét bộ dáng tự cao tự đại kia của Lục Giang Sầu, đặc biệt là lúc tâm tình không tốt này.

Cô đến đại sảnh, Lục Giang Sầu đang cùng Thẩm lão gia nói chuyện, hai người đều là một mặt nghiêm trọng.

Mộc Ân ở bên nhìn xem, chậm ung dung đi qua, gọi: “Lục Thiên Sư…”

Lục Giang Sầu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy cô thì biểu cảm trên mặt anh ta cứng một chút, là một cảm xúc vừa xấu hổ lại phiền chán.

“Ân Ân, có chuyện gì sau này hãy nói, tôi thật vất vả mới mời được Giang Sầu về, cháu tuyệt đối đừng làm người ta tức đến bỏ đi mất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play