Tề
Nhiễm một mình tiến vào từ đường nhà họ Lâm, Bán Hạ và Đinh Hương bị cản lại bên ngoài, khi bước vào thì ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, y lập
tức biến sắc, bước nhanh hơn vào trong, thầm nghĩ người nhà họ Lâm quả
thật là tàn độc, giữa thời tiết lạnh như thế này mà bỏ mặc một người bị
thương nặng ở trong từ đường trơ trọi thế này, rõ ràng là định lấy mạng
Lâm Duyệt.
Tề Nhiễm vào
tận bên trong từ đường thì nhìn thấy Lâm Duyệt nằm đó, y vội vàng ngồi
xuống nửa ôm nửa đỡ hắn dậy. Trên trán Lâm Duyệt có vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, lúc này vẫn còn đang có máu thấm ra.
Tề Nhiễm bất giác vươn tay sờ thử lên mũi Lâm Duyệt, muốn xác nhận hơi thở của hắn. Hơi thở của Lâm Duyệt rất nhẹ, nếu không cẩn thận thăm dò thì
sẽ tưởng rằng hắn đã chết rồi, sắc mặt Tề Nhiễm lại thay đổi, lúc này đã toát ra sự tức giận. Linh hồn của Lâm Duyệt đứng bên cạnh thấy động
tác của y thì hơi sửng sốt, lên tiếng: “Không sao đâu, nhìn máu có vẻ
đáng sợ thế nhưng vết thương không lớn, ta ra tay vẫn có chừng mực. Bây
giờ ta đang ở trong trạng thái linh hồn rời xác nên hơi thở yếu là bình
thường, chờ ta trở lại sẽ không sao nữa. Ngươi cứ đặt ta xuống đã, nếu
như đầu bị thương thì tư thế này không tốt cho vết thương đâu.”
Tề Nhiễm nghe Lâm Duyệt nói vậy thì sực tỉnh. Vừa rồi y có hơi rối loạn,
mà đã quên mất linh hồn của Lâm Duyệt đứng ngay bên cạnh. Tề Nhiễm cẩn
thận đặt thân xác hắn xuống đất, sau đó quay sang Lâm Duyệt, cười lạnh
rồi nói: “Người nhà của ngươi đối xử với ngươi cũng thật tốt.”
Lâm Duyệt xòe tay nói: “Đành vậy thôi, xét theo cái gọi là đại nghĩa thì
việc này cũng do ta quá lỗ mãng, không nên trực tiếp ném cho Lâm Lương
một cái ghế đẩu. Bọn họ ném ta vào đây là đang chiếm lý, ai bảo Lâm
Lương là trưởng bối chứ, một chữ hiếu đè chết người mà.”
Tề Nhiễm khẽ híp đôi mắt đẹp đẽ lại, nói: “Nếu ngươi đã hiểu ra việc này
thì nên hành xử thích đáng một chút chứ, cứ để bọn họ yên tâm trước rồi
đi tìm ta, chẳng lẽ ta còn có thể từ chối giúp ngươi?”
Lâm Duyệt nghe xong chỉ cười không đáp, Tề Nhiễm nhìn thấy nụ cười của hắn
mà thất thần. Y biết lời vừa rồi của mình cũng thật sự là làm khó người
ta, một Thái tử bỗng nhiên vô duyên vô cớ chạy vào nhà của một quan
viên, đòi đưa cháu người ta đi, nói thế nào cũng không có lý. Bây giờ y
đang là ‘vô tình’ xông vào nhà họ Lâm, còn phải tìm ra vài cái cớ trước, tránh cho Hoàng đế và triều thần cảm thấy y đang muốn lôi kéo nhà họ
Lâm về phe mình. Nhưng dù có hiểu tất cả những điều này, hiểu Lâm Duyệt
chọn phương thức này là vì muốn tốt cho mình, thì cơn giận trong lòng Tề Nhiễm cũng vẫn khó mà dập tắt được.
Có lẽ chính vì cảm giác Lâm Duyệt nằm trên mặt đất không còn hơi thở khiến cho người khác cảm thấy quá khó chịu, tuy tình trạng của hắn là đặc
biệt, nhưng Tề Nhiễm chưa hề nghĩ đến có một ngày hắn sẽ rời khỏi nhân
thế.
Tề Nhiễm không phải
chờ trong từ đường quá lâu, ông cụ Lâm và Lâm Trung đã vội vàng chạy
đến, quần áo trên người cũng không chỉnh tề như ban ngày, có vài chỗ còn chưa gọn gàng. Trong lòng hai người họ đều không hiểu vì sao Tề Nhiễm
lại biết Lâm Duyệt bị bắt giam, lúc này y đến nhà họ Lâm để làm gì? Vấn
đề quan trọng nhất là phải chăng Tề Nhiễm đang muốn làm chỗ dựa cho Lâm
Duyệt.
Ông cụ Lâm và Lâm
Trung đến trước từ đường thì nhìn thấy Bán Hạ và Đinh Hương, ông cụ đứng đó với vẻ mặt âm u, hỏi: “Là các ngươi dẫn Thái tử điện hạ đến từ
đường?”
Bán Hạ vội quỳ
xuống, khóc nói: “Thưa lão thái gia, Thái tử điện hạ đột nhiên xuất hiện ở Ngô Đồng Trai, muốn thiếu gia ra nghênh đón. Nô tỳ nói thiếu gia đã
nghỉ ngơi, Thái tử điện hạ liền nổi giận, nhất định muốn thiếu gia phải
ra. Nô tỳ không thể đi bẩm báo, chỉ đành nói cho Thái tử điện hạ biết
chuyện thiếu gia đang ở từ đường, Thái tử điện hạ nhất định uốn nô tỳ
dẫn đường, chúng nô tỳ hết cách nên chỉ đành làm theo thôi.”
Đinh Hương cũng quỳ xuống, run giọng nói: “Chúng nô tỳ không dám giấu giếm.”
Nghe lời nói nửa thật nửa giả của Bán Hạ, ông cụ Lâm chỉ hừ lạnh, bây giờ
không phải là lúc truy cứu các nàng, hơn nữa, nếu Tề Nhiễm thật sự đòi
gặp Lâm Duyệt, đừng nói là các nàng, ngay cả ông cũng không dám ngăn
cản.
Ông cụ Lâm và Lâm
Trung bước vào từ đường thì nhìn thấy Tề Nhiễm đang mặc quần áo của nội
giám, ngồi bên cạnh Lâm Duyệt cẩn thận kiểm tra tình trạng của hắn. Ông
cụ Lâm và Lâm Trung vội vàng quỳ xuống, sắc mặt ông cụ còn rỏ ra rất
kinh ngạc, nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, nơi này lạnh lẽo, mời cùng lão
thần đến thư phòng ngồi một lát.”
Tề Nhiễm ngước mắt lên, sắc mặt vẫn như bình thường, y bình thản nói: “Lâm thượng thư, hôm nay Cô vô tình làm phiền rồi. Nhưng không biết Lâm đại
nhân phạm phải lỗi gì mà thậm chí còn không chữa trị đã bỏ mặc hắn nằm ở đây. Lúc này thời tiết lạnh lẽo, nằm trên mặt đất e rằng sẽ ngã bệnh,
mà từ đường bốn bề đều có gió lùa, lại càng lạnh hơn. Cô nghe nói sức
khỏe Lâm đại nhân vẫn luôn không tốt, phụ hoàng dù có bảo hắn vào Chiêm
Sĩ Phủ phò trợ Cô, nhưng thường ngày vào cung, Cô cũng không dám sai bảo hắn làm gì, chỉ sợ hắn mệt. Bây giờ nếu không chống chịu nổi, chẳng lẽ
Lâm thượng thư không thấy đau lòng sao?”
Lâm Duyệt đứng bên cạnh nghe Tề Nhiễm nói xong thì liền dựng thẳng ngón cái lên với y, sau đó hắn chui vào thân xác Lâm Duyệt nằm trên mặt đất, lúc này mà không thêm mắm dặm muối tố cáo ông cụ Lâm thì còn chờ khi nào
nữa?
Tề Nhiễm thấy hành
động của hắn thì cau mày một cái rất rõ ràng, ông cụ Lâm thấy Tề Nhiễm
đưa cả Hoàng thượng ra rồi thì vội vàng nhăn mặt than thở: “Bẩm Thái tử
điện hạ, Lâm Duyệt là trưởng tôn của lão thần, lại là quan viên mà Hoàng thượng chính miệng sắc phong, lão thần sao có thể không thương tiếc
chứ. Nhưng mà sau khi nó trở thành mệnh quan triều đình thì ngày ngày cư xử bừa bãi, không coi phép tắc ra gì, hôm nay còn dám ra tay đánh
trưởng bối. Đứa con trai Lâm Lương không thành tài của lão thần bị tên
khốn nạn này đánh vỡ đầu, bây giờ vẫn còn nằm bất tỉnh kia kìa. Loại
người bất hiếu như thế sao có thể phò trợ Thái tử? Lão thần đã lập tức
viết tấu chương, khẩn cầu Hoàng thượng bãi chức điều tra nó. Xin Thái tử thứ tội.”
Lâm Trung cũng vái một cái, nhỏ giọng nói thêm: “Bẩm Thái tử điện hạ, Lâm Duyệt đánh
trưởng bối bị thương ngay trước mắt mọi người, tam đệ của vi thần bị
đánh đến vỡ đầu chảy máu, lúc này còn đang hôn mê, mẫu thân của vi thần
cũng vì thế mà ngất đi còn chưa tỉnh. Còn mẫu thân Trương thị của nó
cũng vì thế mà đau buồn quá độ, nó là con trai của vi thần, cũng vì vi
thần dạy dỗ không nghiêm, vi thần không còn mặt mũi nhìn mẫu thân và tam đệ.”
Ông cụ Lâm và Lâm
Trung viện cớ Lâm Duyệt đánh Lâm Lương bị thương, đã giành được cái lý
về mặt đạo đức, mỗi lời nói ra đều hình dung Lâm Duyệt là một kẻ không
việc ác nào không làm. Người như vậy mà chỉ bị xin thánh chỉ bãi quan,
trừng phạt cảnh tỉnh trong từ đường đã là nhẹ rồi.
Tề Nhiễm nhíu mày, đúng lúc này thì Lâm Duyệt nằm trên mặt đất chậm rãi
tỉnh lại. Đầu tiên hắn nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn thấy ông cụ
Lâm và Lâm Trung thì lập tức tỏ ra kinh sợ, rõ ràng như thể trên mặt
viết mấy chữ các người muốn hại ta. Hắn lùi về sau theo bản năng, nhưng vừa quay đầu thì nhìn thấy Tề Nhiễm.
Khi nhìn thấy Tề Nhiễm, hai mắt của Lâm Duyệt sáng bừng lên, hắn lập tức
túm lấy vạt áo của Tề Nhiễm, cúi đầu nói một cách thê lương: “Thái tử
điện hạ cứu mạng với, tổ phụ và phụ thân đều luôn miệng nói ta không
phải người, mà là ma quỷ, nhất định thiêu chết ta, cũng may là vi thần
mạng lớn, nếu không thì bây giờ đã chết cháy mất rồi.”
Trên trán ông cụ Lâm nổi gân xanh, quát lên: “Hỗn xược, dám nói ra những lời bậy bạ trước mặt Thái tử điện hạ, ai nói ngươi là ma quỷ? Ai đòi thiêu
chết ngươi?”
Ông cụ tưởng rằng Lâm Duyệt nhìn thấy Tề Nhiễm thì nhiều nhất cũng chỉ cầu cứu,
không ngờ Lâm Duyệt vừa mở miệng đã chụp lên đầu bọn họ một thùng phân
như thế.
Lâm Duyệt không
thèm để ý đến ông cụ Lâm, hắn vừa lau khóe mắt vừa nói bằng giọng nói
cực kỳ bi thống: “Bẩm Thái tử điện hạ, vi thần dù tốt hay xấu cũng là
mệnh quan triều đình do chính Hoàng thượng sắc phong, tổ phụ bọn họ lại
muốn dùng hình phạt riêng, đâu có để Hoàng thượng vào mắt? Nếu vi thần
thật sự phạm tội, vậy thì cũng phải do Hình bộ, do Hoàng thượng thẩm vấn mới đúng, bọn họ trực tiếp qua mặt Hoàng thượng là có ý gì? Đầu ta bị
mấy người tam thúc đánh vỡ đây này, giờ lại còn bỏ mặc ta trong từ
đường, rõ ràng là muốn ta chết. Không thiêu chết thì đổi thành lạnh cóng chết, dù sao thì ta cũng không sống nổi nữa, chỉ có chết thôi. Nhưng mà vi thần bị oan, vi thần không cam lòng. Dù vi thần có chết thì cũng
phải chờ Hoàng thượng điều tra rõ sự thật mới xử lý.”
Ông cụ Lâm thấy Lâm Duyệt đổi trắng thay đen, vội nói với Tề Nhiễm: “Bẩm
Thái tử điện hạ, vết thương trên trán Lâm Duyệt là do nó tự dùng ghế đập vào, không liên quan gì đến Lâm Lương, người nhà họ Lâm có thể làm
chứng, Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể chỉ nghe lời một phía của Lâm Duyệt.”
Ông cụ Lâm vừa
nói xong thì sắc mặt Tề Nhiễm liền trở nên kỳ lạ, y nhìn sang Lâm Duyệt
rồi lại nhìn vào ông cụ. Lúc này Lâm Duyệt mới khẽ ngẩng đầu lên, nói
rất chậm: “Tổ phụ nói ta tự lấy ghế đập đầu mình, ta điên rồi sao? Hơn
nữa, nhà họ Lâm ai chẳng nghe theo lời tổ phụ, đừng nói là cho người
khác làm chứng, ông bảo bọn họ nói ta là ma quỷ, có ai dám không lên
tiếng hùa theo?”
Ông cụ
Lâm còn định nói gì đó, Tề Nhiễm ho khan một tiếng, khóe miệng giần
giật, hỏi: “Lâm thượng thư, vậy vì sao Lâm Duyệt lại tự đánh lên đầu
mình?”
Ông cụ Lâm sững người nói: “Nó đánh tam thúc bị thương, bèn muốn lấy mạng đổi mạng……”
“Thái tử điện hạ, tổ phụ nói vậy ngài có tin không?” Lâm Duyệt túm vạt áo Tề
Nhiễm không buông, vẻ mặt Tề Nhiễm thể hiện rõ là y không tin. Nghĩ cũng phải, trên đời này ngoại trừ kẻ điên, thì còn có ai vô cớ tự đập đầu
mình nữa chứ?
Lâm Duyệt
sờ đầu, khịt mũi nói: “Thái tử điện hạ, nếu ngài đã đến đây, vậy chính
là ông trời chưa muốn vi thần chết. Vi thần chắc chắn sẽ phải sống cho
tốt, ngài xem có phải nên tìm một ngự y đến khám cho vi thần hay không,
đầu vi thần đang đau rất dữ dội, cả người thì lạnh run, vi thần không
muốn chết.”
Tề Nhiễm nghe vậy thì biến sắc, y nói: “Lâm thượng thư, dù ai đúng ai sai, vết thương của Lâm đại nhân cũng phải được băng bó, còn thị phi đúng sai, các
ngườicó thể đến gặp phụ hoàng nói rõ ràng.”
Ông cụ Lâm thấy Tề Nhiễm đã tin lời Lâm Duyệt, liền nói: “Lão thần đã sai
người đi mời thầy thuốc đến rồi, nhưng đây cũng chỉ là việc nhà, lão
thần không muốn để Hoàng thượng phải phiền lòng, mong Thái tử điện hạ……”
“Vậy không được, Thái tử điện hạ, ta suýt chút nữa đã mất mạng rồi, nhất
định phải nhờ Hoàng thượng làm chủ.” Lâm Duyệt không chờ ông cụ Lâm nói
hết đã xen vào: “Còn nữa, ta không cần thầy thuốc do nhà họ Lâm mời đến, vừa rồi bọn họ đã không màng sống chết của ta, bây giờ vi thần sợ rồi.”
Tề Nhiễm thấy dáng vẻ hung dữ át người của Lâm Duyệt chẳng hề dính dáng đến chữ sợ một chút nào. Y khẽ nghiêng người sang một bên, nhân lúc những người khác không nhìn thấy mà lườm Lâm Duyệt một cái, diễn quá lố rồi.
Đúng vào lúc này, có một tên gác cổng chạy đến. Hắn lắp bắp nói: “Lão thái
gia, Đại gia, bên ngoài có người trong cung đến, nói là đón Thái tử điện hạ về cung, còn nói nội giám Cát Tường của Thái tử điện hạ bị lính tuần tra đưa về cung rồi, đang ở chỗ Hoàng thượng chờ Thái tử điện hạ về.”
Tên gác cổng vừa nói xong thì đằng sau hắn cũng xuất hiện vài nội giám,
người đi đầu mặt trắng không râu, ngoại hình rất thanh tú. Hắn nhìn thấy Tề Nhiễm thì vái chào rồi cười tủm tỉm nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, nô
tài vâng lệnh Hoàng thượng đến đón Thái tử về cung.”
Ông cụ Lâm nhìn sang Tề Nhiễm, Tề Nhiễm thì tỏ vẻ ngại ngần, y nói: “Cô…… Hôm nay Cô có hơi lỗ mạng, về cung trước vậy.”
Ông cụ Lâm không biết vì sao Tề Nhiễm lại xuất hiện ở nhà họ Lâm, nhưng
thấy tình hình như hiện giờ thì hẳn là y bị lính tuần tra đuổi theo nên
mới chạy vào nhà họ Lâm lánh mặt.
Tề Nhiễm tỏ vẻ muốn rời đi, Lâm Duyệt thì túm chặt vạt áo của y không chịu buông, nhất định phải theo y vào cung gặp Hoàng thượng.
Ông cụ Lâm thấy bộ dạng vô lại của Lâm Duyệt thì muốn tiến lên giật tay hắn ra.
Sau cùng Tề Nhiễm nói: “Lâm thượng thư, ông là mệnh quan triều đình thì Lâm Duyệt cũng vậy. Lẽ ra Cô không nên xen vào việc này, nhưng nếu Lâm
Duyệt đã đưa ra thỉnh cầu như thế, vậy thì Cô đưa hắn về trước. Không
nói những cái khác, vẫn nên chữa khỏi vết thương rồi nói sau.”
Tề Nhiễm nói xong thì ra hiệu cho nội giám dẫn Lâm Duyệt đi. Ông cụ Lâm
thấy tình thế này, trái tim như chìm xuống, vừa rồi ông đã chứng kiến
cái miệng điên đảo trắng đen của Lâm Duyệt, bây giờ càng không dám để
cho hắn dễ dàng chạy đến trước mặt Hoàng thượng mà nói bừa. Ông cụ hạ
quyết tâm, bèn nói với Tề Nhiễm: “Bẩm Thái tử điện hạ, sự việc đã đến
nước này, lão thần cũng không cần mặt mũi nữa, việc xấu trong nhà không
cần che giấu làm gì, lão thần cũng cùng vào cung, xin Hoàng thượng làm
chủ.”
Hoàng thượng ra
lệnh cho ông cụ ở nhà nghỉ ngơi, bây giờ vừa lúc mượn cơ hội này mà khóc than kể lể với Hoàng thượng một phen, khiến cho Hoàng thượng thương
tình để ông có thể sớm ngày về triều.
Tề Nhiễm không ngờ ông cụ Lâm sẽ làm như vậy, nhưng y vẫn rất điều tĩnh,
không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên. Y bình tĩnh gật đầu, ít nhất thì bên ngoài vẫn phải là một Thái tử công bằng vô tư.
Mấy nội giám đến đón Tề Nhiễm thật không ngờ đi một chuyến mà lại dẫn thêm
cả ông cụ Lâm, Lâm Trung và Lâm Duyệt đều muốn đi kêu oan, đây đúng là
một việc mới mẻ.
Đầu Lâm
Duyệt vẫn còn vết thương chưa băng bó cẩn thận, lại thêm bộ dạng như thể sắp sửa ra đi bất cứ lúc nào của hắn, trông khá là đáng sợ. Tề Nhiễm
sai nhà họ Lâm chuẩn bị xe ngựa, bên trong đặt thêm rất nhiều thứ mềm
mại, chỉ sợ hắn bị đụng đau. Ông cụ Lâm và Lâm Trung thì ngồi kiệu vào
cung. Trước khi đi, Lâm Duyệt yêu cầu về nơi ở của mình lấy đồ, Tề Nhiễm nghĩ nghĩ rồi dẫn cả Bán Hạ và Đinh Hương cùng theo.
Đoàn người đi về hoàng cung giữa đêm khuya tĩnh lặng, dọc đường Tề Nhiễm
không lên tiếng, cũng không hỏi mấy nội giám kia xem Hoàng đế đã làm gì
Cát Tường rồi.
—
Đến hoàng cung, Hoàng thượng nghe nói đi cùng Tề Nhiễm còn có mấy người ông cụ Lâm thì trong lòng rất kinh ngạc. Ngài tưởng rằng ông cụ Lâm sợ bị
hiểu lầm là có liên hệ bí mật với Thái tử, cho nên mới hoảng hốt chạy
vào cung xin gặp lúc này. Cũng chính vì thế, Hoàng thượng dù vẫn không
vui khi thấy ông cụ, nhưng ngài vẫn cho tất cả cùng vào.
Kết quả đoàn người tiến vào cửa, Hoàng thượng liền thấy ông cụ Lâm thì tỏ
vẻ đau thương, Lâm Trung thì vẻ mặt nặng nề, còn Lâm Duyệt bị thương khá nặng. Tề Nhiễm thấy được Cát Tường đang quỳ trên đất, Cát Tường thấy Tề Nhiễm đến thì rụt cổ, đầu cúi càng thấp hơn.
Hoàng đế im lặng nhìn Tề Nhiễm, hỏi: “Thái tử, chuyện gì thế này?”
Hoàng đế đã lên tiếng hỏi rồi, tất nhiên Tề Nhiễm không tiện che giấu, y
nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình, kể lại những gì xảy ra hôm
nay một cách ngắn gọn, nhấn mạnh vào sự việc xảy ra ở nhà họ Lâm.
Hoàng đế nghe xong lại trầm mặc, ngài cảm thấy hôm nay não mình không đủ dùng rồi, sự việc của nhà họ Lâm nghe qua sao mà hoang đường vô căn cứ đến
vậy. Ông cụ Lâm và Lâm Trung thì muốn lên tiếng, nhưng khi thấy sắc mặt
của Hoàng đế thì lại không dám.
Hoàng đế im lặng một lát rồi mới nhìn lên Tề Nhiễm, hỏi: “Con ăn mặc ra làm
sao vậy? Cửa cung đã đóng, con làm sao chạy ra ngoài được? Vì sao lại
gặp được chuyện như thế này?”
Tề Nhiễm khựng lại, há miệng, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Bẩm phụ hoàng,
nhi thần, nhi thần…… ở gần lãnh cung có một nơi thông ra ngoài được, nhi thần……”
Sắc mặt y rất khó xử, thật sự là không nói ra thành lời được.
“Chui lỗ chó mà qua.” Hoàng đế tiếp lời, gương mặt trắng trẻo của Tề Nhiễm
lập tức đỏ lên, mà Lâm Duyệt ở đằng sau y thì nhìn thấy được một bên gò
má cùng với vành tai trắng như ngọc đều đã đỏ rần rần, Lâm Duyệt nhướn
mày, cảm thấy Tề Nhiễm quả thực xứng đáng xưng là mặt như tranh vẽ.
Hoàng đế cũng hiếm khi mới thấy được dáng vẻ này của Tề Nhiễm, ngài đánh giá
một phen xong mới chậm rãi nói: “Cũng còn biết xấu hổ khi làm Thái tử.
Vậy Trẫm hỏi con, con đã lén ra ngoài cung thì thôi, gặp phải lính tuần
tra còn chạy cái gì?”
Tề
Nhiễm hé miệng nhưng không lên tiếng, Hoàng đế lại nói mát: “Cảm thấy
mình là Thái tử thì càng phải lấy mình làm gương, nếu bị người ta bắt
được vào lúc giới nghiêm mà còn lang thang bên ngoài thì xấu hổ chứ gì.”
Tề Nhiễm lại nhìn sang Cát Tường đang quỳ trên đất, Cát Tường lại rụt cổ,
dường như muốn tự co mình lại rồi biến mất luôn. Hoàng đế vui rồi, ngài
nói tiếp: “Con đừng có nhìn tên thái giám thân cận của mình nữa, miệng
hắn cũng khá là kín đấy. Bị lính tuần tra bắt được nhưng một chữ liên
quan đến con cũng không nói ra, nếu không ồn ào đến tận chỗ của Trẫm,
vậy thì hành vi của con ngày hôm nay sẽ không bị ai phát hiện ra. Vậy
Thái tử, con tiếp tục nói cho Trẫm nghe xem để trốn tránh lính tuần tra, sao con lại chạy đến nhà họ Lâm đi.”
Tề Nhiễm mím môi, rồi đáp: “Bẩm phụ hoàng, ngài đều đã biết rồi, nhi thần không còn gì để nói.”
Hoàng đế lười biếng nói: “Trẫm biết rồi, nhưng Trẫm muốn nghe chính miệng con nói, xem thử con và tên nội giám này có lừa gạt Trẫm hay không.”
Tề Nhiễm quỳ xuống, sau đó mới đỏ mặt nói: “Nhi thần, nhi thần khi đó nóng ruột, lại không kịp sai người đi thông báo, cho nên…… cho nên hành xử
lỗ mãng, trực tiếp…… trèo tường vào luôn.”
Tề Nhiễm nói xong, cả đại điện liền yên tĩnh. Hoàng đế tức tối, lạnh giọng nói: “Con là Thái tử, đầu tiên thì giả trang làm thái giám, sau đó lại
chui qua lỗ chó ra ngoài, sau cùng trèo tường vào nhà của thần tử. Nếu
nhà họ Lâm tưởng lầm con là thích khách rồi bắt lấy đưa vào trong cung,
vậy thì Thái tử làm Trẫm nở mày nở mặt rồi đó.”
Hoàng đế nói đến đây thì cảm xúc trong lòng thực phức tạp. Ngài đã nghỉ ngơi
rồi, lại nghe tin lính tuần tra bắt được một nội giám vừa bỏ chạy, đưa
vào cung, ngài dậy xem thử thì thấy nội giám lại chính là Cát Tường, thế là trong đầu đã xuất hiện đủ loại suy đoán. Khi nghe Cát Tường run rẩy
nói Tề Nhiễm nhận được kinh Phật chép tay của Tề Anh thì muốn đi tản bộ, trong lòng ngài lại thấy khó chịu.
Chỉ có điều khi ngài hỏi đến việc tản bộ thì tại sao một tên nội giám như
hắn lại chạy ra ngoài cung, Tề Nhiễm đang ở đâu, vẻ mặt Cát Tường lập
tức trở nên phức tạp. Hoàng đế thấy Cát Tường không muốn nói thì cho
người đánh hắn vài gậy, Cát Tường cũng biết không thể che giấu cho Tề
Nhiễm nữa, bèn nói ra toàn bộ quá trình.
Hoàng đế nghe được chuyện Tề Nhiễm nào là chui lỗ chó nào là trèo tường,
trong lòng vừa giận là vừa vui, sau cùng vẫn quyết định giữ thể diện cho y, sai nội giám trong Tư Lễ Giám đến nhà họ Lâm đón người về. Kết quả
đón được Thái tử, lại đón thêm cả một sự kiện hiếm gặp thế này.
Ông cụ Lâm và Lâm Trung nói không dám theo bản năng, còn Lâm Duyệt thì lại
nói: “Bẩm Hoàng thượng, nơi ở của vi thần quá hẻo lánh, không có ai canh chừng cả, sẽ không nhận lầm Thái tử điện hạ thành thích khách.”
Hoàng đế nghe vậy thì nhìn sang hắn, sắc mặt khó đoán, ngài hỏi: “Ba người
các ngươi đang gây chuyện gì thế? Chuẩn bị đến kiện cáo với Trẫm sao?”
Ông cụ Lâm và Lâm Trung cảm thấy thật ngượng ngùng, Lâm Duyệt thì mặt dày
nói tiếp: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần vốn cũng không muốn làm phiền ngài
vào giờ này, nhưng vi thần không thể bỗng sưng mà phải chịu tội, không
thể vô duyên vô cớ mà chết trong từ đường, vì thế vi thần đành cả gan
đến đây.”
Hoàng đế sa sầm nét mặt, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT