Khuôn mặt của Ninh Mật Đường bị dọa sợ, đã trắng nay càng trắng hơn: "Anh làm sao lại tới được đây?" Cô bật dậy nhìn người trước mặt.
Đôi mắt của xác ướp nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng trắng nhợt khẽ giật giật, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo đầy cứng rắn, rõ ràng đang tỏ vẻ mình không vui.
Ninh Mật Đường cảm thấy không thể tin nổi, rõ ràng cô đã đi xa như thế, khoảng cách từ chỗ này với chỗ mà cô bỏ lại xác ướp cách nhau cả nửa thành phố, không nghĩ được hắn sẽ tìm ra cô.
Nhất thời cô lại có chút không đành.
Xác ướp nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu kín lên án cô nói chuyện mà không nghĩ chính mình đã làm gì. Ninh Mật Đường không hề biết hắn đã đứng đó chờ cô cả một buổi chiều, chờ mãi chờ mãi đến khi hoàng hôn buông xuống hắn mới bắt đầu tìm người.
Người qua kẻ lại, tuấn nam mỹ nữ có giá trị nhan sắc cao như thế luôn là tâm điểm của sự chú ý. Ninh Mật Đường cũng nhận ra có nhiều người để ý đến mình cùng hắn, đành đưa xác ướp rời khỏi trung tâm thương mại, đi tới bãi đỗ xe ngoài trời.
Suy nghĩ một chút, nếu không vứt bỏ được đành phải nói thẳng thôi.
"Hôm nay là tôi cố ý đấy." Ninh Mật Đường nhàn nhạt mở miệng.
Ánh mắt sâu thẳm đen kinh khủng của xác ướp nhìn cô.
"Đừng đi theo tôi nữa."
Ninh Mật Đường không kiên nhẫn mà nói nữa, thanh âm mang theo vài phần khó chịu: "Anh thử nói xem, anh là một người đã chết hơn một ngàn năm lại bỗng nhiên sống lại, tôi cũng không biết anh như vậy có tính là người không nữa, không thì tạm thời là người đi, nhưng anh đi theo tôi vì cái gì? Hút máu à? Anh có biết chính mình làm tôi cực kỳ bối rối khó xử không?"
Nghe xong lời Ninh Mật Đường nói, xác ướp vẫn đứng lặng yên ở đó, đôi mắt đen xuất hiện chút ẩm ướt, đôi môi nhợt nhạt. Hắn mặc chiếc áo màu xanh da trời mà Ninh Mật Đường mua cùng chiếc quần jean sáng màu, cộng với khuôn mặt tuấn tú thiếu huyết sắc lúc này có phần mất mát, lại giống như một thiếu niên đi lạc vậy.
"Ngày mai tôi phải bay tới thành phố B để trở lại trường học..." Ninh Mật Đường nhìn xác ướp lặng lẽ đứng bên cạnh mình, cô liếm môi, nhẹ nói: "Thế nên anh đừng đi theo tôi nữa. Tôi không có nhà ở để chăm sóc cho anh được, còn bây giờ, tôi phải về nhà rồi."
Lời nói xong cũng không còn gì nữa, cô xoay người rời đi mà không nhìn thêm xác ướp một lần nào nữa.
Lúc này xác ướp mới di chuyển, hắn bước tới ngăn cản trước mặt Ninh Mật Đường.
"Anh muốn làm gì?"
Xác ướp lẳng lặng nhìn cô.
"Tôi không thể cưu mang anh được, với tôi mà nói anh chính là một gánh nặng." Nhìn ra ý tứ của hắn nên giọng Ninh Mật Đường càng kiên định hơn.
Nói xong cô đi vòng qua người hắn bước về phía trước. Nhưng mà ngay sau đó, vạt áo cô bị hắn giữ lại.
"Buông tay." Ninh Mật Đường nghẹn một bụng khí.
Xác ướp nhấp đôi môi mỏng, những ngón tay thon dài siết chặt đến trắng bệch nhưng nhất quyết không buông.
Ninh Mật Đường đành phải quay đầu lại, cố tỏ ra mình là một kẻ hung tợn mà trừng hắn: "Nhất định không buông tay phải không?"
Đầu ngón tay trắng bệch dần buông lỏng, hắn nhìn vạt áo màu hồng nhạt từ từ rời khỏi tay mình, ngẩng đầu nhìn cô. Lại tự mình bước đi trước cô một bước.
Đêm đen bao phủ, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên hai cái bóng đen trên đường.
Cô ngừng lại, xoay người nhìn hắn.
"Đã nói đừng đi theo tôi rồi, anh không thể tìm nơi khác mà đi sao? Anh là kẻ theo đuôi à? Anh có biết anh như vậy cực kỳ khiến người chán ghét không?"
Xác ướp dừng bước chân, nghe được lời chất vấn của Ninh Mật Đường, hắn chôn chân tại chỗ, hơi cúi đầu nhìn mặt đất, thần sắc không rõ ràng, thân ảnh cao lớn lúc này có vài phần lạnh lẽo.
Cô tức tối xong rồi thì cũng nghiêng người đeo ba lô nhỏ lại, bước đi.
Xác ướp ngơ ngác đứng tại chỗ, thẳng đến khi bóng dáng Ninh Mật Đường biến mất trước mắt cũng không dịch nửa bước.
Về đến trước cửa nhà, Ninh Mật Đường nhìn lại, không sợ xác ướp đuổi theo mình nữa nhưng vẫn muốn nhìn xem một lần. Phát hiện đối phương thật sự không theo mình nữa cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng thoát khỏi phiền toái rồi.
Hai ngày sau, Ninh Mật Đường khôi phục cuộc sống bình thường, buổi sáng chạy nửa giờ, sau đó ăn sáng rồi tiếp tục gõ bản thảo, tuy vậy vẫn là một ngày nhàm chán.
Ngày cô trở lại thành phố B cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh.
Ninh Mật Đường kéo va li đi vào ký túc xá, thấy Tưởng Từ Từ thì hớn hở chào: "Từ Từ, mình về rồi."
Tưởng Từ Từ đang đắp mặt nạ, thấy Mật Đường trở về thì cực kỳ vui mừng: "Ai u, không cười được. Mật Đường, cậu về rồi." Cô ấy đưa tay giữ mặt nạ không để nó dúm lại. "Cậu không ở cùng mình, ký túc xá này nhàm chán muốn chết."
"Mọi người đâu rồi?"
"La Hiểu Yến đến thư viện rồi, còn Phương Nhã buổi tối mới về, ban ngày đi đâu mình cũng chẳng biết."
"Ồ, vậy cậu ăn cơm chưa? Mình đói quá."
"Chưa ăn đâu, chờ mình một xíu, đắp mặt nạ xong cùng đi ăn."
"Được, vậy mình dọn hành lý đã."
Bên ngoài đại học B chính là con phố kinh doanh lớn, ăn uống, vui chơi đều có, mà buổi tối lại đặc biệt náo nhiệt, dừng chân nơi này chính là thiên đường. Nằm ở giữa con phố có một cửa hàng chuyên về bột mỳ, đặc biệt có mỳ và bún ốc, cực kỳ nổi tiếng, người tới ăn rất đông.
"Mật Đường, chỗ kia có ngồi kìa." Tưởng Từ Từ đi vào chiếm chỗ phòng ngừa có người ngồi trước.
Ninh Mật Đường đi vài bước cũng theo đó ngồi xuống: "Vẫn là mắt cậu dùng tốt."
"Dĩ nhiên rồi, cũng không chịu nhìn xem người ta có đôi mắt vừa to vừa sáng ngời như thế nào."
"Thật tự luyến." Ninh Mật Đường tỏ vẻ buồn nôn.
Ông chủ vừa hay chạy tới, hỏi: "Hai vị mỹ nữ ăn gì?"
"Hai bát mỳ ạ, cảm ơn."
"Được được, chờ một chút."
Ninh Mật Đường lấy bát đũa và bát tới, dùng nước nóng rửa qua.
Tưởng Từ Từ tự giác đem đũa của mình đưa cho cô rửa luôn một thể, thấy đôi đũa dài được cầm trong một đôi tay mềm mại trắng nõn, đen trắng kết hợp, sự đối lập chói mắt, đẹp vô cùng.
Tưởng Từ Từ lại dịch tầm mắt, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Phải rồi, Mật Đường."
Ninh Mật Đường nhìn cô ấy: "Ừ?"
"Hôm trước mình về trường đụng phải Tống sư huynh, anh ta hỏi cậu đã về chưa."
Ninh Mật Đường mang bát đũa rửa sạch sẽ đặt lên bàn: "Tống sư huynh? Anh ta tìm mình có việc gì?"
"Không phải ý này, chắc là mình nghĩ nhiều rồi, chẳng qua anh ta chỉ muốn gặp cậu mà thôi." Tưởng Từ Từ trêu ghẹo cô.
"Đừng nói bậy."
"Mình đâu có nói bậy, mình nghe nói lúc học quân sự, nếu có cơ hội anh ta đều đi xem cậu đó."
Ninh Mật Đường thật sự chưa từng nghe qua mấy lời này, giải thích: "Đó đều là bình thường, các sư huynh chỉ là quan tâm tới học đệ học muội thôi, không phải quan tâm gì mình."
Ông chủ mang mỳ lại: "Hai bát mỳ tới đây, từ từ ăn nhé."
Bát mỳ nóng hầm hập tràn ngập mùi thơm xông vào mũi làm người ta thèm nhỏ dãi.
Tưởng Từ Từ gấp không chờ nổi, nhấc đũa gắp một sợi đưa lên miệng thổi, bỏ vào miệng, cho đến khi nuốt xuống hết mới nói: "Mặc kệ thế nào, đều là Tống sư huynh chưa nói ra thôi không phải sao? À, lần trước người đàn ông lõa thể trong nhà cậu, là bạn trai cậu à?"
Tay cầm đũa của Ninh Mật Đường khựng lại: "Tập trung ăn mỳ của cậu đi, ăn không nói, ngủ không nói." Cô căn bản không biết nên trả lời như thế nào, cái vấn đề người đàn ông không một mảnh vải che thân xuất hiện trong nhà, quá mức kì dị.
Tưởng Từ Từ nháy mắt với cô, tỏ vẻ cái gì cô ấy cũng hiểu hết, không cần nói ra cũng hiểu, nói: "Bạn trai cậu thật sự quá đẹp trai."
Cô ấy cảm thấy Tống sư huynh căn bản không có cửa so đo.
"Ăn đi." Ninh Mật Đường tức giận liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Ở trường đại học có khá nhiều xã đoàn có thể tham gia, nhưng đối với Ninh Mật Đường thì trừ bỏ việc đi học thời gian còn lại cô đều ngây ngốc ngồi trong thư viện gõ chữ, bởi vì không cùng chuyên ngành với Tưởng Từ Từ nên thời gian đi học cũng không khớp nhau, hầu hết cô đều ngồi một mình trong thư viện.
Chiều hôm nay, vừa từ thư viện đi ra thì cô nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng chào hỏi.
"Mật Đường." Giọng nam dễ nghe mang theo vài phần vui mừng.
Ninh Mật Đường xoay người, nhận ra người trước mặt là Tống Cảnh Thân, đáp lại: "Xin chào, Tống sư huynh."
Tống Cảnh Thần lớn lên thanh tú đẹp trai, trên mặt mang theo chiếc kính gọng vàng, càng toát lên vẻ tuấn nhã, mặc trên người chiếc sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, so với đám sinh viên cùng tuổi lại càng có phẩm vị của người đàn ông trầm ổn. Khóe miệng anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt: "Gần đây em bận à? Nghe nói em không tham gia xã đoàn nào cả."
"Cũng bình thường, chương trình năm nhất học đều sắp xếp đầy cả rồi, hơn nữa thời gian cũng không có cho nên em không tham gia."
"Thì ra là như vậy."
Mặt trời khuất dần, ánh hào quang màu đỏ cam tỏa ra bốn phía tô điểm cho toàn bộ đất trời.
Tống Cảnh Thần quay lưng về phía ánh sáng, nhìn cô gái đứng trước mặt có khuôn mặt cô trắng nõn sáng chói, ngũ quan tinh xảo như phấn điêu ngọc trác (*), mỗi một nét trên mặt cô đều thật đẹp, gãi đúng chỗ ngứa của những người ưa cái đẹp, vẻ đẹp vừa khít không thừa không thiếu. Đây là điều đầu tiên làm anh ấy động tâm với nữ sinh này.
(*) Phấn điêu ngọc trác: Ý chỉ vẻ đẹp như được điêu khắc, được tạc mà ra.
Còn nhớ lúc chào đón tân sinh viên, giữa biển người tấp nập, anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô. Một thân một mình kéo một cái va li màu trắng, xinh đẹp đến nỗi chỉ cần đứng đó cũng khiến khung cảnh xung quanh trở nên nhờ nhạt, toàn bộ mọi người đều trở thành phong cảnh, chỉ duy có cô nổi bật nhất.
Nghĩ lại, đôi mắt anh ta tỏ ra dịu dàng hơn: "Gần đây Hội sinh viên có thành lập một hiệp hội mới, hiện tại đang bắt đầu chiêu mộ thành viên, em có hứng thú gia nhập không?"
"Hiệp hội?" Ninh Mật Đường nghi vấn.
"Ừ, chính là hiệp hội của đại học B, gọi tắt là hiệp hội thôi." Tống Cảnh Thần cười, giải thích: "Hiệp hội này tập hợp những cây bút trẻ kết nối với nhau thành một xã đoàn, sau này có thể thường xuyên mời các danh sư nổi tiếng tới giao lưu với các thành viên." Sợ cô cự tuyệt, anh ta nói thêm: "Hơn nữa chỉ cần thỉnh thoảng tham gia vài hoạt động cộng đồng thôi, không ảnh hưởng tới thời gian học tập đâu."
Ninh Mật Đường cảm thấy cái hiệp hội này cũng phù hợp với cô đấy chứ. Tuy rằng cô ở trang web văn học Lục Thủy có rất nhiều độc giả, nhưng cũng không có nghĩa rằng văn phong của cô rất hay đâu, có cơ hội giao lưu trau dồi kỹ năng viết lách cũng không tồi nhỉ.
"Có yêu cầu gì khi tham gia không?"
Tống Cảnh Thần cười: "Tạm thời chưa có yêu cầu gì cả, Mật Đường, em muốn tham gia không?"
Ninh Mật Đường đang định trả lời lại đột nhiên bị người khác đánh gãy.
"Học trưởng."
Giọng nói ngọt ngào vang lên cách đó không xa.
~Hết chương 6~
Lời tác giả:
Xác ướp của chúng ta bị bỏ quên rồi~~~
Yên tâm đi, nữ chính chỉ cảm thấy chưa quen giai đoạn đầu thôi, còn xác ướp thì phải chịu một nỗi khổ ở giai đoạn sauづ ̄3 ̄) づ
Lời editor: Các bạn vote càng nhiều thì mình sẽ càng có động lực edit chương mới, càng đọc càng thấy nam chính đáng yêu kinh khủng, vừa dịch vừa ngồi cười như điên đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT