Tuyết rơi ngày càng nhiều, từng bông tuyết bay đầy trời rồi đáp xuống mặt đất, mang theo những trái tim lạnh lẽo.
"Gâu gâu gâu!" Ý thức có chuyện chẳng lành xảy ra, Tiểu Bát nhảy đến bên người Mạc Hoài gọi anh.
"A Hoài."
Ninh Mật Đường quỳ gối bên cạnh Mạc Hoài, kinh hoảng gọi anh, giọng nói run rẩy không thôi.
"A Hoài, anh sao vậy?" Cô kiểm tra đầu anh, không phát hiện vấn đề gì mà, "Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ, em sẽ sợ đấy..."
Tuyết trắng tung bay, Ninh Mật Đường nhanh chóng lấy di động ra, run rẩy gọi cấp cứu.
Lúc này cơ thể cô run đến không kiềm chế được. Ngày xưa không quan tâm không cần gì hết, cái gì cũng tùy ý sao cũng được, giờ phút này đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Trên đường đột nhiên xuất hiện một người nằm bất động hấp dẫn không ít người vây xem. Có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ, cúi đầu bàn tán, nhưng không ai tiến thêm một bước đến giúp đỡ.
Tuyết lớn hạ xuống, dưới ánh đèn bay nhảy rồi đóng một lớp băng mỏng dưới mặt đường. Trên người Mạc Hoài bị tuyết phủ từng bông một, Ninh Mật Đường nâng nửa người anh dậy, ôm chặt trong ngực.
"A Hoài."
"A Hoài."
"A Hoài."
.....
Ninh Mật Đường gọi từng tiếng bên tai Mạc Hoài. Hốc mắt phiếm hồng, con ngươi đen bóng óng ánh nước, cô vốn là người bình tĩnh đầy lý trí nhưng hiện tại không giữ được gì cả, đại não dừng hoạt động, chỉ còn lòng bất an mãi lởn vởn kịch liệt.
Sợ hãi bủa vây, "Em phải làm sao bây giờ." Giọng Ninh Mật Đường run rẩy nghẹn ngào, "A Hoài, em thật sự rất sợ..."
Tựa như một thế kỉ trôi qua, rốt cuộc xe cấp cứu cũng đến. Những người xung quanh vây xem vẫn tiếp tục xem, không tản đi chút nào, những lời bàn tán cũng không ngừng vang lên.
Ninh Mật Đường ôm chặt Mạc Hoài. Toàn bộ thời gian đều dán vào lỗ tai anh lẩm bẩm. Khuôn mặt trắng nõn không còn chút máu, càng trở nên trắng bệch, cả người mất hết hồn phách, ánh mắt không còn tiêu cự, con ngươi đen như mực phát sáng lên khi nghe thấy tiếng xe cấp cứu.
Ninh Mật Đường không biết mình làm sao lên được xe cấp cứu. Ánh mắt cô chỉ một lòng đặt trên người Mạc Hoài, ngay cả Tiểu Bát kêu "gâu gâu" cô cũng không để ý, cũng không nghe thấy gì hết. May mắn y tá có tâm bế Tiểu Bát lên xe cùng, nó mới không bị bỏ quên.
Trong phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra tổng thể cho Mạc Hoài một cách tỉ mỉ.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Giọng nói Ninh Mật Đường hoảng loạn.
"Tôi kiểm tra cho cậu ấy, ngoại trừ nhịp tim hơi yếu thì không có vấn đề gì lớn cả." Bác sĩ hỏi cô, "Người bệnh đột nhiên ngất xỉu hôn mê bất tỉnh lần đầu tiên à?"
Ninh Mật Đường gật đầu, "Đúng vậy, bác sĩ, lần đầu tiên anh ấy xuất hiện tình trạng hôn mê bất ngờ như vậy."
Bác sĩ viết lên bệnh án, "Ngất xỉu không rõ nguyên nhân, nhưng thân thể người bệnh không phát hiện tình huống đặc thù nào cả, nếu không xảy ra bất kì vấn đề gì thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Còn những vấn đề khác thì phải chờ cậu ấy tỉnh lại mới có thể làm kiểm tra kĩ được."
"Bác sĩ, tôi nên làm gì đây?" Ninh Mật Đường không còn lý trí, không có chủ kiến, mờ mịt vô cùng.
"Người bệnh không có gì phải lo cả, cô tĩnh tâm chờ cậu ấy tỉnh lại là được rồi." Bác sĩ đã nhìn quen bộ dáng của người nhà, thần sắc bình tĩnh trả lời.
Nghe được lời này, căng thẳng trong tim Ninh Mật Đường nhẹ nhõm một nửa, "Cảm ơn bác sĩ ạ."
Hàng mi nhíu chặt thong thả buông ra, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng giảm bớt.
Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Ninh Mật Đường ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Mạc Hoài nằm trên giường, Tiểu Bát không hề quấy rầy cô, chỉ yên lặng cụp lỗ tai ghé vào bên chân Ninh Mật Đường.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác không yên lòng.
Ninh Mật Đường nắm tay Mạc Hoài, áp má lên lòng bàn tay anh, lạnh lẽo quá.
Bấy giờ cô mới phát hiện, không chỉ có tay cô lạnh, mà tay Mạc Hoài cũng đâu có ấm áp gì. Bàn tay với những ngón tay có khớp xương thon dài, vậy mà đầu móng tay lại tím tái nhợt nhạt, nhìn đến mức đau lòng.
Cô đi lấy một chút nước ấm, đặt trong cốc pha lê.
Cầm trong lòng bàn tay, cách một lớp pha lê truyền đến hơi ấm, đôi tay đông lạnh cũng dần ấm lại, cho đến khi lòng bàn tay nóng lên, Ninh Mật Đường mới nắm đôi tay lớn của Mạc Hoài, chắp tay trước ngực để sưởi ấm tay anh.
Vài lần như vậy nước cũng chuyển lạnh, cô lại đi đổi, cho đến khi tay Mạc Hoài không còn màu tím nhạt nữa, mu bàn tay cũng bắt đầu ấm lên thì Ninh Mật Đường mới dừng lại.
Cô nghiêng người đến gần Mạc Hoài, đầu ngón tay gạt những sợi tóc mái hỗn độn ra, "A Hoài". Giọng nói đầy run rẩy, đôi mắt Ninh Mật Đường chớp chớp nhìn anh, "Nhanh tỉnh lại anh nhé".
Đêm nay, không chỉ riêng Ninh Mật Đường khổ sở, mà còn có Tô Tiêu Đồng cũng liên tiếp bị những việc không mong muôn hành đến sắp phát điên.
Tô Tiêu Đồng không ngờ Tống Cảnh Thần thật sự bỏ cô ta mà đi, chân thì dính nước tiểu, thời tiết thì lạnh, cô ta còn phải lẻ loi bắt xe rời khỏi đó một mình, cả người bị đông lạnh đến cứng đờ.
Hai tiếng sau về đến nhà ở Thịnh Đường Uyển.
Trong phòng khách ánh đèn sáng choang, Tống Cảnh Thần ngồi trên sô pha nhìn màn hình di động.
Nhìn đến cảnh này, oán giận tích lũy trong lòng Tô Tiêu Đồng như được bơm đầy, không thèm đổi dép lê, đi cả giày cao gót vào nhà, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt anh ta chất vấn: "Cảnh Thần, ban nãy sao anh không đợi em? Anh có biết em phải mang theo cái chân đầy nước tiểu này không hả, ra ngoài chờ đến nửa tiếng mới gọi được xe!"
"Tiêu Tiêu, em về rồi đấy à?" Tống Cảnh Thần đặt di động xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Anh có chút việc cần phải về xử lý gấp."
Lúc này nhìn Tô Tiêu Đồng có vẻ chật vật, vì hẹn hò nên cô ta mới trang điểm tỉ mỉ, quần áo xinh đẹp động lòng người, đúng là có hơi lạnh, đi trên đường cô ta đã bị lạnh đến không còn bộ dáng gì rồi, sắc mặt tái đi, môi hơi tím nhợt, tóc dính tuyết bị ướt nhẹp, không ngừng hít mũi, hoàn toàn mất đi bộ dáng cao ngạo thường ngày.
Tống Cảnh Thân co chân, trên người mặc áo sơ mi màu làm nhạt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn dưới ánh đèn càng rõ hơn, mang theo khí chất dịu dàng văn nhã của công tử thời trước, anh ta mở miệng: "Tiêu Tiêu, đi lâu vậy chắc em cũng mệt mỏi, đi tắm trước đi."
"Ngoan, đi đi." Giọng nói đàn ông dịu dàng, anh ta nhẹ dỗ dành, tức giận của Tô Tiêu Đồng đã giảm đi phân nửa, muốn nói thêm lại bị Tống Cảnh Thần giành trước, "Em..."
"Trên người đang bẩn đấy." Anh ta nhắc nhở.
Ánh mắt chạm đến chân Tô Tiêu Đồng, trong mắt Tống Cảnh Thần lạnh lẽo, nhìn thoáng qua sau đó quay đi.
Nhớ tới chân mình, cho dù là chất lỏng thì Tô Tiêu Đồng cũng thấy ghê tởm đến khó chịu muốn chết, da gà da vịt nổi ầm ầm.
Vốn tưởng rằng bị chó tè lên chân trong buổi hẹn hò bị phá hỏng đã là chuyện xui xẻo nhất đêm nay. Vậy mà đến khi Tô Tiêu Đồng mở Weibo ra xem, cô ta mới phát hiện, thì ra mọi chuyện vừa xảy ra chẳng là gì cả, chuyện khó tiếp thu hơn còn ở phía sau kìa.
Trên Weibo chính thức của trang văn học Lục Thủy mới lên bài chúc mừng Bạch Tam Điềm bán bản quyền điện ảnh <Khanh Khanh khuynh thành>. Mà người mua là bên vừa có danh khí, lưu lượng, tài lực thuộc công ty điện ảnh Du Hoa, công ty này một là không cần hoặc là không ra tay, một khi ra tay chỉ có thể chiến thắng tuyệt đối. Chỉ trong một năm, công ty này mua ba bộ truyện mạng đều đại bạo.
Cho nên mới nói, cho dù chưa quay, chưa tính đến raitings, không nói chuyện lưu lượng, chỉ cần nói tình hình trước mắt thế này, Bạch Tam Điềm lại tăng thêm một bậc.
Tô Tiêu Đồng cắn môi, không ngừng nhìn tin nhắn của fans.
Trước đấy có một tài khoản được chứng thực có đăng tin nói cô ta sẽ thay thế vị trí Bạch Tam Điềm trong việc bán bản quyền điện ảnh nhưng cô ta không đáp lại nên mọi người cũng ngầm đồng ý với tin đó. Thậm chí trong buổi ký tên với fans, cô ta cũng làm trò với ý tứ như vậy. Giờ đây, trên Weibo cô ta chỉ toàn những bình luận châm chọc cô ta là loại người không biết tự lượng sức mình.
Minh Minh có duyên: "Ha hả, vả mặt tới nhanh quá nhỉ."
Đại nhân Milan: "Còn chưa bán được bản quyền xuất bản đã cao ngạo vậy rồi, trong bông có kim mà khoe mẽ nhằm vào Bạch Tam Điềm đại đại, có thể nói là loại cực kì không tự biết lượng sức mình."
Rau thơm: "Có thể nói cái tát dành cho người không biết khiêm tốn này quá là vang dội, bị chứng vọng tưởng thích thay thế tiền bối Bạch Tam Điềm, ngoài cái mặt xinh đẹp ra thì chả có tí tài hoa nào, tôi chưa từng có hảo cảm với người này."
Không ăn đường cũng ngọt ngào sâu răng: "Đặc biệt buồn cười nhỉ, một người mới là tác giả mới, ngay cả phong cách sáng tác cũng bắt chước Bạch Tam Điềm đại đại, không biết xấu hổ còn tự phong mình là tác giả đệ nhất mỹ nhân, lúc trước không phải nói bóng nói gió muốn bán bản quyền điện ảnh sao?"
Gọi tôi là Vương Đại Bạch nhé: "Mẹ nó, quá mất mặt, lúc trước tôi còn giúp đỡ cô ta dẫm Bạch Tam Điềm, hiện tại bị thực lực vả mặt thật đau."
...
Hiện giờ, mỗi bài đăng trên Weibo Tô Tiêu Đồng đều bị fans tổng xỉ vả, đặc biệt là lần trước còn kéo dẫm Weibo Bạch Tam Điềm, bị người ta đào bới lại. Có một số mù quáng thanh minh, có tâm nhưng không đủ lực, cuối cùng vẫn bị chửi thê thảm.
Trước đến giờ Tô Tiêu Đồng vẫn luôn xây dựng hình tượng đại thần thực lực, không chỉ diện mạo mà còn có tài hoa, Weibo chính chủ đăng bài đánh cho mặt cô ta sưng lên, nhiệt gì cũng chuyển thành băng.
Tô Tiêu Đồng gửi tin cho biên tập của cô ta, chất vấn xem chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ nhận được đáp án là công ty điện ảnh nhìn trúng bộ của Bạch Tam Điềm, mà tin tức ưng ý với bản quyền của cô ta chỉ là chiêu trò làm nhiễu loạn của công ty đối thủ.
Không ngờ nhận được đáp án như vậy, Tô Tiêu Đồng nắm chặt di động, đầu ngón tay ghim chặt, nhịn đi cảm xúc muốn ném di động đi, tìm mở Weibo của Bạch Tam Điềm.
Đối phương vẫn chỉ có bài đăng ảnh bạn trai từ lần trước, gần đây không đăng tin gì mới. Nhưng mà, Weibo này đã có hơn 70 vạn lượt theo dõi rồi.
Nhìn tất cả một lượt, đều là bình luận chúc mừng. Đương nhiên những bình luận bôi đen cô cũng có, cơ mà không nhiều lắm, bởi vì Bạch Tam Điềm thật sự không mang cuộc sống riêng tư lên Weibo làm mọi người đoán già đoán non về gương mặt thần bí đời thật.
Móng tay tinh xảo găm chặt vào lòng bàn tay, khóe miệng Tô Tiêu Đồng nở một nụ cười trào phúng chói mắt.
Ngày hôm sau, tuyết rơi nguyên đêm, bên ngoài trắng xóa như phấn, mang theo tinh khôi nhìn rất đẹp.
Trong phòng bệnh vẫn còn bật máy sưởi, khá ấm áp, giữa không gian yên tĩnh, tiếng Tiểu Bát ngáy ngủ trên mặt đất đặc biệt vang dội.
Ninh Mật Đường bị cục thịt dưới chân cọ đến tỉnh ngủ, cô cúi đầu thấy Tiểu Bát không chỉ ngáy mà còn ghé vào chân cô ngủ ngon lành.
Buồn ngủ đến mấy cũng tỉnh, cô cười, ánh mắt chạm đến trên giường, người đàn ông hôn mê hôm qua vẫn không thấy dấu hiệu gì.
Cô lo lắng, không biết khi nào Mạc Hoài mới có thể tỉnh lại. Tối hôm qua bác sĩ nói anh sẽ nhanh tỉnh lại thôi, đó là bởi vì bác sĩ không biết đặc thù thân thể của Mạc Hoài, người đã từng chết hơn một ngàn năm trước được sống lại, thể trạng người anh cũng không thể nói là giống người bình thường, mà cũng không thể dùng chẩn đoán của người bình thường áp dụng với anh được.
Phòng còn đang bật máy sưởi, độ ẩm không khí vừa đủ, khô ráo ấm áp.
Ninh Mật Đường đi rửa mặt qua loa, lại trở lại mép giường ngồi, tiếp tục nắm tay anh. Tầm mắt chạm đến, thấy cánh môi Mạc Hoài khô, còn bong tróc da, cô chạy vội đi tìm tăm bông, thấm qua nước rồi nhẹ nhàng chấm lên môi mỏng trắng nhợt của anh.
"A Hoài."
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, đã không còn khô cằn như tối qua, cô đặt môi mình lên đôi môi vừa được chấm nước của anh, nhẹ nhàng hôn, không còn lạnh như trước nữa rồi. Vừa định rời đi, đột nhiên người trên giường bừng tỉnh khỏi mê man, giây tiếp theo ánh mắt đen sắc bén trở nên lạnh lẽo.
Không dám tin nên chớp mắt nhiều lần, hốc mắt Ninh Mật Đường đỏ bừng, ánh mắt ngập nước đáng thương, ướt át nhìn.
"A Hoài, anh tỉnh rồi."
Thật tốt quá, A Hoài của cô tỉnh rồi.
Mạc Hoài híp nửa đôi mắt sắc bén, trong đáy mắt là hồ sâu không thấy đáy, anh ngồi dậy, dựa người vào đầu giường trước đã. Ngón tay thon dài lau môi mình, còn lưu lại hương thơm của cô, anh lạnh lùng mở miệng: "Ninh Mật Đường?"
Lông mày nhíu chặt, môi mỏng nhếch lên lạnh nhạt, anh hỏi: "Em vừa hôn tôi đấy à?"
Gương mặt trắng như thiên sứ có chút vui, nhưng giây tiếp theo, vui vẻ đã biến đi đâu mất, con ngươi đen như lưu ly hiện lên vẻ thất thố kinh hoảng, Ninh Mật Đường run rẩy thở nhẹ rồi hỏi, "A Hoài?"
"Anh sao vậy chứ?"
Mạc Hoài nửa nằm nửa ngồi, trên mặt còn hơi tái, mặc quần áo bệnh nhân có họa tiết sọc màu lam không che được hơi thở lạnh lùng. Mi mắt nhấc lên, con ngươi sâu thẳm khó lường.
Ninh Mật Đường liếm môi, yết hầu khô khốc đến khó có thể mở miệng, cô nhìn chằm chặp Mạc Hoài nằm trên giường, đầu óc ngưng hoạt động.
Mạc Hoài chưa bao giờ lạnh lùng như vậy trước mặt cô cả, chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc và xa cách đó, càng sẽ không bao giờ gọi đầy đủ họ tên "Ninh Mật Đường" của cô.
~Hết chương 43~
Lời editor: Chuỗi ngày A Hoài bị ngáo và quá trình vả mặt sắp đến, chị em chuẩn bị tinh thần:)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT