Trên mạng thảo luận ngày càng gay gắt, đặc biệt là mấy ngày gần đây, nhiệt của Tô Tiêu Đồng đều tăng cao, mà weibo của Bạch Tam Điềm chỉ nhận toàn những bình luận ác ý, trên tác phẩm không tìm ra được lỗ hổng để công kích, chỉ có thể công kích những mặt khác, đặc biệt là Bạch Tam Điềm ngoài đời thật, làm người ta suy đoán không thôi.

Cô viết văn nhiều năm như vậy, lại là đại thần bán bản quyền nhiều nhất, không những không tổ chức buổi gặp gỡ ký tên mà ngay cả khi công ty điện ảnh bắt đầu khai máy tác phẩm của cô thì cô cũng không lộ mặt. Nguyên nhân chính như vậy nên nhiều người đọc suy đoán Bạch Tam Điềm không chịu lộ mặt bởi gương mặt kém sắc không tiện công khai, thật sự rất xin lỗi người đọc. Đương nhiên cũng có những người chân chính thích cô, trở thành fan của cô, đều chỉ quan tâm đến tác phẩm cùng nhân phẩm mà thôi.

Trong nhà ăn đại học B, người đến người đi, ồn ào nhốn nháo, xung quanh ngập mùi đồ ăn.

"Dì nhà ăn làm món thịt chua ngọt ngày càng ngon." Tưởng Từ Từ nhét đầy một miệng đồ ăn, "Phải rồi, chân cậu ổn chưa?"

Ninh Mật Đường đang uống canh, "Thật ra vết thương không nghiêm trọng, không sao đâu."

"Nhìn sắc mặt bạn trai cậu không nhẹ nhàng giống cậu nói đâu đó." Tưởng Từ Từ nháy mắt, trêu chọc: "Sáng nay lúc anh ấy đỡ cậu, thấy mặt mày ngập tràn sốt ruột và đau lòng, quả thực là sợ cậu có chuyện gì không nỡ chạm vào vết thương."

Cô ấy cười đến ái muội: "Mình đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt bạn trai cậu nóng cháy khi đứng cạnh cậu đó, hận không thể dính lên người cậu không rời. Nhìn xem, có phải là còn muốn cõng cậu trên lưng luôn không?"

Không biết có phải vì ăn canh nóng nhiệt phát ra nhiều hơn hay không mà mặt Ninh Mật Đường nóng lên, hai má ửng hồng.

"Ừ."

Cô rũ mắt, nhớ đến sáng nay, Mạc Hoài kiên trì muốn cõng cô xuống dưới, đi vài bước đã quay đầu muốn cô thơm một cái, nếu không thơm anh lại chơi bài đểu trưng bộ mặt chịu đầy thiệt thòi vì bị bắt nạt, bộ dáng đáng thương không để đâu cho hết. Còn nếu cô thơm thì anh sẽ bày ra bộ mặt đắc ý, quả thực khiến cô vừa vui vừa không thể không thơm được.

Ninh Mật Đường cảm thấy ở trước mặt Mạc Hoài, lòng mình ngọt như kẹo bông và kẹo chocolate vậy, không có năng lực từ chối, sẽ trở nên mềm nhũn, bị ngọt ngào của anh hòa tan mất.

"Ui chao, đoán đúng rồi nhỉ?" Tưởng Từ Từ cắn miếng thịt, liếc mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Ninh Mật Đường, hàm hồ nói.

Ninh Mật Đường tùy ý để cô ấy trêu: "Phải phải phải, tâm linh tương thông."

"Đúng, mình cảm thấy danh hiệu này mình xứng đáng đảm đương đó." Tưởng Từ Từ gật đầu, "À, Mật Đường, cậu có biết Hoàng Mẫn bên hệ tài chính không?"

"Hoàng Mẫn?" Cô nhớ là trước đó Kiều Tử Nham có nói qua, bạn cùng phòng của Lương Diễm Đình có một người tên Hoàng Mẫn.

"Đúng." Tưởng Từ Từ buông đũa, ghé sát vào Ninh Mật Đường, đè thấp giọng: "Mình nghe được tin này, không phải người chết bên hồ là Lương Diễm Đình sao, kẻ giết người là bạn cùng phòng của cô ấy, tên Hoàng Mẫn."

Ninh Mật Được nghệt ra, cô biết hung thủ giết người là Hoàng Mẫn, lúc đó nói cho Kiều Tử Nham chỉ vì muốn gợi ý phương hướng điều tra. Vậy ra, anh ấy tin lời cô nói?

Tưởng Từ Từ cảm thán, "Cảnh sát tìm được chút thuốc mê trong giày của cô ta, nghe nói là thuốc mê mà Lương Diễm Đình mua, sau đó bị cô ta trộm mất. Hóa ra hung thủ lại là bạn cùng trường, có khi tin tức này mà lên thì trường ta lại phải làm công tác xây dựng hình tượng lại từ đầu mất."

Ninh Mật Đường nhớ tới gương mặt đầy nốt mụn đỏ của Hoàng Mẫn, còn cả hơi thở không mấy thoải mái trên người cô ta, thì hoàn toàn không muốn bàn luận về người này nữa. Thay đổi đề tài, "Từ Từ, gần đây còn theo dõi tin tức gì về mộ cổ kia không?"

Nói đến vấn đề này, Tưởng Từ Từ cực hăng hái, "Sau khi xác ướp kia mất tích, việc nghiên cứu cổ mộ vẫn không có tiến triển gì. Chuyên gia khảo cổ không tìm thấy được bất cứ điều gì chứng minh về thời đại đó, ngay cả quan tài nạm ngọc hay quần áo trên người thi thể cũng không tìm ra thời gian của triều đại đó."

Vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ cô ấy nói như vậy, hàng mi đẹp của Ninh Mật Đường hơi nhăn lại, "Không tìm được thời gian của triều đại là sao?"

"Nghe chú mình nói, có khả năng triều đại của mộ cổ kia không được ghi chép trong lịch sử." Trong mắt Tưởng Từ Từ chỉ toàn là kinh ngạc và cảm thán, "Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chuyên gia, đến cùng có phải là triều đại đã từng tồn tại trong lịch sử hay không thì còn phải nghiên cứu nhiều hơn."

Ninh Mật đường cố gắng đè nén sự kinh ngạc dưới đáy lòng, nói cách khác, thời đại mà Mạc Hoài tồn tại có khả năng là triều đại chưa từng được biết đến trong lịch sử.

Nhưng lời tiếp theo của Tường Từ Từ còn khiến Ninh Mật Đường khiếp sợ hơn.

"Nhưng mà, có một chuyên gia khảo cổ khẳng định tương đối chắc chắn, là bên trong cổ mộ nhiều quan tài bằng ngọc như vậy, chiếu theo tư liệu cổ thì bọn họ đoán 111 chiếc quan tài kia là trận địa hồi sinh, 111 binh lính kia là những người cùng bị chôn sống. Thời cổ đại quá mức mê tín, không chỉ muốn chết đi có thể sống lại được mà còn muốn sau khi sống lại còn có người hầu hạ."

Trên mặt Tưởng Từ Từ tràn đầy tiếc nuối, "Hơn nữa trên tư liệu còn nói, trận địa hồi sinh chỉ linh nghiệm với Vua. Thế nên, xác ướp kia có khả năng là vị Hoàng đế không được sử sách ghi danh. Mà cũng chỉ là phỏng đoán thôi, còn chưa tìm được bằng chứng chứng minh cơ, huống chi thi thể kia còn bị mất, nhóm chuyên gia khảo cổ cũng không cách nào nghĩ nổi."

Lúc này, ngón tay trắng nõn của Ninh Mật Đường nắm chặt chiếc đũa, đầu ngón tay dùng nhiều sức nên trắng bệch. Suy nghĩ của cô đang dừng lại ở trận địa hồi sinh kia. Mạc Hoài sống lại là thật, cho nên những phỏng đoán của chuyên gia khảo cổ kia chắc là đúng rồi?

Tưởng Từ Từ thấy Ninh Mật Đường trầm mặc không nói gì, cô ấy duỗi tay đẩy một cái, "Nghĩ gì đấy, nghĩ đến nhập tâm vậy?"

"Nghĩ đến mấy lời cậu vừa nói." Ninh Mật Đường nhíu chặt mày, sau khi cô ở bên Mạc Hoài thì không còn nghĩ tới những chuyện trước kia của anh nữa, xem ra đời trước của anh còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của cô. "Sau này có tin tức gì của cổ mộ thì phiền cậu nói cho mình trước nhé, Từ Từ."

Tưởng Từ Từ nhìn Ninh Mật Đường đầy lạ lùng, lần đầu tiên cô ấy thấy Ninh Mật Đường để ý đến sự kiện lạ như vậy, ngoài bạn trai ra thì chuyện gì cô cũng không nhanh không chậm, thái độ tùy ý không bao giờ hỏi nhiều, cô ấy trả lời: "Không vấn đề."

Buổi chiều chỉ có ba tiết học, nhưng khác với mọi khi, sau khi tiết học lịch sử cổ đại Trung Quốc kết thúc, Ninh Mật Đường nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa, đeo găng tay đi ra khỏi phòng học.

Mùa đông trời tối nhanh, còn chưa tới 5h chiều mà sắc trời ở vườn trường đã tối xầm xuống. Gió lạnh thấu xương, lá khô hai bên đường bị gió thổi đến xào xạc.

Tháng 12 u ám, Ninh Mật Đường xem dự báo thời tiết, chắc mấy ngày nữa tuyết rơi rồi. Hà hơi một cái, sương trắng lượn lờ, cô kéo cao khăn quàng cổ, cả khuôn mặt giấu dưới lớp khăn, khăn màu trắng dường như hòa hợp một màu với gương mặt trắng nõn của cô.

Vòng qua cửa lớn thư viện, Ninh Mật Đường đi vào bằng cửa sau, dưới tàng cây không xa ngang sườn núi, có một người đàn ông mặc chiếc áo gió mỏng manh, bên dưới là chiếc quần ngắn màu đen, dáng người cao lớn đĩnh đạc, khó có thể làm người ta bỏ qua.

Lúc này, người đàn ông rũ mi mắt, một khuôn mặt lạnh tanh, vài lọn tóc đen trên trán bị gió thổi bay nên hơi hỗn độn, ấy thế mà càng khiến anh đẹp trai đến nghẹt thở, nữ sinh đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn trộm thêm vài lần.

"A Hoài." Ninh Mật Đường nhẹ giọng gọi, tiếng nói bị gió át đi nên càng nhỏ hơn. Cô định mở miệng gọi lần nữa thì người đàn ông đối diện đã nhìn về phía cô, giây tiếp theo đôi chân thon dài bước nhanh, mang theo hơi thở nghiêm nghị đi tới.

Sự lạnh nhạt không còn nữa, mặt mày sạch sẽ đầy vui mừng, "Đường Đường."

Ninh Mật Đường tươi cười như hoa, "Anh đợi lâu chưa?"

Mạc Hoài đi sát người cô, duỗi tay lớn nắm tay nhỏ, "Không lâu, vừa đến thôi."

Chạm vào bàn tay không độ ấm, Ninh Mật Đường nắm chặt hơn, từ khi tim anh có nhịp đập, nhiệt độ cơ thể đã ấm lên nhiều rồi, giờ lại lạnh như vậy chắc hẳn anh đã đứng đây hứng gió một lúc lâu rồi, cô đau lòng quá.

"Sao anh mặc ít vậy?" Nhìn người đàn ông tuy mặc ít và rất bình thường thế nhưng lại vô cùng đẹp trai.

Tóc ngắn trên đỉnh đầu Mạc Hoài bay tán loạn, ánh mắt sáng như sao, trông mong nhìn cô, "Anh quên không mặc thêm áo." Anh dịch người, giống như là thật sự rất lạnh vậy, "Đường Đường, em lại gần đây chút nào, anh hơi lạnh này." Anh không hề ngượng ngùng, thẳng thắn nói.

Ninh Mật Đường "à" một tiếng, cô cởi khăn quàng cổ xuống, "Cúi đầu."

"Hả?" Anh ngoan ngoãn cúi đầu, "Sao vậy?"

Quàng chiếc khăn bằng lông dê màu trắng lên cổ anh, quấn vài vòng. Mạc Hoài trưởng thành thực sự rất đẹp, gương mặt tuấn tú cực kỳ hợp với khăn quàng cổ màu trắng, đẹp trai có thừa.

Khung cảnh vừa đẹp vừa thơm, gió lạnh không lùa vào được tới cổ áo, còn dính được hương thơm trên khăn của cô, đôi mắt đen như mực của Mạc Hoài động lòng người, "Anh không quàng đâu, em quàng đi Đường Đường."

Ngăn lại động tác muốn cởi khăn xuống, cô nói, "Em mặc rất nhiều áo, anh quàng đi. Thời tiết sẽ ngày càng lạnh, A Hoài, anh không thể mặc ít như vậy được, nếu anh lạnh em sẽ đau lòng."

Sợ anh không hiểu, cô tiếp tục nói: "Huống hồ, hiện tại thân thể anh đã khôi phục, không giống trước kia không sợ đau, không sợ lạnh được đâu, nếu bị lạnh sẽ ốm đó, ốm thì không thể hôn em."

Nếu anh ốm, không thể thân thiết với Đường Đường, đây là chuyện mà Mạc Hoài khó tiếp thu nhất. Ý thức được sự nghiêm trọng trong vấn đề này, anh trịnh trọng gật đầu, "Anh biết rồi."

Thời gian còn sớm nên Mạc Hoài cùng Ninh Mật Đường chậm rãi về chung cư. Hai người đi vào lối tắt trong ngõ nhỏ, xe cộ đi lại trên đường tương đối ít, thích hợp cho việc tản bộ.

Đi một đoạn không xa, Mạc Hoài lấy hộp sữa bò từ ba lô, "Đường Đường, cho em này."

Ninh Mật Đường cầm hộp sữa trong tay, vẫn còn ấm, rõ ràng là được hâm nóng từ trước. Cô vui vẻ uống một ngụm, sữa ấm theo cổ họng chảy xuống, thoải mái ghê, cái lạnh cũng rút đi chút ít. Đôi mắt đen nhánh rõ ràng sáng lên, "A Hoài, anh thật là tri kỷ."

Mạc Hoài cực vui mừng, mấy thứ học trong sách quả nhiên hữu dụng, con gái đều thích bạn trai cẩn thận và biết quan tâm, "Đường Đường, vậy em có muốn....."

"Suỵt!"

Ninh Mật Đường đột nhiên ngắt lời anh, cô nghiêng lỗ tai, "Tiếng gì vậy nhỉ?"

~Hết chương 39~

Đôi lời của editor: Chào mọi người, mình lặn hơi lâu, lý do thì nhiều lắm và mình cũng có hơi lười thật nhưng quan trọng là thời gian qua mình khá bận 🤦🏻‍♀️ hnay mình ngoi lên nói với các bạn là mình đăng chương lại đây nè 👏🏻👏🏻👏🏻 lịch đăng thì không có ngày đăng cụ thể nhưng khả năng là mỗi tuần 1 chương nhé. Nếu mình rảnh thì sẽ là 2 chương thậm chí có thể hơn nhưng cái này không nói trước ;))))))))) sau khi hoàn bộ này thì mình sẽ quay sang "Yêu em đến ngày mai" sau nhé. Mong mọi người thông cảm ha 😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play