Thấy trong mắt đối phương không che lấp được kinh ngạc, Tô Tiêu Đồng càng được đà, môi đỏ tràn ngập ý cười: "Bạn trai cậu không nói cho cậu à, hôm trước anh ta tới giúp khách chuyển nhà, mà người chuyển nhà là tôi?"
Ninh Mật Đường nhìn cô ta, thần sắc không rõ, cô cũng không nói gì cả.
Không được đối phương đáp lại, Tô Tiêu Đồng cũng không ngại, nghĩ đến việc mình đã trở thành bạn gái Tống Cảnh Thần, mà Ninh Mật Đường lại có mắt không tròng đi yêu đương với một công nhân khuân vác, tâm tình cô ta thực vui, vui sướng không thôi.
"Cũng đúng nhỉ, bạn trai làm việc vất vả như vậy, không nói cho cậu, sợ cậu lo lắng cũng là chuyện bình thường." Tô Tiêu Đồng săn sóc giúp Ninh Mật Đường viện cớ.
"Phụt!"
Phương Nhã ở bên cạnh mở miệng, giọng nói tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa: "Tiêu Đồng, cậu đoán sai rồi. Mình nói nè, làm công nhân khuân vác, gặp được bạn của bạn gái, chuyện này mất mặt biết bao, người đàn ông nào có mặt mũi mở miệng ra nói chứ." Cô ta liếc Ninh Mật Đường: "Lòng tự trọng của đàn ông thật sự lớn đó."
Phương Nhã nói đúng ý trong lòng Tô Tiêu Đồng, khóe miệng cô ta sáng lạn như hoa.
Tô Tiêu Đồng luôn coi Ninh Mật Đường là tình địch tranh đoạt Tống Cảnh Thần. Nhưng cô ta không nghĩ được rằng Ninh Mật Đường lại đi tìm đường chết, chọn bạn trai là công nhân khuân vác, vốn xem Ninh Mật Đường không vừa mắt, lúc này lại cảm thấy chính mình không cần nhìn Ninh Mật Đường chằm chằm làm gì, phải biết với ánh mắt Ninh Mật Đường như vậy, đến tư cách làm đối thủ của cô ta cũng không có.
Nghĩ đến cũng tội, một cô gái mất đi bố mẹ từ bé, trở thành trẻ mồ côi, cùng qua lại với công nhân khuân vác hạ đẳng, thật xứng đôi.
Ninh Mật Đường nghe Tô Tiêu Đồng cùng Phương Nhã người tung kẻ hứng, nghe đến rõ ràng, Mạc Hoài đi làm khuân vác? Như vậy khoảng thời gian này, trước khi cô về nhà, Mạc Hoài toàn tắm rửa xong từ sớm, có thể lý giải rồi.
Nhưng vì sao anh lại gạt cô?
Áp xuống cảm giác trong lòng, mắt mày đen nhánh của Ninh Mật Đường nhìn về phía Tô Tiêu Đồng, người đang cười đến vui vẻ, cằm cô khẽ nâng, lông mi mang theo khinh thường nhìn Phương Nhã, cô cười cười: "Nếu là công việc của anh ấy thì không cần nói cảm ơn." Giọng nói dễ nghe, uyển chuyển.
Cô nhìn Phương Nhã: "Đối với quan điểm của cậu, tôi không thể không phản bác. Công nhân khuân vác không phải là công việc à, theo tôi thì, dựa vào chính mình làm ra tiền, so với những người cả ngày chỉ nghĩ cách leo lên cao hưởng phú quý, ảo tưởng gả vào hào môn, ý tưởng không thực tế như vậy. Huống hồ, A Hoài nhà tôi tính cách tương đối cao ngạo, người khác không lọt nổi vào mắt anh ấy, anh ấy sẽ không thèm để ý, càng sẽ không chú ý đến cách nhìn của người đó, hiểu không?"
Cô nói xong, Tô Tiêu Đồng cùng Phương Nhã đều thay đổi sắc mặt, khóe miệng tươi cười nháy mắt sụp đổ, không thèm để ý người không thực tế, rõ ràng đang mắng hai người cô ta mà.
Tưởng Từ Từ một bên nghe được tranh cãi, cũng là lần đầu tiên cô ấy nghe Ninh Mật Đường nói một hơi dài như vậy, hơn nữa rõ ràng là hờn giận. Không nghĩ tới bộ dáng bình thường là tiên nữ sạch sẽ trắng nõn, có thể mắng chửi người mà không chút thô tục cũng có thể bức đối phương đến góc tường, làm đối phương tức chết như thể đánh vào bịch bông, hoàn toàn không phản bác được, không những thế Ninh Mật Đường cũng không chỉ rõ tên người ta, Tô Tiêu Đồng cùng Phương Nhã không thể nào xé rách mặt nhận lấy, cũng không thể đáp trả.
Nhìn đôi môi căng mọng, sườn mặt tinh xảo mang theo lạnh lẽo của Ninh Mật Đường, Tưởng Từ Từ cảm thấy cô đối với bạn trai mình cũng quá sủng rồi, hai ả kia nói bạn trai một câu, Ninh Mật Đường liền mắng một câu, một lời không tốt nói bạn trai cô cũng không được. Hơn nữa, cái câu "A Hoài nhà tôi", mấy chữ này, nghe thế nào cũng tràn đầy sủng nịnh, mang theo bao nhiêu kiêu ngạo chứ.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo của Tô Tiêu Đồng trở nên khó coi, đây là lần thứ hai Ninh Mật Đường vì bạn trai mà đáp trả cô ta gay gắt. Thật sự làm cô ta không thoải mái: "Nếu thế tôi không nói nữa."
Nhìn hai người kia tức giận đi vào ký túc xá, Tưởng Từ Từ thu hồi ánh mắt: "Mật Đường, cho cậu cái này." Cô ấy giơ ngón cái lên: "Vừa rồi sức chiến đấu của cậu rất mạnh đó."
Ninh Mật Đường dở khóc dở cười: "Nói bậy gì đâu, mình không khai chiến." Cô chẳng qua là không chấp nhận được người khác nói lời không tốt với Mạc Hoài.
Buổi chiều, Ninh Mật Đường về nhà sớm hơn một tiếng.
Không bao lâu sau Mạc Hoài cũng về tới.
"Đường Đường?"
Tầm mắt chạm tới dáng người kiều nhu trên sô pha kia, lạnh lẽo trong mắt Mạc Hoài cũng rút đi: "Sao hôm nay em về sớm vậy?" Anh vui mừng đi qua.
Ninh Mật Đường buông di động, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang vui mừng, trong mắt cô chứa đựng sáng sao, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế: "Ừ, hôm nay muốn gặp anh sớm một chút."
Mạc Hoài sung sướng, khoé miệng nhếch lên, trong lòng thỏa mãn đến không chịu được: "Đường Đường, anh cũng nhớ em."
Cảm thấy vẫn thể hiện chưa đủ, anh tiếp tục nói: "Ngủ cũng nhớ, buổi sáng nhớ, giữa trưa nhớ, buổi chiều nhớ, Đường Đường, thời thời khắc khắc anh đều nhớ em...."
Nghe giọng đàn ông lải nhải bên tai, trong lòng Ninh Mật Đường xúc động, cô muốn ôm anh. Vì thế, cô tiền lên, vươn đôi tay hướng Mạc Hoài: "A Hoài, em muốn ôm anh."
Tròng mắt đen như mực của Mạc Hoài sáng lên, cực vui vẻ, Đường Đường muốn ôm anh.
Nhưng mà sau đó, lông mày vừa nhếch cao liền hạ xuống, ấn đường rối rắm nhíu chặt: "Đường Đường, chờ anh tắm xong lại ôm em được không?" Dọn đồ đạc xong cả người đầy bụi bẩn, bẩn đến tàn nhẫn. Anh không thể để Đường Đường ôm, sẽ làm bẩn cô mất.
Ninh Mật Đường nhìn anh, bên miệng là dịu dàng, cười nhạt: "Vì sao?"
Không dám nhìn thẳng, mi mắt Mạc Hoài nửa rũ, ấp úng nói: "Anh... Anh mới từ bên ngoài về, trên người dính không ít bụi." Tìm được lý do rồi, anh trịnh trọng nói: "Trên người bẩn, Đường Đường ngoan, chờ anh tắm xong, sẽ nhanh thôi, đợi một chút là có thể ôm anh rồi." Nói xong, chính anh cũng thẹn thùng.
Cũng không đợi cô đáp lại, chính mình chạy vào phòng tắm.
Ninh Mật Đường buông tay, cô nhìn hình bóng vội vàng của Mạc Hoài, trong mắt đều là nghi hoặc, anh thật sự đi làm công nhân khuân vác?
Ngày hôm sau, công ty tiếp tục nhận đơn vận chuyển của một nhà khác, hành trình rất gần.
"Hoài ca, sao vậy?"
Vừa xuống xe, Tào Dương thấy Mạc Hoài thất thần, vẫn luôn nhìn ngó bốn phía, không nhịn được mới hỏi.
Mạc Hoài nhìn xung quanh lần nữa, xác nhận không phát hiện động tĩnh gì, thu hồi ánh mắt: "Không có gì." Anh giống như ngửi thấy mùi của Đường Đường, chẳng lẽ Đường Đường ở gần đây?
Ngồi trên taxi, Ninh Mật Đường cúi đầu thật thấp, lấp ở ghế sau xe, chờ đến khi nhóm công nhân đi vào khu dân cư, cô mới ngẩng đầu lên.
Giọng nói hòa hoãn, xin lỗi tài xế: "Ngại quá, xin lỗi đã kéo dài thời gian của chú."
Chú tài xế không trách, những năm qua cũng có không ít người theo dõi bạn trai hoặc vợ vượt tường, ông nhận tiền của Ninh Mật Đường, giọng nói nhẹ nhàng: "Không có gì, cô gái, cháu theo dõi bạn trai?"
Ninh Mật Đường lần đầu làm vậy, không nghĩ chú tài xế liếc mắt liền hiểu, gương mặt trắng nhỏ liền đỏ ửng: "Vâng."
Chú tài xế cười một tiếng: "Vừa nhìn tôi liền biết, lần trước cũng có một cô gái theo dõi bạn trai, phát hiện đối phương ngoại tình, haiz tôi nói chứ, cô gái, cháu nên quăng tra nam kia đi, giữ lại mà làm gì..."
Ninh Mật Đường dở khóc dở cười, chú tài xế hoàn toàn đam mê với truyện cẩu huyết rồi, cô không thể không phản bác: "Bạn trai cháu không ngoại tình, anh ấy rất thích cháu, cũng tuyệt đối không ngoại tình." Cô không thích người khác hiểu lầm Mạc Hoài, một chút cũng không muốn.
"Vậy?" Chú tài xế xấu hổ cười vài tiếng, không hiểu tình huống này: "Vậy sao cháu theo dõi người ta?"
"Anh ấy tìm việc không nói cháu biết, cháu muốn biết anh ấy làm công việc gì, cho nên tới xem trộm."
Nói tới Mạc Hoài, trong mắt Ninh Mật Đường chứa đầy dịu dàng, đẹp không chê vào đâu được. "Bạn trai cháu tính cách có chút lạnh lùng, cháu sợ anh ấy không hòa nhập với người khác được. Anh ấy vừa tiến vào xã hội, cháu cũng lo anh ấy bị người ta khi dễ. Anh ấy đối với thế giới này đầy mới lạ, sợ bị người ta lừa..."
Tài xế ngồi ghế trước mặt đầy hắc tuyến, tại sao ông lại cảm thấy cô gái này không phải nói tới bạn trai mà là nói tới con trai chứ?
Ninh Mật Đường xuống xem đi vào một quán cà phê, tìm nơi khuất có thể nhìn rõ bên ngoài.
Không lâu sau thấy Mạc Hoài đi ra.
Lúc này, anh mặc bộ đồ liền màu xanh biển, chắc là đồng phục lao động, trên vai rộng lớn khiêng một ngăn tủ, bước chân nhanh nhẹn, cồng kềnh trên vai mà nói không ảnh hưởng gì.
Rất nhanh Mạc Hoài đã đem ngăn tủ dọn lên xe, lại nhanh đi vào nhà, không mất bao lâu, Ninh Mật Đường lại thấy anh dọn một chiếc sô pha ba chỗ ngồi, một mình anh khiêng đặt lên thùng xe phía sau.
Cứ thế, Ninh Mật Đường vẫn luôn nhìn Mạc Hoài đi tới đi lui, mỗi lần đều thấy mình anh khiêng đồ nặng. Anh đi vài ba lần mới thấy người khác đi ra một lần, hơn nữa cơ bản đều là hai người cùng khiêng, chỉ mình anh là đơn độc làm việc.
Ngón tay trắng nõn của Ninh Mật Đường không ngừng dùng muỗng bạc quấy ly cà phê đen, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn đến chau mày, mi thanh mục tú nhiễm vài phần ưu sầu, chốc lát đã hiểu được, lượng công việc của Mạc Hoài nhiều hơn người khác.
A Hoài của cô bị người ta khi dễ, bị người ta cô lập, bị người ta ép buộc?
Tim đau như cắt, như bị một thứ gì đó nhẹ chọc vào, không chảy máu nhưng lại đau đến khó chịu.
Mạc Hoài đặt chiếc bàn ở sau thùng xe, anh dùng tay lau mặt, lại nhìn bốn phía, rõ ràng cảm giác Đường Đường đang ở gần đây.
Bỗng chốc di động trong túi quần đổ chuông. Trong lòng Mạc Hoài cực vui vẻ, anh lấy di động ra, chạy tới chỗ yên tĩnh nhấn nghe.
"Đường Đường." Giọng nói lạnh băng như mùa đông giá rét có chút ấm áp.
Trong quán cà phê, Ninh Mật Đường nhìn người đứng cạnh xe tải không chớp mắt, gió lạnh thổi tới người anh, cô thở dài, khóe miệng mang theo đau lòng, cười nhạt: "A Hoài, anh ở đâu?"
"Anh... Anh thấy hơi chán nên ra ngoài rồi."
Khả năng hôm nay gió hơi lớn, tóc trên trán Mạc Hoài bị thổi tới hỗn độn, nhưng anh căn bản không để ý, một lòng đặt hết vào người ở đầu bên kia điện thoại.
Điện thoại rơi vào trầm mặc,
Hồi lâu không có người đáp lại, Mạc Hoài hơi hoảng hốt, gần đây anh thường xuyên nói dối với Đường Đường là mình ra ngoài đi dạo, Đường Đường có thể nào không thích anh ra ngoài thường xuyên không?
Nghĩ vậy, anh không bình tĩnh nổi, gương mặt tuấn lãng đều hiện lên vẻ sốt ruột: "Đường Đường, anh không thường xuyên ra ngoài đâu, thi thoảng thôi."
"Nếu em không thích, anh... anh không ra ngoài nữa."
"Đường Đường, anh không đi nữa."
"Đường Đường, lần sau trước khi ra ngoài anh nói trước với em nhé, được không?" .
ngôn tình hài.....
Đầu kia điện thoại hoảng loạn giải thích, từng tiếng "Đường Đường" đánh vào trái tim cô, bàn tay cầm điện thoại của Ninh Mật Đường run rẩy, hốc mắt ươn ướt, phiếm hồng, không biết bị gió thổi lạnh hay vẫn là đau lòng.
Nhìn bóng dáng cô đơn cao lớn kia, Ninh Mật Đường thấy đau vô cùng, A Hoài của cô thật sự muốn lấy mạng cô sao, sao lại có thể làm tim cô đau như vậy, thật sự rất đau.
Tào Dương mang một cái rương nhỏ đi ra, lập tức thấy Mạc Hoài đứng bên cạnh xe, thần sắc khẩn thương hoảng loạn, luôn cầm di động nói chuyện. Anh ta nhịn không được đi qua vỗ vai Mạc Hoài: "Hoài ca, cô gái ở phía sau, chỗ kia, vẫn luôn nhìn anh."
Nửa câu sau anh ta nhịn xuống không nói, cô gái kia thật xinh đẹp!
~Hết chương 28~Lời editor: Haha lộ rồi A Hoài nhé, lại chuẩn bị tung chiêu bán manh ra thoyyy