Trời đã sáng hơn, mặt trời lên dần đỉnh núi, tiết trời thu vẫn nóng như thế. Sương mù trên múi dần tiêu tan, lộ ra bầu trời thẳm, nhẹ nhàng cao cao, hoa dại kiều diễm, cây cối đĩnh bạt.
Dưới bóng cây, gió lạnh ngẫu nhiên thổi qua làm giảm không ít nóng bức.
Tất cả đồng thời xuất phát, vì muốn giữ sức nên ngay từ đầu mọi người đều không đi nhanh. Khoảng cách khá thưa, đội đi trước với đội đi sau vẫn có thể nhìn thấy nhau.
Bước trên con đường xi măng lát đá, vô tư lự, vừa mới bắt đầu còn có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, lúc này đã không còn tâm tư đi lưu ý cảnh sắc xung quanh nữa rồi.
"A!" Mội tiêng hô vang, xem chừng bị đau.
"Tiêu Đồng, làm sao vậy?" Cô ta vấp bậc thềm đá.
Giọng nói của Tống Cảnh Thần trước sau vẫn dịu dàng như vậy, anh ta thấy Tô Tiêu Đồng chút nữa bị ngã, chạy nhanh tới đỡ.
"Chân em bị trẹo rồi."
Tống Cảnh Thần nhìn chân cô ta, mới phát hiện cô ta đi đôi giày sandal, lại còn là cao gót.
"Em như thế nào lại đi loại giày này vậy?" Anh ta im lặng mãi mới mở miệng.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo của Tô Tiêu Đồng nóng lên, vốn dĩ cô ta cũng muốn đi giày thể thao, nhưng kết hợp với bộ quần áo này lại khó nhìn, không hợp, cho nên cô ta mới đi đôi giày cao gót này. Lúc ấy cô ta nghĩ tuy là giày cao gót, nhưng chỉ cao có 5cm, cũng không phải quá cao, chắc không vấn đề gì. Không đoán được bậc thềm đá lại khó đi như vậy.
"Em... Em quên mang giày thể thao." Trong lòng cô ta chột dạ.
Tống Cảnh Thần có chút bất đắc dĩ, anh ta giúp cô ta cởi giày, đỡ cô ta: "Anh đỡ em qua tảng đá ngồi nghỉ ngơi đã."
"Vâng."
Chân bị trẹo không tính là nghiêm trong, nhưng tuyệt đối không nhẹ, từng cơn đau truyền tới, Tô Tiêu Đồng khẽ cắn môi, cô ta không nghĩ mình sẽ chật vật như vậy, sớm biết thế đã không đi đôi giày này.
Một màn vừa rồi được chứng kiến, Ninh Mật Đường cũng thấy, cô chớp mắt, quả nhiên ứng với lời cô nói hôm qua, ông trời ngứa mắt Tô Tiêu Đồng mà.
"Đường Đường, em mệt không?"
Từ lúc xuất phát đến giờ, Mạc Hoài đã hỏi hơn hai mươi lần rồi.
Ninh Mật Đường lắc đầu, mười phần nhẫn nại: "Vẫn đi được một đoạn nữa, em mệt sẽ nói với anh."
Cô không thích vận động, thân thể cũng không phải quá tốt, trước kia học thể dục vĩnh viễn là người chạy cuối cùng. Nhưng bởi khó có cơ hội ra ngoài một chuyến, cô vẫn muốn mượn chuyến đi này rèn luyện cơ thể một chút, miễn cho cơ thể yếu ớt hơn, lại so với đám trẻ con còn chẳng bằng.
Trong mắt Mạc Hoài hiện lên đáng tiếc, uể oải nói: "Được, Đường Đường nếu mệt thì nói cho anh biết." Suy nghĩ chút, lại bồi thêm: "Anh... Anh có thể cõng em."
Ninh Mật Đường gật đầu, cười nhạt: "Biết rồi."
Càng lên cao không khí trên núi càng loãng, hơn nữa mặt trời treo trên đỉnh đầu, cho dù cành cây có che được thì cũng chẳng tiêu tan được bao nhiêu nóng bức.
"Nóng quá, mệt mỏi quá, không đi nổi nữa."
"Kiên trì một chút, đã đi được một nửa rồi, sắp tới rồi."
Một đôi yêu nhau đi phía sau mở miệng.
Mạc Hoài cùng Ninh Mật Đường không nhanh không chậm mà đi phía sau.
"Đường Đường, khát không? Muốn uống nước không?" Mạc Hoài lấy từ ba lô ra một chai nước, vặn nắp, tri kỷ mà đưa tới miệng cô.
Ninh Mật Đường liếm môi, có hơi khát thật: "Có." Cô uống một ngụm nước, sau đó đưa cho Mạc Hoài: "Anh không khát sao?"
Mạc Hoài căn bản không cảm giác được khát hay không khát, nhưng anh ý tứ sâu xa rơi xuống miệng chai, nơi cô đã chạm qua, mắt hiện lên vui vẻ, gật đầu: "Ừ ừ, muốn, anh khát."
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Mật Đường, anh vui mừng cầm lấy chai nước, ở chỗ Ninh Mật Đường vừa uống qua, chạm vào uống từng ngụm.
"Chỉ cần là nước Đường Đường uống qua thì đều ngọt cả." Anh cảm thán một câu.
Ninh Mật Đường bị lời lẽ không thèm che giấu của anh làm gương mặt đỏ ửng: "Đừng nói bậy."
"Cẩn... Cẩn thận."
Mạc Hoài đột nhiên lớn tiếng, nhanh một bước duỗi cánh tay, giữ lại được nữ sinh sắp ngã.
Nữ sinh sợ tới mức mặt tái mét, nhắm chặt mặt, nhưng qua vài giây, suy nghĩ ngã quay cuồng trong tưởng tượng cũng không có, cô ta mờ mịt mở mắt, cảm giác sau lưng bị người ta giữ lại.
Nữ sinh này nhìn lại, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt sạch sẽ như ngọc, ngũ quan tinh xảo. Trong nháy mắt, lòng cô ta vô cớ nảy lên, 'thình thịch tình thịch', thanh âm so với việc sợ hãi ngã xuống còn lớn hơn.
Lúc này, đối phương nhìn cô ta mội cái, ánh mắt lảnh nhạt tựa như tia điện xẹt qua, ngây người một lúc, cô ta ổn định thân thể, đứng thẳng.
"Cảm... Cảm ơn."
Nữ sinh bước xuống một bậc, đi tới trước mặt Mạc Hoài, vì đứng gần nên cảm nhận được hơi lạnh mê người trên người anh, gương mặt trắng nõn thanh tú đến đỏ bừng, giọng nói êm êm dịu dịu, giống cô gái nhà bên.
"Đường Đường, em có sao không, anh làm em sợ hả?" Mạc Hoài thu hồi tay, lập tức xoay người nhìn sau lưng Ninh Mật Đường, ngữ khí hoảng loạn sốt ruột.
Ninh Mật Đường đúng là bị hoảng sợ thật: "Yên tâm, em không sao."
Nghe được câu trả lời, thần sắc khẩn trương của Mạc Hoài mới thả lỏng, một tay cầm chai nước vừa mới uống, thấy chai nước một giọt đều không đổ ra, ấn đường mới thả lỏng. Yên ổn đem chai nước vặn nắp lại, bỏ vào ba lô, đây là nước Đường Đường uống qua, không thể đổ được.
"Vừa rồi, thực cảm ơn anh đã cứu tôi."
Nữ sinh không được Mạc Hoài đáp lại, lần nữa lấy hết can đảm mở miệng.
Lúc này Mạc Hoài mới nhìn cô ta, thần sắc trong mắt không rõ.
Nữ sinh cảm nhận được ánh mắt anh, mặt trắng nõn càng thêm đỏ, trong lòng cô ta khẩn trương, rồi lại dị thường kích động, khóe mắt đều nhiễm xuân sắc hồng đào: "Vừa rồi thật sự cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi, bằng không tôi cứ như vậy từ đây ngã lăn xuống rồi, khẳng định trọng thương. Tôi... Tôi lên Hàn Văn Tịnh, không biết anh tên gì cho tiện xưng hô?"
Ninh Mật Đường cũng nhìn cô ta, cô phát hiện người tối qua hỏi công việc của Mạc Hoài chính là nữ sinh này.
Mạc Hoài thu hồi ánh mắt, trong mắt toàn là tức giận: "Đi đường cẩn thận chút."
Hàn Văn Tịnh sửng sốt, không nghĩ tới anh lạnh nhạt như vậy đột nhiên nói lời quan tâm cô ta: "Tôi về sau đi đường sẽ chú ý." Mặt mũi đã đỏ bừng.
Nhưng mà, Mạc Hoài lại tiếp tục mở miệng, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ: "Cô ngã hay bị thương đều không liên quan tới tôi, nhưng vừa rồi thiếu chút nữa cô ngã đã đụng tới Đường Đường." Nếu không phải anh đúng lúc ngăn lại thì cô gái này nhất định sẽ va phải Đường Đường.
"Cái... gì hả?" Mặt Hàn Văn Tịnh trắng bệch.
"Hừ, nếu Đường Đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô chịu trách nhiệm thế nào?" Một trăm cô gái thế này cũng không bằng một Đường Đường của anh.
Mạc Hoài lạnh lùng quăng cho cô ta một cái liếc, sau đó dắt tay Ninh Mật Đường: "Đường Đường, chúng ta đi thôi, anh dắt em, như vậy tương đối an toàn, được không?" Giọng anh trầm thấp, mềm nhẹ, mang theo mê người khàn khàn, làm lỗ tai cô nhũn ra.
Ninh Mật Đường gật đầu, đáp lại: "Được, vậy anh dắt đi."
Mạc Hoài sung sướng, Đường Đường không nói anh cũng vẫn dắt tay cô, tay Đường Đường thật nhỏ lại ấm lại mềm, nắm vào thật thoải mái.
Đi qua người Hàn Văn Tịnh, Ninh Mật Đường nhìn cô ta một cái, sắc mặt ảm đạm, như bộ mặt bị đả kích, có vài phần đáng thương.
Nhấp nhấp môi, cô thu hồi ánh mắt.
Hàn Văn Tịnh nhìn đôi lứa xứng đôi đằng trước, có chút chói mắt. Mà lúc này, tầm mắt chạm phải nam sinh cùng nhóm với mình, chất phác đứng một bên, đối lập với bóng dáng cao lớn của Mạc Hoài, trong lòng vô cớ sinh ra phiền chán.
"Đồ vô dụng." Cô ta thấp giọng mắng một câu, cũng mặc kệ sắc mặt thay đổi của nam sinh kia, đuổi theo hai người.
"Tôi có thể... Đi cùng hai người không?"
Hàn Văn Tịnh giọng nói tinh tế, mảnh mai, dò hỏi.
"Bạn đồng hành của cô không phải còn ở kia sao?" Ninh Mật Đường nhíu mi.
"Vừa rồi tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta còn không kịp cứu, bạn đồng hành như vậy không có tín nhiệm." Hàn Văn Tịnh giải thích. "Tôi sẽ không gây trở ngại cho hai người, tôi chỉ đi đằng sau, được không?"
"Không thể." Giọng nói Mạc Hoài hơi tức giận, cũng không kiên nhẫn, anh không muốn có người tới quấy phá thế giới hai người của anh với Đường Đường đâu. "Đường Đường, không cần đáp ứng, anh không thích cô ta."
Ninh Mật Đường nghiêng đầu nhìn Mạc Hoài một cái, sau đó lắc đầu, nói với Hàn Văn Tịnh: "A Hoài nhà tôi không thích, cho nên cô không đi cùng được rồi." Mặc kệ sắc mặt đối phương nháy mắt trở nên tái nhợt khó coi, cô tiếp tục nói: "Phía sau còn có nhóm khác, cô ở chỗ này chờ bọn họ đi."
Mục đích tiếp cận của Hàn Văn Tịnh quá rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cô tự nhận mình không phải mẫu người thương tiếc người khác, không cần phải cho người có ý định cướp người của mình mặt mũi.
Mạc Hoài rất vui mừng, Đường Đường vừa mới nói "A Hoài nhà tôi" đó, anh là A Hoài của cô. Làm sao đây, ngực tự nhiên có chút cảm giác nóng, thật xa lạ, lại làm anh thoải mái.
Anh đột nhiên muốn hôn Đường Đường, nhìn cánh môi phấn nộn của cô, muốn hôn một chút, lại muốn liếm một chút, càng muốn ở trên môi cô gặm cắn...
Rối rắm trong chốc lát, Mạc Hoài thấy Hàn Văn Tịnh còn ngốc tại chỗ thì chướng mắt, anh hừ một tiếng, không hề để ý nữa, nhẹ giọng nói với Ninh Mật Đường: "Đường Đường, anh cõng em nhé, đi cho nhanh." Anh chỉ muốn cùng Đường Đường thân mật, không nghĩ tới loại người không biết điều gây phiền nhiễu này.
"Được."
Mạc Hoài vui vẻ không thôi, anh đem ba lô khoác lên tay, cong eo hạ người, đưa lưng về phía Ninh Mật Đường: "Đường Đường, lên đi."
Tấm lưng người đàn ông rộng lớn lại rắn chắc, Ninh Mật Đường leo lên, cảm nhận được cơ thể lạnh băng của anh, trong lòng ngược lại lại có lời kiên định muốn nói: "Lên đây." Cô đáp lại một câu.
Bàn tay to trực tiếp nâng hai chân mảnh khảnh của cô lên, anh đứng lên: "Đường Đường, bám chặt nha." Mạc Hoài hơi ngượng ngùng rồi lại vui mừng, trong đôi mắt đen như mực kia đều là ánh sáng.
Ninh Mật Đường vươn đôi tay, cánh tay trắng nõn duỗi ra, ôm lấy cổ Mạc Hoài, nửa người cô dán chặt trên tấm lưng rắn chắc của anh: "Chúng ta đi thôi."
Trên lưg là cơ thể mềm mại, còn mang theo ấm áp dịu dàng, xúc cảm trực tiếp kia làm đầu Mạc Hoài nổ tung, trăm hoa đua nở, một đôi mắt đen cũng phải phát sáng.
Đường Đường của anh, làm thế nào lại có thể làm anh vui vậy chứ?
Điều chỉnh tốt tư thế, Mạc Hoài đi rất nhanh về phía trước, cho dù trên lưng còn có một người, bước chân anh cũng không hề ngưng nghỉ, ngược lại còn đi nhanh hơn. Chỉ chốc lát đã đem Hàn Văn Tịnh ném lại xa xa phía sau.
"Anh mệt không?"
Ninh Mật Đường thấy Mạc Hoài nhanh chân đuổi theo một nhóm khác, lo anh hưng phấn quá, nhịn không được mở miệng.
"Thể lực anh rất tốt, không mệt đâu." Mạc Hoài tự mãn nói, tiện thể ngạo kiều mà ban cho nhóm đi phía trước một ánh mắt, anh mới không giống loại đàn ông kia, mới đi một chút xương sụn liền không có lực.
Mạc Hoài cõng Ninh Mật Đường đuổi kịp rồi vượt qua rất nhanh, mà lúc vượt qua nhóm kia, anh đem theo đôi mắt trong đen như mực khoe khoang, liếc nam sinh kia một cái.
Đường Đường nhất định thấy được, thể lực của anh so với người đàn ông kia tốt biết bao nhiêu.
Mặt trời lên cao, khoảng cách tới đỉnh núi càng gần, phong cảnh cũng ngày càng đẹp hơn. Xung quanh yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chim kêu, còn có ấm thanh côn trùng kêu vang, làm người ta có cảm giác trở về với thiên nhiên.
"Đường Đường, em nóng sao?"
Mạc Hoài chờ mong, lại hơi xấu hổ, không chờ Ninh Mật Đường trả lời, anh nói tiếp: "Nếu cảm thấy nóng, em ôm anh chặt một chút, trên người anh mát mẻ."
"Được."
Thấy tai Mạc Hoài thế mà nhiễm hồng, khóe miệng Ninh Mật Đường nhịn không được nhếch lên, cả người cô hoàn toàn ghé sát trên lưng anh.
Dưới chân, một bước lại một bước, Mạc Hoài vui vẻ không dừng được, Đường Đường thật sự sủng anh đó.
Anh bắt đầu cậy sủng mà kiêu, đôi mắt đen bóng ướt át chớp một cái: "Đường Đường, em nói lại câu vừa rồi lần nữa, được chứ?"
"Câu nào?" Ninh Mật Đường nghi hoặc.
"Câu 'A Hoài nhà tôi' ấy." Lúc anh nghe được, thật sự hạnh phúc.
Không cần anh nói lại nữa, Ninh Mật Đường hiểu rồi, cô trực tiếp ghé sát tai anh, mang theo hơi nóng phả vào, thanh ấm mềm nhẹ dễ nghe: "A Hoài nhà em, A Hoài, A Hoài..."
Hơi say, cảm giác anh say rồi, thân thể Mạc Hoài cứng đờ, gương mặt tái nhợt suốt lại xuất hiện đỏ hồng hiếm lạ, cổ cũng hồng ửng, giọng anh khàn khàn: "Đường Đường...." Trong mắt anh là toàn bộ vui sướng, lại hơi ảo não, làm sao bây giờ, anh rất muốn hôn hôn Đường Đường, cực kì muốn, rất muốn, rất muốn.
Không thể trì hoãn thêm, Mạc Hoài cõng Ninh Mật Đường lên đến đỉnh núi.
Phong cảnh trên đỉnh lúc này, có thể bởi ánh mặt trời, sương trắng tiêu tán, như tấm khăn được cởi bỏ, cảnh đẹp thu hết vào đáy mắt, làm dũng khí trong con người ta cũng cao lên.
Gió thổi hơi lớn, quét qua mái tóc dài của Ninh Mật Đường, Mạc Hoài quan tâm cài lại cho cô, nhìn gương mặt nhỏ của cô, anh cảm thấy Đường Đường chỗ nào cũng đẹp hết.
Thừa dịp những người khác còn chưa tới, Ninh Mật Đường lấy di động ra, đắm chìm chụp phong cảnh, mà Mạc Hoài cũng lấy di động ra, đắm chìm chụp hình cô, với anh mà nói, cô còn đẹp hơn cả cảnh đẹp nữa kìa.
Tới đỉnh núi cuối cùng là Tống Cảnh Thần cùng Tô Tiêu Đồng. Đối mặt với hình phạt, Tô Tiêu Đồng cũng chẳng có cảm giác khó chịu, ngược lại vui sướng còn không hết, mà Tống Cảnh Thần lại lộ ra khó xử, đành tươi cười phối hợp.
Thời gian trở về là buổi sáng ngày thứ ba.
Đối với Mạc Hoài, du lịch không chỉ là một trải nghiệm mới mẻ, mà càng làm anh vui mừng bởi vì có thể cùng Đường Đường ngủ cùng một phòng, không biết sau khi về rồi, còn được hưởng loại đãi ngộ này không.
"Đường Đường, đồ đạc thu dọn hết rồi."
"Được, chúng ta qua bên kia tập hợp."
Ninh Mật Đường cùng Mạc Hoài đi ra đường lớn.
Tới rồi, cô phát hiện không khí hơi nghiêm túc, hơn nữa, sắc mặt mỗi người đều không thích hợp.
"Làm sao vậy?" Cô đi qua, hỏi.
Thần sắc Tống Cảnh Thần nghiêm trọng: "Xảy ra chuyện lớn rồi."
~Hết chương 21~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT