Trong ánh nắng tươi sáng của vườn trường, mấy quả anh đào tung bay theo gió.
Lúc này Bùi Xuyên không lạnh lùng quay lưng viết bảng nữa mà là viết một đoạn sẽ quay mặt lại giảng đoạn đó.
Những ánh mắt bên dưới phần lớn rất chuyên chú. Ánh mắt Bùi Xuyên
lướt qua từng khuôn mặt còn chưa trưởng thành hết, trên mặt bọn họ đều
có sự phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ chưa từng trải.
Đó là những đôi mắt thanh xuân, tràn ngập hy vọng với tương lai.
Bùi Xuyên không quá thích những đôi mắt như thế. Hắn ở trong ngục
giam đa phần chỉ thấy những đôi mắt tang thương, tràn ngập đau khổ của
nhân gian. Vì thế ngẫu nhiên hắn sẽ soi gương thấy đôi mắt mình cũng có
sự trầm tĩnh không hợp với tuổi tác.
Nhìn nhiều u ám, nên bây giờ chợt thấy vô số ánh mắt sáng ngời thì
đôi khi hắn sẽ cảm thấy mình lạc lõng. Kỳ thật hắn cũng không lớn hơn
bọn họ bao nhiêu, nhưng những thứ hắn phải trải qua lại quá nhiều. Có lẽ vì thế mà ánh sáng trong mắt hắn cũng trở nên tối nghĩa và khó hiểu.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Bối Dao.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ở trong phòng
học, giống như khi hai người còn nhỏ. Sau giờ ngọ, dưới ánh nắng tháng
5, cô cũng có bộ dáng tuổi trẻ động lòng người như những người khác. Thứ duy nhất không giống đó là khi hắn nhìn về phía cô thì cảm xúc trong
mắt hắn chợt tan ra.
Tất cả mọi người đều phát hiện tiết học này giáo sư Bùi giảng bài
sinh động hơn hẳn, giọng điệu cũng không thẳng băng không chút gợn sóng
như trước nữa.
Chữ viết của hắn so với các giáo sư khác thì đẹp hơn nhiều. Hắn hơi xắn áo sơ mi lên, để lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc.
Tần Đông Ni thích nhất là nói chuyện phiếm. Cô nàng đến đây xem cũng
chỉ vì mấy chuyện bát quái nghe được. Nhưng lớp học của Bùi Xuyên vô
cùng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện nên cô nàng cũng ngại khi mở mồm.
Lúc cô nàng và Bối Dao tới có mang theo sách và vở của khoa y. Tần
Đông Ni nghĩ nghĩ, sau đó viết lên giấy: Dao Dao, vị giáo sư này có dáng người thực con mẹ nó đẹp!
Cô nàng viết xong đưa cho Bối Dao. Mà Bối Dao nhìn những lời này thì ngẩn người, sau đó cũng nhìn Bùi Xuyên.
Ở trong mắt cô trước nay chưa từng để ý đến cái gì mà dáng người hay
không. Cô chỉ thích cảm giác ở bên cạnh Bùi Xuyên. Lúc này nhìn thấy
những dòng Tần Đông Ni viết thì cô bỗng nhớ đến đêm đó Bùi Xuyên cởi áo, đem tay cô đặt lên ngực hắn.
Bối Dao nhìn Bùi Xuyên.
Áo sơ mi của hắn rất mỏng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc,
vai rộng eo hẹp. Bởi vì trước kia có luyện quyền anh nên mỗi tấc cơ bắp
của hắn đều có lực.
Cô ngơ ngác nhìn, giống như lần đầu tiên hiểu rõ tình yêu cũng có loại thẩm mỹ mang tính hình thể như thế. Cô lập tức đỏ mặt.
Tần Đông Ni thấy bạn cùng phòng đỏ mặt thì cười hì hì nói tiếp tám:
Đúng không, đúng không? Rất nam tính, lấy kinh nghiệm của mình thì khẳng định giáo sư còn cơ cơ ngực và cơ bụng!
Bối Dao nhìn thấy thì thẹn vô cùng, thói quen bình phẩm dáng người
của Tần Đông Ni không biết khi nào mới sửa được. Lúc cô mới đến đại học, ở trong phòng thay áo ngủ bị Tần Đông Ni nhìn thấy ngực. Cô nàng lập
tức dán đến bình phẩm: “Cậu thoạt nhìn rõ là gầy, thế mà ngực phải đến
cỡ C!”
Lúc ấy cả phòng ngủ đều nhìn khiến Bối Dao ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên. Mắt Tần Đông Ni độc đến không chịu được!
Hiện tại Bối Dao quả thực muốn che lại mắt cô nàng không cho nhìn Bùi Xuyên. Cô viết viết lên giấy câu trả lời: Đừng nói nữa, đừng nhìn giáo
sư, đọc sách của cậu đi!
Tần Đông Ni viết: Đừng thẹn thùng, nhìn nhìn chút thôi mà.
Động tác nhỏ của hai người tự nhiên bị Bùi Xuyên nhìn thấy hết. Hắn
hơi hơi híp mắt, có phải mình nói chuyện quá buồn tẻ không? Nhưng hắn
vốn không phải người có tính cách đa dạng, nên chỉ có thể tiếp tục giảng bài.
Nam sinh lúc trước nhường chỗ cho hai người nhịn không được quay đầu lặng lẽ nhìn Bối Dao.
Hắn dựa vào gần cô nên ngửi được mùi hương trên người cô. Đó không
phải mùi nước hoa mà là mùi nào đó cực nhẹ. Nam sinh liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt ửng đỏ của Bối Dao. Lúc rước hắn có nghe lời đồn về Bối
Dao, nghe nói cô có một người bạn trai từng ngồi tù. Nhưng mọi người
chưa ai thấy, nói không chừng bọn họ đã sớm chia tay!
Nam sinh cũng thấy các cô truyền nhau tờ giấy vì thế trong lòng chợt
động. Hắn nghĩ khó có lúc được ngồi cạnh hoa hậu giảng đường đến vậy nên cũng viết viết: “Bối Dao, có thể cho mình số điện thoại của cậu không?”
Hắn viết xong thì đẩy mảnh giấy đến trước mặt Bối Dao.
Bối Dao nhìn một cuốn sách giáo khoa máy tính được đẩy đến trước mặt mình thì kinh ngạc quay đầu nhìn nam sinh kia.
Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Bạn nam mặc áo xám ở hàng thứ ba, Coljure
DSL tự động phân tích phối trí nguyên lý và trình tự là cái gì?”
Cả lớp lập tức nhìn về phía đó.
Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc. Nói thật, lúc giáo sư Bùi giảng
bài thì vẫn luôn lạnh nhạt không có tương tác. Hắn giảng cứ giảng, mặc
kệ người bên dưới có đang nghe hay không, có hiểu hay không, hoàn toàn
không hỏi han gì hết. Đây là lần đầu tiên hắn hỏi một người.
Nam sinh đang chờ Bối Dao trả lời bị gọi thì ngẩn người. Lúc này hắn
mới phát hiện cả lớp đều đang nhìn mình. Hắn đứng lên, có loại cảm giác
hốt hoảng khi bị giáo sư tóm. Hắn cũng loáng thoáng nghe được câu hỏi
nhưng giáo sư Bùi hỏi cái quái gì vậy? Cái này con mẹ nó ai mà biết
được!
Bùi Xuyên lãnh đạm mở miệng: “Đi học không được truyền giấy.” Hắn nói xong thì xoay người viết tiếp.
Nam sinh xấu hổ đứng tại chỗ, mặt đỏ lựng lên. Nếu học tiết học của
giáo sư khác mà bị bắt thì sẽ không xấu hổ thế này, nhưng mà trên bục
giảng là vị giáo sư khó lắm mới đến giảng, hắn lại làm việc riêng để bị
tóm được nên càng xấu hổ! Hơn nữa tiết học của Bùi Xuyên có liên quan
đến thành tích, xong rồi, hắn khẳng định là trượt rồi.
Nam sinh ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, hắn vẫn nhịn không được có chút
tủi thân mà nhìn Bối Dao và Tần Đông Ni. Vì sao các cô cũng truyền tờ
giấy mà không bị tóm chứ? Hắn mới viết có một câu đã bị gọi tên!
Tần Đông Ni bị câu “Không được truyền tờ giấy” dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh. Vị giáo sư này mà nghiêm túc lên thì thoạt nhìn cũng không
được tốt tính cho lắm!
Cô khẳng định giáo sư Bùi có nhìn thấy mình và Bối Dao truyền giấy vì thế cô nàng có chút xấu hổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào sách của mình,
không dám làm việc riêng nữa.
Bối Dao nửa che mặt lại, cũng cảm thấy thẹn vô cùng. Học tiết học của người đàn ông nhà mình mà lại bị một câu bình luận về dáng người của
Tần Đông Ni làm cho bối rối, còn bị bắt tận tay.
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người vẫn không vội vã rời đi.
Lúc này Bùi Xuyên nói: “Tan học.”
Mọi người bấy giờ mới đứng dậy lục tục rời đi. Ngoài cửa sổ hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu tia nắng vào. Bối Dao mặc một chiếc áo ngắn tay
màu anh đào, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.
Tần Đông Ni đã trải qua nửa tiết học sau gian nan cực kỳ. Cô học y, vì thế cô không hiểu những gì giáo sư đang nói!
Hiện tại thật vất vả mới tan học, Tần Đông Ni nhanh chóng nói: “Dao Dao, đi đi đi.”
Nhưng cô vừa dứt lời thì giáo sư Bùi đã đi đến. Đến gần rồi Tần Đông
Ni mới cảm thấy người này quá trẻ, mặt mũi tuấn lãng, lạnh lẽo. Hắn đi
tới khiến những người còn chưa đi cũng ngẩn người, không đi nữa mà lặng
lẽ nhìn.
Tần Đông Ni nghĩ thầm: Xong đời! Vị giáo sư này sẽ không nhỏ mọn như
vậy chứ? Anh ta đợi tan học mới đến truy cứu chuyện các cô truyền giấy
trong giờ sao?
Giáo sư Bùi nhấp môi rồi Tần Đông Ni nghe hắn mở miệng hỏi Bối Dao: “Nghe không hiểu sao?”
Bối Dao ngẩng mặt, nhìn đôi mắt đen của hắn, sau đó thành thật gật đầu.
Tiết học của giáo sư Bùi thì đến sinh viên chuyên ngành còn không hiểu huống chi một kẻ ngoại đạo như cô.
Hắn nói giọng dỗ dành: “Không hiểu chỗ nào? Anh có thể giảng lại.”
Bối Dao ngơ ngác nhìn hắn một cái. Nếu để cô nói thì cô chẳng hiểu
cái gì hết. Nhưng nói thế có khiến hắn cảm thấy mất mát hay không? Đây
là lần đầu tiên hắn giảng bài đúng không?
Bối Dao cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, rồi hỏi: “GPL là cái gì?”
Hắn nói: “Tên gọi tắt của general-purpose language.” Hắn dùng ngôn
ngữ đơn giản nhất để giải thích, “C, Java, Python, đều thuộc về GPL.”
C và Java thì Bối Dao nghe hiểu vì thế cô gật gật đầu, ngọt ngào mà cười, nghiêng nghiêng đầu nói: “Cảm ơn giáo sư Bùi.”
Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Khi đó trong phòng học có tốp năm tốp ba học sinh còn ở lại, trong đó có hoa khôi khoa máy tính, Đoạn Du.
Mọi người nhìn Đoạn Du bằng ánh mắt đồng tình, có không ít người vui
sướng khi người gặp họa. Hóa ra giáo sư không phải không gần nữ sắc mà
chỉ thích người xinh đẹp nhất.
Bối Dao hỏi câu đơn giản kia thì được nhưng nếu là người khác thì nhất định đã bị đánh chết.
Sắc mặt Đoạn Du cũng không tốt! Vừa nãy cô ta cũng thấy Tần Đông Ni
truyền tờ giấy cho Bối Dao! Người này thế mà cũng mặc kệ! Hoàn toàn mặc
kệ.
Bối Dao đứng lên: “Tan học rồi, anh muốn đi ăn cơm chung không?”
Giọng cô thực nhẹ và ngọt, ánh mắt không rời đi mà nhìn về phía giáo
sư Bùi. Hắn hình như cũng đang đợi những lời này vì thế lập tức đáp:
“Ừ.”
Trong phòng học vô cũng yên tĩnh. Đừng nói những người khác, Tần Đông Ni cũng đang trừng mắt đến sắp lọt xuống!
Bùi Xuyên dẫn đầu đi ra khỏi phòng học chờ Bối Dao.
Đầu hạ tháng 5, Bùi Xuyên đi từ khu dạy học xuống dưới, cả người hắn
chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp. Khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng của hắn
trầm mặc nhìn về phía sân thể dục xa xa.
Ở đó có người đang chạy bộ, có người tùy ý đá bóng. Trong ngôi trường này, ngoài không khí học tập sôi nổi thì còn có cả hơi thở thanh xuân
đầy phấn chấn.
Bối Dao nói lời tạm biệt với Tần Đông Ni rồi đi đến bên người Bùi
Xuyên. Cô nhìn theo mắt hắn, đột nhiên nhớ đến mùa đông năm cấp ba đó
Bùi Xuyên từng cùng cô đi dạo ở đây.
Khi đó hắn đã sớm chuẩn bị đi tự thú.
Cô có chút đau lòng, cầm lấy bàn tay thon dài của hắn nói: “Em mang anh đi ăn ở căng tin được không?”
Bùi Xuyên đáp: “Ừ.”
Gần khoa máy tính có một căng tin, thấp thoáng đằng sau những cây đại thụ xanh um. Bối Dao lấy hai khay thức ăn, mang theo hắn đi múc cơm.
Nhà ăn này đồ ăn cũng bình thường, nhưng bầu không khí thực náo
nhiệt. Cô biết Bùi Xuyên không kén ăn vì thế chọn vài loại thức ăn chay
mặn khác nhau cho hắn, sau đó lôi kéo hắn đến ngồi gần cửa sổ.
Sinh viên đi qua đi lại, mà Bùi Xuyên thì hiếm khi ăn cơm ở chỗ nào náo nhiệt thế này.
Bối Dao khá kén ăn, vì thế Bùi Xuyên yên lặng gắp rau cần từ khay của cô sang khay của mình, lại đem cà tím ở khay của mình gắp cho cô.
Ngoài sinh viên của khoa máy tính thì hiếm ai biết vị kia là giáo sư.
Bối Dao không ăn hết cơm, lượng cơm bình thường cô ăn không lớn nhưng dì phục vụ trong nhà ăn lại cho lượng cơm rất nhiều nên thông thường
các nữ sinh đều không ăn hết.
Bùi Xuyên yên lặng mà ăn hết số cơm cô ăn còn thừa khiến Bối Dao hơi đỏ mặt nói: “Anh đừng ăn, đồ này em ăn rồi.”
Hắn ăn mấy miếng đã hết, sau đó dùng khăn giấy nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi cho cô, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
Cô nhìn nhìn, trong lòng đột nhiên cũng thấy thực ngọt ngào.
Bùi Xuyên cầm tay cô đi tản bộ trong vườn trường. Hoàng hôn chiếu đến khiến người ta thấy ấm áp. Bối Dao nói: “Anh đến B đại giảng bài sao
không nói với em?”
Bùi Xuyên nói: “Em đang thi mà.”
“Tôi hôm qua em đã thi xong rồi.”
Bùi Xuyên trầm mặc sau đó mới hỏi cô: “Vậy khi nào em về nhà?”
Cô sửng sốt ước chừng vài giây rồi đột nhiên vòng đến trước mặt hắn,
cong đôi mắt tròn thành hình trăng non. Bối Dao ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói ngọt ngào: “Bùi Xuyên, có phải anh nhớ em không?”
Lúc đó vườn trường có gió thổi dìu dịu, bóng cây lắc lư, mấy con chim én nhẹ nhàng bay trong không trung.
Cảm xúc chôn sâu trước kia hiện tại cũng không khó để mở lời, hắn nói: “Ừ, nhớ em.”
Má cô đỏ hồng lên, nhưng ánh mắt càng sáng hơn: “Nhớ bao nhiêu?”
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, vừa mềm vừa mịn, quý giá đến mức người ta muốn đặt lên đầu quả tim mà yêu thương. Hắn cũng không
biết nói lời âu yếm gì, chỉ có thể bình tĩnh nói với cô: “Có chút mất
ngủ.”
Việc cưới cô đến giờ với hắn vẫn như không chân thật. Có đôi khi ngủ
dậy không thấy cô ở trong lòng làm hắn sợ mọi thứ đều chỉ là một giấc
mộng, rằng kỳ thật hắn vẫn đang nằm trong phòng giam. Hắn cũng sợ Hoắc
Húc có động tác gì mà hắn không kịp bảo vệ cô.
Bối Dao cầm tay hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ, nói không rõ là đang
vui mừng hay thẹn thùng. Một người nói nhớ cô đến mất ngủ có lẽ là lời
âu yếm mộc mạc mà động lòng người nhất mà cô nghe được trong đời này.
Mặt trời dần dần lặn xuống, sắc trời có chút tối. Bối Dao thấy Bùi
Xuyên từng nhìn sân thể dục thì đề nghị: “Chúng ta đi đến sân thể dục
đi.”
Trên sân thể dục có không ít người đang chạy bộ.
Bối Dao nhẹ giọng nói: “Em cũng rất nhớ anh. Từ khi lên đại học em đã tìm mà không thấy anh đâu. Lúc đó em cũng tức giận, em nghĩ nếu ngày
mai không tìm thấy anh thì em sẽ từ bỏ.”
Hầu kết của hắn giật giật.
Bối Dao nói tiếp: “Nhưng ngày lại qua ngày, em nghĩ nghĩ rồi lại kiên trì, vạn nhất ngày mai tìm được anh thì sao? Anh rời bỏ em hai lần, nếu gặp được em đã thề nhất định phải đánh anh một trận. Nhưng lúc ăn tết
em nhìn thấy anh thì không cáu nổi, chỉ có vui sướng.”
Hắn nắm chặt lấy tay cô. Bối Dao đột nhiên ghé sát vào bên tai hắn
nhỏ giọng nói: “Nếu không đêm nay chúng ta không về nhà, đi qua chỗ đó ở đi!”
Hắn nhìn theo ngón tay cô thấy ánh đèn hiệu nhấp nháy, hiện ra mấy chữ to: Khách sạn gác mái.
Hắn trầm mặc một chút.
Bối Dao có chút ngượng ngùng. Kỳ thật cô nói xong thì lập tức ảo não, cũng may trời tối, ánh đèn trên sân thể dục không tốt nên cô đành đánh
trồng lảng cúi đầu nhìn mũi chân.
Giây tiếp theo cô bị đẩy đến dựa lưng vào lan can phòng hộ của sân thể dục. Người đàn ông cúi đầu hôn xuống.
Trong sân thực an tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng côn trùng mùa hè kêu vang.
Hai tay hắn chống hai bên người cô, cảm thấy mình không cùng cô đi
qua bốn năm đại học này đúng là đã bỏ lỡ quá nhiều. Lúc hắn đi cô vẫn
chỉ là cô gái nhỏ ở trên xe buýt vẫy tay cười với hắn, cái gì cũng không biết.
Có một sinh viên khoa máy tính đi ngang qua, sau một lúc lâu lại lặng lẽ quay lại, cả người sợ đến ngây ra!
Trời ơi, cô không hoa mắt chứ?
Trong bóng đêm đầu hạ nhu hòa, ánh đèn cũng nhu hòa, giáo sư Bùi tính tình lãnh đạm kia đang một tay chống lan can, một tay ôm lấy gáy của cô gái trong lòng, cúi đầu hôn cô gái đó. Ánh trăng trốn sau tầng mây, nữ
sinh viên kia vội che mặt, nhanh chóng chạy đi xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT