Lúc Ngô Mạt tiến vào, Trần Phỉ Phỉ lập tức câm miệng.
Trong lòng Ngô Mạt cười lạnh một tiếng, lại nhìn Bối Dao một cái. Cô
ta nghe được hết lời bọn họ thì thế nào? Nhận thư tình của Hàn Trăn
nhưng lại không đến chỗ hẹn, giờ lại muốn dâng nụ hôn đầu tiên lên sao?
Cô ta vừa nghĩ đã hoảng hốt trong lòng, nụ hôn đầu tiên của cô ta là cho cái tên lừa đảo Đinh Văn Tường kia.
Sau khi vào học kỳ hai lớp 11, Ngô Mạt có thể cảm nhận được mấy người trong phòng ngủ đều lãnh đạm với mình. Học kỳ 1 Dương Gia còn ngẫu
nhiên đi ăn cơm với cô ta, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có.
Cô ta đoán hơn phân nửa là do Trần Phỉ Phỉ ở sau lưng nói xấu cô ta.
Ngô Mạt bất động thanh sắc, vì sao có người lại sống được hồn nhiên
sinh động, mà có người lại bị kẻ lừa đảo lừa gạt đến mức phải lo lắng đề phòng? Đối với Ngô Mạt mà nói thì chỉ có Bùi Xuyên đã từng cứu cô ta
mới khiến cô ta có cảm giác an toàn.
Nhưng Bùi Xuyên…… Cố tình lại đối với Bối Dao……
Thú vị chính là, thiếu niên lạnh băng đạm mạc kia có biết nữ thần của hắn muốn đi thân thiết với người khác không?
Trần Phỉ Phỉ không xác định Ngô Mạt có nghe được câu chuyện của họ
không, nhưng cô tâm tư đơn giản, chỉ nghĩ thiếu nữ 16, 17 tuổi ấy mà,
tuy tính cách không tốt thì cũng có thể xấu đến mức nào chứ?
Trần Phỉ Phỉ càng cảm thấy có hứng thú với bát quái về sinh nhật của Hàn Trăn hơn.
Hàn Trăn ở Lục Trung có thanh danh rất tốt, thành tích của hắn tốt,
lại hiểu lễ phép, hơn nữa phẩm cách cũng không tồi. Chủ yếu là, người
tốt như vậy lại luôn duy trì khoảng cách nhất định với các nữ sinh. Cho
đến nay hắn chỉ duy nhất bày tỏ hảo cảm với một người là Bối Dao.
Đối với một “Tác giả mới” như Trần Phỉ Phỉ mà nói thì người như vậy
chính là xứng đáng làm nam chính trong truyện ngôn tình, trong lòng cô
cũng đặc biệt coi trọng Hàn Trăn.
Hàn Trăn cũng là người trong mộng của rất nhiều nữ sinh. Nhưng mà
tuổi 18 như một tín hiệu, tỏ rõ rằng người dũng cảm sẽ có thể có được
một cơ hội.
Và đúng như lời Trần Phỉ Phỉ nói thì rất nhiều thiếu nữ cũng đang
chuẩn bị quà cho Hàn Trăn. Sinh nhật hắn là vào ngày 16 tháng 5, đầu mùa hạ, có ánh nắng màu hè ấm áp nhưng lại không chói chang.
Bối Dao nghĩ thầm cũng thật khéo, sinh nhật Bùi Xuyên là ngày 17 tháng 5.
Nhưng hai người cùng sinh ra một mùa lại có vận mệnh và gia đình khác nhau một trời một vực. Dù cho Bối Dao không hiểu biết quá về Hàn Trăn,
nhưng cô cũng có thể nhìn ra hắn nhất định là đứa con sống trong một gia đình mỹ mãn. Điều đó thể hiện từ ngôn ngữ đến sự khéo léo, và tư thái.
Hôm nay là ngày 14 tháng 5, Lục Trung đột nhiên tuôn ra một bát quái kinh thiên động địa ——
Nghe nói chưa! Vào ngày sinh nhật của Hàn Trăn lớp 11 số 1, hoa khôi Bối Dao muốn hiến hôn kìa!
Vô số người cảm thấy không có khả năng, Hàn Trăn và Bối Dao ngày
thường đều là những người không thích yêu đương. Hai người đều có khuôn
mặt thích hợp yêu sớm nhưng lại không có hành vi đó, sao có thể! Sao có
thể!
Nhưng mà kế tiếp lại có người lộ ra: Hàn Trăn từng đưa thư tình cho Bối Dao.
Bạn thân của Hàn Trăn lập tức thêm vào rằng hắn biết Hàn Trăn định nhân cuộc thi Marathon mà tỏ tình.
Lúc Hàn Trăn nghe thấy chuyện này thì cũng ngây dại, sau đó khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.
Bạn tốt nhịn không được trêu chọc: “Kích động hả?”
Tim Hàn Trăn đập rất nhanh, hắn nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói: “Các cậu đừng truyền tin lộn xộn, sẽ làm hỏng thanh danh của cô ấy.”
Hơn nữa mặc dù Lục Trung quản lý rời rạc nhưng cũng không chấp nhận
yêu sớm. Tin đồn bát quái này ngay cả Hàn Trăn nghe xong cũng đỏ mặt tía tai. Có điều việc này càng chứng minh lời đồn Bối Dao hiến hôn có khả
năng là thật.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Nói thật, Hàn Trăn có chút chờ mong, nhưng lý trí lại nói cho hắn
rằng chuyện này không có khả năng. Nếu Bối Dao thật sự thích hắn thì đêm đó sẽ không để Ngô Mạt tới. Sau đó ở cuộc thi Marathon cô cũng sẽ không cho hắn leo cây, chuyện này hơn phân nửa là đồn đại rồi.
Nhưng cho dù là đồn đại thì hiện tại nó cũng được đồn đến ồn ào huyên náo. Trần Phỉ Phỉ nói không sai chút nào, nữ sinh như Bối Dao chính là
được nửa trường yêu thầm. Lời đồn này giống như mọc cánh mà bay loạn.
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, ngày 16 tháng 5 đã đến, quả thực
khiến người ta hóng không chịu được.
Trên Tieba cũng có một vài người đăng bài lên bình luận.
Lúc Bối Dao biết thì sắc mặt liền biến đổi.
Trần Phỉ Phỉ cũng ngây ngốc. Cô nàng vốn chỉ đùa một chút, mà cô cùng Bối Dao cũng biết đây là lời nói đùa. Nhưng lúc mọi người đều tin tưởng sự kiện kia thì nó giống như đã trở thành sự thật vậy.
Trần Phỉ Phỉ biết mình không lựa lời gây ra họa nên thấy áy náy vô
cùng: “Thực xin lỗi Dao Dao, mình trở về sẽ đăng bài trên Tieba để làm
sáng tỏ. Chuyện này đều do mình, nếu thầy cô biết thì mình sẽ đứng ra
làm chứng.”
Cô nàng gấp đến sắp khóc rồi. Bối Dao thấy vậy thì nói: “Cậu đừng
vội, dù sao cũng chỉ là lời đồn thôi, lời đồn đều sẽ tự tan đi. Dù sao
mình không làm, thì đến lúc đó mọi người sẽ đều rõ cả thôi.”
Trần Phỉ Phỉ vẫn lên Tieba làm sáng tỏ, nhưng mà chẳng ai tin.
Đêm đó trở về, Trần Phỉ Phỉ cùng Ngô Mạt thiếu chút nữa là đánh nhau. Trần Phỉ Phỉ chắc chắn là Ngô Mạt loan tin nhưng Ngô Mạt lại nói: “Cậu
không có bằng chứng, sao có thể oan uổng cho tôi chứ?”
“Lúc ấy chỉ có cậu ở đây nghe được, không phải cậu thì là ai?”
“A, chính cậu nói bậy đầu tiên chứ có phải tôi đâu. Nói không chừng chính cậu mới là người truyền ra ấy!”
Trần Phỉ Phỉ tức đến nỗi mắt cũng đỏ lên, không ai biết cô thích
người bạn như Bối Dao thế nào. Hiện tại lại bị người ta hiểu nhầm có
dụng tâm hiểm ác thì cô tức giận đến muốn đánh người. Dương Gia thấy thế thì vội chạy đến ngăn cản.
Lúc này Bối Dao đi lấy nước sôi đã về. Thái độ của cô bình tĩnh hơn Trần Phỉ Phỉ nhiều. Cô nói: “Ngô Mạt, tôi cũng biết là cậu.”
“Hừ, các cậu chính là thích vào hùa oan uổng tôi đúng không?”
Bối Dao nói: “Tôi không tranh luận với cậu, chả có ý nghĩa gì. Cậu
nói đúng, chúng tôi không có chứng cứ, rốt cuộc loại chuyện nhàn ngôn
toái ngữ này, một khi đã truyền ra ngoài thì sẽ lan nhanh.”
Đắc ý trong mắt Ngô Mạt vừa nổi lên thì Bối Dao vừa quay lưng rót nước vừa nói: “Chuyện của cậu và Đinh Văn Tường cũng như thế.”
Trên mặt Ngô Mạt là biểu tình không thể tin được: “Cậu nói cái gì?”
Cô ta rốt cuộc cũng nóng nảy, “Bối Dao, không phải tôi, thật sự không
phải tôi. Các cậu rõ ràng đã đáp ứng tôi là sẽ không nói ra ngoài!”
“Lúc cậu làm chuyện xấu sao không nghĩ tới người khác cũng có chỗ khó xử chứ?” Bối Dao nói, “Hàn Trăn và tôi đáng bị cậu bịa đặt lời đồn
sao?”
Ngô Mạt lôi kéo Bối Dao: “Tôi biết cậu lương thiện nhất, cậu sẽ không nói ra đúng không?”
Bối Dao nói cho cô ta biết: “Thiện lương là tấm áo giáp để mình không thẹn với lương tâm, không có nghĩa là để bản thân bị khinh bỉ.”
Lúc này Bối Dao thật sự tức lắm rồi. Chuyện này không chỉ có mình cô
mà Hàn Trăn cũng bị liên lụy. Cô cảm thấy thực xin lỗi Hàn Trăn.
Pháp luật và quy định của trường học đều không thể trừng phạt loại
người như Ngô Mạt, cái này không khiến cô ta sợ nhưng các cô có cách
khác.
Sau khi trưng cầu ý kiến của Dương gia cùng Trần Phỉ Phỉ xong, chuyện của Đinh Văn Tường cũng được truyền ra.
Ngô Mạt bị chọc giận đến điên lên rồi. Hiện tại cô ta vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy người khác nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Truyền ra cũng tốt, ít nhất để các bạn học đề phòng loại người như Đinh Văn Tường.”
Ngô Mạt không dám báo cảnh sát chuyện của Đinh Văn Tường, nói không
chừng vì thế sẽ càng có nhiều người bị hại hơn. Để mọi người cảnh giác
cũng tốt.
Bối Dao cũng nghĩ thế.
Lúc trước các cô giữ kín bởi vì Ngô Mạt là người bị hại, người bị hại hẳn là nên được bảo hộ. Cho dù Ngô Mạt từ bỏ cơ hội trừng phạt người
xấu.
Nhưng mà thân phận người bị hại không phải lý do để cô ta làm hại người khác.
Xử lý xong chuyện này, Bối Dao lại thừa dịp cuối tuần vội vàng trở về nhà, chuẩn bị quà cho Bùi Xuyên, còn mang khăn quàng cổ và bao tay của
hắn đến trường. Cô chuẩn bị đến thứ ba này, ngày 17 cô sẽ xin nghỉ đi ra ngoài ăn sinh nhật với hắn.
~
Kim Tử Dương đang lướt tin tức, lại đọc được một tin lớn, “Mẹ ơi,
không phải chứ? Hoa khôi của Lục Trung hiến hôn. Trâu bò thế sao? Sao
không hiến cho mình? Kể cả sinh nhật mình đã qua từ đời rồi, nhưng mình
có thể mạnh mẽ đổi thành ngày mai cũng được mà.” Hắn kinh ngạc cảm thán
mà nói, trong tin còn có một cái ảnh chụp của Bối Dao. Cô đang ngồi xổm
xuống xắn ống quần, dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nghiêng nghiêng
của cô thực đẹp.
Phía dưới còn có người đăng ảnh của Hàn Trăn, đúng là có khí chất của nam chính phim truyền hình thanh xuân.
Nghe được mấy chữ “hoa khôi của Lục Trung”, Bùi Xuyên đang viết bài lập tức ngước mắt. Hắn thấp giọng nói: “Cậu nói cái gì?”
Quý Vĩ đắm chìm ở trong thế giới học tập, lúc này quay đầu lại, dùng
ánh mắt sùng bái mà nhỏ giọng cầu cạnh: “Xuyên ca, anh giảng cho em cái
đề hàm số này đi!”
Bùi Xuyên tuy rằng tính cách quái gở nhưng làm người rất hào phóng, hắn giảng đề lại rõ ràng, làm lợi cho không ít người.
Kết quả Quý Vĩ quay đầu lại liền thấy sắc mặt Bùi Xuyên trầm xuống.
Hắn nhìn tin tức trên di động, rũ mắt hồi lâu cũng không động. Nhưng đốt ngón tay hắn trắng bệch, môi mím chặt muốn chết.
Khi đó bọn họ đang học tiết tự học buổi tối về sinh vật .
Bùi Xuyên bỗng nhiên đứng lên, ghế dựa đập vào bàn phát ra tiếng vang chói tai, thầy giáo đang soạn bài trên bục giảng và các bạn học đều
quay đầu nhìn lại.
Hắn giống như không thể nhịn được nữa, vội mở cửa sau của phòng học mà đi ra ngoài.
Thầy giáo dạy sinh vật kinh ngạc một chút sau đó mới phản ứng lại: “Bùi Xuyên, em làm cái gì thế? Còn đang học đó!”
Bùi Xuyên đẩy cửa mà ra, không quay đầu lại.
Trong phòng học yên tĩnh đến đáng sợ, không khí có chút xấu hổ. Kim
Tử Dương hắc hắc cười: “Thầy ơi, Xuyên ca mắc tiểu, không kịp nói, ha ha thầy đừng để ý.”
Sắc mặt thầy giáo xanh mét.
Trịnh Hàng đứng lên: “Báo cáo thầy, em cũng mắc tiểu.” Hắn cũng từ cửa sau đi ra ngoài.
Kim Tử Dương: “Báo cáo thầy, em cũng……”
Thầy giáo đập một phát lên bục giảng, giận tím mặt. Kim Tử Dương đành sờ sờ cái mũi: “Được rồi, em không có việc gì hết.”
Trịnh Hàng chạy ra ngoài gọi: “Xuyên ca!”
Bùi Xuyên nhìn hắn bằng đôi mắt đen. Thoạt nhìn Bùi Xuyên cũng không
có gì khác biệt, nhưng chỉ hắn mới biết cơ bắp cả người hắn đã cứng lên
đến phát đau.
Trịnh Hàng nói: “Lúc này anh không thể đi. Anh thích cô ấy hả?”
Bùi Xuyên cắn răng không nói.
Trịnh Hàng cười khổ trong lòng. Lúc ấy hắn ở lầu hai của tiệm cơm,
máy bay giấy bay vào trong ngực Bối Dao. Trong nháy mắt thiếu nữ ngẩng
đầu lên hắn đã cảm thấy kinh diễm đến mức động tâm. Nhưng sau đó hắn
biết không thể thì cũng bỏ tâm tư này. Chỉ thế thôi mà hôm nay hắn nhìn
tin kia còn thấy không thoải mái, huống chi Bùi Xuyên.
Trịnh Hàng nói: “Bọn họ hiện tại đang đi học, hôm nay là thứ hai, hiệu trưởng và giáo viên đều đi tuần tra đó.”
Cho nên, sự tình không thể ầm ĩ lên.
Bùi Xuyên khó khăn mở miệng nói: “Anh biết.”
Hồi lâu hắn mới nói tiếp: “Anh chỉ là…… đi ra tĩnh tâm lại thôi.”
Hắn sớm nên suy nghĩ một chút xem trong khoảng thời gian này, hắn
đang làm cái gì. Vì sao hắn lại hy vọng xa vời sẽ được Bối Dao thích, vì sao không nghe lời dì Triệu, chủ động cách xa con gái nhà bọn họ một
chút. Hắn từ bỏ nguyên tắc, bị đánh cho tơi bời, lại về tới tiên đoán
lúc ban đầu —— Nhìn cô thích người khác mà không có biện pháp gì.
Hắn dựa vào cây bạch quả, rũ mắt nhìn giày thể thao màu trắng của
mình. Mùa hè cây bạch quả ra một đống lá xanh non, có đôi khi thực vật
cũng giống những người ít nói, luôn im lặng chờ thời cơ mà biến hóa.
Trịnh Hàng nói: “Hút một điếu không?”
Bùi Xuyên tiếp nhận, cắn giữa môi giống như đang phát tiết tuyệt
vọng. Nhưng lúc Trịnh Hàng bật lửa cho hắn thì hắn lại quay đầu, không
hút.
Cô nói đừng hút thuốc, không dễ ngửi.
Một câu này của cô hắn có nên nhớ cả đời thế này không!
Mặt Bùi Xuyên ẩn nhẫn, lấy bật lửa qua đốt điếu thuốc kia, rồi vừa mới đưa lên môi lại hung hăng ném trên mặt đất dẫm tắt.
Khóe miệng Trịnh Hàng hơi giật giật, nhưng cũng không nói gì. Thế này còn tốt hơn là trốn tiệt không gặp ai, giống một kẻ bị bệnh tâm thần.
Trịnh Hàng cùng hắn đứng đó cho bình tĩnh lại.
Cũng không biết qua bao lâu, tóm lại tiết học buổi chiều cũng tan.
Lúc này Trịnh Hàng mới nói: “Đời người, không có cái gì là không qua
được. Xuyên ca, anh nghĩ thoáng chút đi.”
Bùi Xuyên thấp thấp nói: “Ừ.”
Hắn dùng cả ngày 16 tháng năm để bình tĩnh, để bản thân không cần suy nghĩ về những gì đã xảy ra, những gì sẽ phát sinh. Trong ngày thi đấu
Marathon, hắn đê tiện mà đoạt đi vui sướng của cô. Nếu hắn không ngăn
cản, nói không chừng cô đã sớm……
Buổi tối ngày 16 tháng 5, Bùi Xuyên và đám Trịnh Hàng đi uống rượu.
Uống đến một nửa, Kim Tử Dương nói: “Xuyên ca, ngày mai sinh nhật anh
à?”
Lúc này Bùi Xuyên mới nhớ tới việc này, hắn cong môi, nhưng lại chẳng nhếch nổi thành nụ cười: “Phải không?”
Nhìn đi, đến cái loại vô tâm vô phế như Kim Tử Dương mà cũng biết
ngày mai là một ngày đặc biệt với hắn, cô vì sao lại muốn chọn hôm nay,
cố tình…… Muốn như vậy.
Bùi Xuyên bỗng nhiên đứng lên, Trịnh Hàng cả kinh nói: “Xuyên ca!”
Bùi Xuyên thở phì phò, giống như người chết đuối bỗng nhiên được tiếp thêm không khí, dùng sức mà thở, sau đó hắn khàn giọng nói: “Anh chỉ
đứng xem từ xa thôi.”
Quý Vĩ cũng không viết nổi bài tập nữa, hắn cảm thấy Xuyên ca thật là đáng thương. Hắn nhỏ giọng nói: “Đi xem một lần rồi cũng tốt.”
Bùi Xuyên đi rồi, không ai ngăn cản.
Đám người Kim Tử Dương nhìn nhau, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Không ai tin hắn thật sự chỉ xem một cái.
Tâm hắn đều sắp nát rồi.
~
Ban đêm ở Lục Trung còn mang theo một chút se lạnh.
Hàn Trăn đợi cả ngày, cũng không chờ được môi thơm của hoa khôi. Được rồi, hắn cười khổ, vốn hắn nên chủ động đi bác bỏ tin đồn với tư cách
đương sự, nhưng hắn lại cứ chờ mong.
Chỉ đành đổ thừa cho món quà trong cái tin đồn này có dụ hoặc quá lớn đi. Nếu có thể trở thành sự thật thì mặc dù bị trừng phạt hắn cũng cảm
thấy ngọt ngào vô cùng.
Nhưng “Món quà nhỏ” tựa hồ vô cùng tuân thủ quy củ, cũng nghiêm túc mà bác bỏ tin đồn.
Lúc kết thúc tiết tự học buổi tối của Lục Trung, Hàn Trăn mất mát mà
thở dài, biết thời gian hạn chế sắp tới rồi. Cho dù lời đồn đãi này giả
đến không thể giả hơn thì hắn cũng phải cùng các huynh đệ đi ra ngoài ăn bữa cơm, lại cắt cái bánh kem mới được.
Bối Dao học xong lớp tự học buổi tối, trên đường về phòng ngủ cô vẫn
đang kích động. Cô tính, còn hơn một giờ nữa là đến sinh nhật của Bùi
Xuyên.
Bùi Xuyên mười tám tuổi không có ba và mẹ bên người, bộ dáng thật
thảm. Cô đã chuẩn bị quà là một cây không khí (cây họ dứa, nhìn giống
dứa, có thể tổng hợp chất dinh dưỡng trong không khí, không cần đất). Nó chỉ cần không khí là có thể tồn tại được, dễ trồng kinh khủng.
Trong nhà Bùi Xuyên quạnh quẽ như vậy, cho nên cho hắn thêm chút sức sống cũng tốt.
Cô cũng chẳng có biện pháp nào khác, cô nghèo mà, cũng chỉ mua nổi chút quà nhỏ này mà thôi.
Trên đường về phòng ngủ cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Bùi Xuyên? Sao hắn lại đến đây?
Bối Dao nói với đám bạn cùng phòng: “Phỉ Phỉ, Dương Gia, các cậu đi về trước đi, mình có chút việc.”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, mẹ nó! Chẳng lẽ Dao Dao thật sự muốn đi gặp
Hàn Trăn…… Cô nàng cố gắng nén chấn động, nghiêm túc nói: “Đi đi! Nếu dì quản lý hỏi thì bọn mình sẽ nói cậu ở WC! Bọn mình nhất định giữ bí
mật.”
“……” Cảm ơn cậu nhé.
Bối Dao đi đến chỗ tối kia. Cô có chút buồn rầu, hắn tới sớm quá, còn chưa tới sinh nhật hắn đâu, quà cô cũng chưa mang.
Rừng cây tỏa hương khí nhợt nhạt, ánh đèn mờ nhạt, Bối Dao liếc mắt một cái đã nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bùi Xuyên lại dời mắt đi.
Bối Dao ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, cô ngửi ngửi:
“Anh uống rượu hả? Bùi Xuyên, anh sao thế?” Sắp ăn sinh nhật rồi, sao
còn không vui?
Bùi Xuyên nắm chặt tay, nhắm mắt.
Hắn làm sao vậy? Hắn cũng không biết mình làm sao? Rõ ràng không nên tới, rõ ràng…… Không xứng tới.
Nhưng giống như Quý Vĩ nói, hắn có điểm mấu chốt không qua được. Hắn hận vì sao lại sinh ra, vì sao lại yêu đến muốn muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT