Bạch Kiến Trứ trợn trừng đôi mắt: “Ngươi sẽ chết không được tử tế!” Tròng mắt hắn đỏ tươi, gương mặt bởi vì khô nứt mà tạo thành đường vân, bên trong tràn đầy vết máu tựa như ác quỷ vô cùng đáng sợ.
Phối hợp với câu gào thét thảm thiết kia càng thêm rợn người.
Mục Hạc làm như không nghe thấy, vẫn mang theo ý cười thánh thiện thuần khiết như cũ, lấy một vật từ trong tay áo ra, “Ngươi cho rằng, đây là cái gì?”
Tạ Tri Vi nghĩ thầm, chẳng lẽ là độc dược gì đó, muốn tiễn họ Bạch đi nhanh gọn, không thể nào?
Bạch Kiến Trứ cũng nghĩ như vậy, gắng sức cười lạnh nói: “Có thể…… là thứ gì tốt chứ, ngươi…… ác độc như vậy……”
“Sai rồi.” Ngón tay Mục Hạc khẽ vuốt thân bình, máu trên tay hắn dính lên lớp sứ men xanh, lộ ra một cảm giác quỷ dị nói không nên lời, “Đây chính là mật của trăm loài hoa hái trong ngự hoa viên của thiên tử, bao nhiêu người đến chết cũng không có phúc hưởng thụ.”
“Ngươi…… Muốn làm gì?”
“Thu đến khí trời trở lạnh, lũ kiến trên mặt đất không có chỗ kiếm ăn, thật là đáng thương.” Mục Hạc nhẹ nhàng mở nút bình ra, “Lúc này để bọn chúng nếm chút thức ăn mặn, cũng coi như làm việc thiện tích đức đi.”
Tạ Tri Vi không khỏi nổi da gà toàn thân.
Cho dù cái kiều đoạn này chính là tình tiết nguyên nước nguyên vị trong tiểu thuyết, nhưng hiện tại một bên đào mộ của Tạ Tri Vi hắn một bên làm như vậy, luôn cảm thấy có chút quái quái.
Chẳng lẽ bởi vì trước khi chết hắn tùy tiện thêm đất diễn cho chính mình, bảo nam chính báo thù cho hắn sao?
Cái đó…… Diễn nghiện quá nên khống chế không được, hắn cũng rất tuyệt vọng có biết không!
Ngay khi mật hoa bị đổ vào lỗ máu trên người Bạch Kiến Trứ, Bạch Kiến Trứ bắt đầu mắng không dứt miệng, tuy rằng có đôi lúc đứt quãng, nhưng một tiếng so với một tiếng càng ác độc hơn. Ban đầu Mục Hạc không có phản ứng gì lớn, sau đó giống như là ý thức được cái gì, hắn nhíu mày lại: “Người đâu, cắt đầu lưỡi của hắn, sư tôn đang ngủ ngon không cho phép có bất cứ kẻ nào quấy nhiễu.”
Khóe miệng Tạ Tri Vi khẽ run rẩy một cái nhỏ đến không thể phát hiện.
…… Ngươi còn biết có thể sẽ quấy rầy người chết nghỉ ngơi, nhưng ngươi đào mộ ồn ào như vậy thì tính là cái gì.
Bạch Kiến Trứ còn đang lải nhải, một gã ma binh đào mộ bước ra nhận lệnh rồi đi đến trước mặt hắn, trực tiếp vung cái cuốc dính đầy bùn đất đảo trong miệng hắn một cái, tức khắc máu thịt lẫn lộn. Lần này chỉ sợ không chỉ là đầu lưỡi, ngay cả yết hầu cũng bị phế đi.
Hắn ta không thể nói hoặc phát ra bất cứ âm thanh nào, cổ họng truyền tới tiếng hít thở dồn dập, máu và răng bể nát cùng nhau trào ra khỏi khoang miệng. Không khí trở nên yên tĩnh không ít, nhưng ánh mắt của hắn càng thêm thống khổ, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng lăn lộn giãy giụa qua lại trên mặt đất, chung quanh hai cái lỗ máu ở trên người dần dần biến thành một màu đen sẫm.
Tạ Tri Vi tập trung nhìn vào, không khỏi tê cả da đầu.
Hai cái đốm đen sẫm kia chính là lũ kiến từ bốn phương tám hướng bò tới, ngàn ngàn vạn vạn, tầng tầng lớp lớp, cùng nhau liếm láp huyết dịch, gặm ăn da thịt.
Tên Thảo Mãng Anh Hùng biến thái chết tiệt này, thời điểm viết kiều đoạn này rốt cuộc làm sao não bổ ra được vậy hả, quá khẩu vị nặng rồi có biết không!
Mục Hạc xòe đôi tay tràn đầy vết máu về phía trước, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng trắng, dần dần tụ lại thành hình dáng hoa sen. Theo cánh sen chầm chậm khép mở, những vết máu khô khốc biến mất một cách nhanh chóng, ngay cả áo trắng trên người hắn cũng rực rỡ hẳn lên.
Mộ phần đã được san bằng phẳng, mấy gã ma binh tay chân lanh lẹ tiếp tục đào thành hố, bắt đầu mơ hồ thấy được một góc quan tài.
Mục Hạc hướng về phương hướng kia bước ra một bước, khóe miệng trồi lên một nụ cười: “Đệ tử rốt cuộc có thể gặp lại sư tôn rồi.”
Thần sắc hắn vô cùng ôn nhu, phảng phất như có một làn gió mát đến từ tận đáy lòng, thổi tan đi đầm nước lặng trong đôi mắt hắn. Tựa như cái nơi bị đất vàng che phủ kia, là nơi mà suốt mấy năm qua tâm trí hắn luôn luôn hướng về.
Một luồng khí lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu Tạ Tri.
Ta nhổ vào mẹ nó đậu xanh!!!
Trong nháy mắt, đáy lòng hắn nổ ra ba câu nói tục khác nhau.
Không nhìn lầm đi, nam chính cười! Vừa rồi hắn ta cười với Bạch Kiến Trứ, sau đó đã tra tấn Bạch Kiến Trứ muốn chết cũng chết không xong. Bây giờ hắn ta lại cười với ai đây? Còn cười đến……Không biết phải hình dung thế nào cho phải……
Chỉ có hai khả năng, một là Tạ Tri Vi hắn, hai là “Xích Viêm” hắn, nhưng là kẻ nào thì hắn cũng chạy không thoát! Nam chính hiện tại là một kẻ bệnh tâm thần, không thể dùng logic của người bình thường để đọc hiểu hắn ta.
Ngôi mộ này sắp bị mở ra rồi, nếu như bên trong rỗng tuếch……
Tạ Tri Vi đã chuẩn bị sẵn sàng làm cá chết lưới rách, có điều, nếu có thể chạy vẫn nên chạy, không đến vạn bất đắc dĩ, cá cũng không thể chết, lưới càng không thể rách.
Trong lúc hắn đang tính toán, chợt nghe thấy giọng của Mục Hạc như đến từ cõi u minh: “Xích Viêm, đến phiên ngươi.”
Tạ Tri Vi hít một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp phản ứng, quang hoa của Bạch Liên đang trói buộc trên tay hắn đột nhiên tăng mạnh, sáng rực chói mắt. Ngay sau đó, quang hoa kia tựa như một con rắn, lôi hắn đứng dậy từ trên mặt đất, mạnh mẽ kéo đến trước mặt Mục Hạc.
Y phục “bảy màu bọ rùa” trên người Tạ Tri Vi bị dính bùn đất nhìn không ra hình dáng, mấy cái đốm màu sắc sặc sỡ đã bị nhuộm thành màu bụi đất, thoạt nhìn ngược lại không còn kỳ quái như trước. Cũng không biết là do khẩn trương tới cực điểm hay là như thế nào, lúc Tạ Tri Vi ngẩng đầu cùng Mục Hạc bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ đầu tiên thế mà là: Cũng may bên trong anh vẫn còn mặc một lớp áo lót.
Nhưng trước mắt không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề ăn mặc, ngay sau đó Tạ Tri Vi liền ý thức được, đã đến thời khắc sống còn.
Hắn thật sự phải lấy mạng ra chiến đấu với nam chính sao?
Đang khi do dự, ý cười nơi khóe miệng của Mục Hạc bỗng biến mất không còn tung tích, ánh mắt như tắm mình trong gió xuân cũng không còn, thay vào đó là khí lạnh đến thấu xương.
Hắn ta từ trên cao nhìn liếc nhìn Tạ Tri Vi bằng nửa con mắt: “Kết cuộc của Bạch Kiến Trứ, xem kỹ rồi chứ?”
Đôi mắt Bạch Kiến Trứ trợn trừng, đã không còn hơi thở. Lũ kiến vẫn ồ ạt xông lên, tựa như tằm ăn lá dâu tham lam ăn từng giọt máu trên người hắn, nơi trước kia là hai cái lỗ máu nay đã lộ ra xương sườn trắng nhởn. Nhưng lũ kiến vẫn không chịu buông tha, như đói như khát chui khắp mọi nơi. Ngay cả hốc mắt của hắn, cũng là một mảng lớn đen nghịt.
Tạ Tri Vi chật vật nuốt khan một cái, gật gật đầu cho có lệ.
Mục Hạc nhàn nhạt nói: “Bạch Kiến Trứ từ đầu đến cuối là một tiểu nhân. Ngươi coi như quang minh chính đại, không giống với hắn.”
Tạ Tri Vi lại gật đầu, đương nhiên không giống, tên nghịch đồ nhà ngươi cũng không nhìn xem là ai ở dưới da!
Ừm…… Tốt nhất là đừng nhìn.
“Cho nên, ngươi nên thỏa mãn đi.”
Tạ Tri Vi thoáng nghi hoặc nhìn hắn.
Mục Hạc cúi người, lấy thanh chủy thủ đã trở nên sạch sẽ kia ra, chậm rãi đưa tới trước mặt Tạ Tri Vi, “Để cho ngươi dự đoán trước tình trạng chết của mình, có phải là không còn thấy sợ hãi nữa đúng không?”
Ha ha, rất sợ hãi có được chưa? Ta tình nguyện giống như Bạch Kiến Trứ chết mơ màng hồ đồ như vậy, van xin ngươi.
Tạ Tri Vi âm thầm chuẩn bị, nhất định phải nắm lấy thời cơ chạy ra bên ngoài. Dù sao Thanh Bình Kiếm không làm gì được hắn, quang hoa của Bạch Liên cũng rất dễ dàng tránh thoát. Chỉ có điều đến lúc đó, thân phận của hắn có khả năng rất lớn sẽ bị bại lộ.
Không, nhất định là sẽ bại lộ.
Tạ Tri Vi khóc không ra nước mắt đi nhìn “mộ” của chính mình. Mấy gã ma binh lặng lẽ đứng qua một bên, chỉ chừa lại một gã đang phủi nhẹ nắm đất vàng cuối cùng trên quan tài.
Mục Hạc dường như có linh cảm, chủy thủ trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, hắn đột nhiên quay người, quát: “Tránh ra.”
Toàn thân gã ma binh kia run lên, té ngã lộn nhào né sang một bên.
Tạ Tri Vi nhìn Mục Hạc giống như nhìn một kẻ bệnh tâm thần, lúc này Mục Hạc đang đưa lưng về phía hắn, bước từng bước một đi về hướng hầm mộ. Hắn nhìn không thấy thần sắc trên gương mặt Mục Hạc, nhưng bước chân Mục Hạc vừa vội vàng lại vừa nặng nề, giống như là trong quan tài có món bảo bối gì đó.
Tạ Tri Vi lúc này mới ý thức được, hắn “xác chết vùng dậy” đến quá đột ngột quá nhanh chóng, thế cho nên ngay cả nơi bản thân mình nằm ngủ suốt bốn năm cũng không kịp nhìn một cái.
Ừ, bây giờ thì thấy rồi.
Đạo Tông đối xử với hắn không tệ, chôn cất hắn mặc dù dùng không phải là mấy thứ như tử đàn tơ vàng gỗ lim linh tinh của nhà giàu mới nổi, nhưng cũng là gỗ thông đỏ tương đối cao cấp.
“Tiến hành thuận lợi như vậy, là sư tôn cũng muốn gặp đệ tử sao.”
Giọng của Mục Hạc có chút bất ổn, Tạ Tri Vi nhịn không được chửi thầm, thiếu niên sức tưởng tượng của ngươi quá phong phú rồi, mùa thu đất đai khô ráo mềm xốp, dễ đào mà thôi.
Mục Hạc bỗng nhiên “A” một tiếng, dừng chân lại, hỏi: “Sao lại thế này?” Giọng nói này không nhanh không chậm, lại ép xuống có chút thấp, rõ ràng là mang theo phẫn nộ.
Đám ma binh bịch bịch mấy tiếng, toàn bộ đều quỳ xuống: “Thế tử, lúc chúng ta đào mở cái mộ này, đinh tán đã không còn trên quan tài.”
“Thế tử minh giám! Không có phân phó của ngài, tiểu nhân không dám động chạm lung tung.”
Mục Hạc trầm giọng nói: “Im ngay.”
Tạ Tri Vi lúc này mới nhớ tới hắn từ trong quan tài đi ra như thế nào, hai tên trộm mộ kia có thể đừng lười hơn nữa được không! Ngay cả đất cũng đem chôn trở về chỗ cũ, lại không thể có tâm một chút đóng mấy cái đinh lên quan tài sao?
“Là kẻ nào to gan như vậy! Thế mà dám……”Từng cọng gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Mục Hạc, hắn đột nhiên nâng tay, nắp quan tài nặng trăm cân tức khắc bay lên, sau một tiếng vang lớn, khó khăn lắm mới cắm xuống chỗ cách Tạ Tri Vi ba trượng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, quan tài kia rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
“Tại sao lại như vậy……” Mục Hạc thì thào một tiếng, thất tha thất thểu đi đến trước mặt quan tài, hoảng loạn nhìn vào bên trong. Cái dáng vẻ luống cuống này bỗng khiến Tạ Tri Vi có ảo giác, cứ như Mục Hạc lại quay trở về thời kỳ thiếu niên.
Không, nghiêm khắc mà nói, càng giống lúc Tạ Tri Vi ở bên trong mảnh vỡ ký ức của Mục Hạc, nhìn thấy hắn bị người ta khi dễ ở đời trước.
Bất lực, mờ mịt, cô độc.
Mục Hạc cứ như vậy tìm kiếm trong quan tài một hồi, ngoại trừ hai bộ đạo bào xanh đen được chôn cùng, không còn gì hết. Hắn nâng đạo bào trong tay lên, bỗng dưng phát ra một tiếng gào thét bi thương. Cùng lúc đó, linh lực trên người hắn giống như thủy triều sôi trào, trong đó có kiếm khí của Thanh Bình Kiếm xen lẫn với quang hoa của Hắc Liên Bạch Liên Hồng Liên chồng chất lên nhau, thổi quét đất cát tung bay đầy trời.
Đám ma binh ở chung quanh sợ tới mức nhao nhao lui về phía sau. Tạ Tri Vi cũng bị dọa sợ nhảy dựng, không hiểu sao hắn lại nghe ra trong tiếng gào thét kia có ý vị của tan nát cõi lòng.
Đây là…… Tìm di sản không thành, thẹn quá hóa giận?
Nhưng vi sư quả thật nghèo rớt mồng tơi, hai bộ đạo bào này là hàng mới làm, cũng đủ không tệ rồi.
Nhưng bất kể như thế nào, Mục Hạc hiếm khi có dịp mất khống chế như thế này, có thể nói là không làm chủ được tinh thần.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Tạ Tri Vi dùng hết sức lực đứng lên, xuất ra sức lực lớn nhất bình sinh, đôi tay tức khắc thoát khỏi trói buộc của Bạch Liên. Hắn cũng không thèm áp chế linh lực, phi thân xông ra ngoài kết giới.
Lập tức có ma binh gào lên: “Thế tử! Thánh Quân hắn…… Không không, Xích Viêm hắn chạy rồi!”
Mục Hạc giống như không nghe thấy, cố gắng bình tĩnh lại, hai tay nắm đạo bào vô cùng chặt, giọng điệu lại bình thản giống như ngày thường, “Là Đạo Tông, hay là ai…… Đem tất cả bọn chúng ra giết hết, sư tôn người nói đi, có được không?”
Lúc hắn nói ra những lời này, đôi mắt không hề có tiêu cự, Thanh Bình Kiếm lại tự động bay lên, hướng về phía Tạ Tri Vi đang chạy trốn mà đâm tới một cách chuẩn xác!
Không thể không nói, linh lực quả thật dùng rất tốt.
Kể từ lúc gặp lại nam chính, mỗi lần Tạ Tri Vi chạy trốn đều dùng đôi chân. Lúc này hắn chạy một hơi đến bên kia Tạo Cực Thành, mặt không đỏ hơi thở không gấp, quả thực tinh thần sảng khoái.
Làn gió nhẹ thổi qua rừng trúc gai, cỗ mùi thơm ngát này như xa cách đã mấy đời, hắn đứng tại chỗ cười to ba tiếng.
Lần này dưới sự thông minh cơ trí của mình, hắn đã biến nguy thành an. Coi như nam chính đã phát hiện quan tài trống rỗng thì thế nào, cũng không thể chứng minh Tạ Tri Vi hắn vẫn còn sống. Từ đây trời cao biển rộng, không bao giờ gặp lại, nam chính, bái bai ngài nha.
Bỗng nhiên, tiếng cười của hắn ngừng bặt.
Một thân ảnh nam nhân cao lớn lóe ra từ trong rừng trúc, đạo bào xanh lam phiêu đãng phấp phới, không phải người khác, đúng là Sở Tri Thị. Tâm trạng Sở Tri Thị có vẻ như không được tốt, trên mặt tức giận không ít.
Hắn ta gặp được Tạ Tri Vi, cũng ngây ngẩn cả người, tiếp theo đó vẻ tức giận trên mặt càng tăng thêm.
“Xích Viêm!” Sở Tri Thị không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy Phá Lôi ra, “Quả nhiên tiểu tử Mục Hạc kia không dùng được, vậy mà lại để cho ngươi chạy thoát!”
Moá, chẳng lẽ con hàng phô mai này là con tê tê sao? Chạy tới đâu cũng có thể gặp được hắn!
Tạ Tri Vi lùi lại một bước, chuẩn bị đổi sang hướng khác tiếp tục chạy nữa. Sở Tri Thị dễ gì cho hắn có cơ hội, vung Phá Lôi đuổi theo, cùng lúc đó một đạo bạch quang nhanh như sấm chớp vòng đến trước mặt Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi theo bản năng vung tay lên, sau đó hắn mới nhìn rõ, bạch quang kia là cây phất trần dởm của Sở Tri Thị. Hắn một phen vung tay đánh vào phần đuôi phất trần, không ngờ thế công của phần tay cầm vẫn không giảm, nó lập tức cứng rắn đánh lên trên mặt hắn.
Không, là trên mặt nạ.
Tiếp theo đó, mặt nạ phát ra tiếng vỡ nát.
Trong lòng Tạ Tri Vi lộp bộp một tiếng, muốn che mặt nhưng đã không kịp. Hắn ngẩng đầu lên, trước mặt đã nhiều thêm một người, đúng là Sở Tri Thị đang há to miệng, cằm sắp rớt xuống đất.
Sở Tri Thị cố gắng chớp mắt mấy cái, rốt cuộc lắp bắp hỏi: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi sao lại……”
Bầu không khí vô cùng xấu hổ, Tạ Tri Vi cảm giác mặt mo có chút chịu hết nổi.
Bỗng nhiên sau lưng có một trận gió lạnh đánh tới, Tạ Tri Vi biến sắc, theo bản năng xoay người, tiện tay trảo một cái.
Thanh Bình Kiếm bị hắn tiếp nhận vào tay một cách vững vàng, thanh quang lấp lóe chậm rãi yếu xuống, tựa như một cành trúc vừa trải qua gió thu mưa tạnh dần dần bình lặng.
Trong lòng Tạ Tri Vi nổi lên một trận hoảng hốt, hỏng rồi.
Phía đối diện, Mục Hạc một thân áo trắng từ trong rừng trúc thưa thớt phiêu nhiên lướt ra. Ánh mắt hắn một mực khóa chặt trên người Tạ Tri Vi, hoàng hôn chiếu vào đôi mắt kinh ngạc kia, hiện ra đặc biệt sáng ngời. Đôi mắt hắn vẫn còn lưu lại sắc đỏ như máu do vừa mới nổi cơn thịnh nộ, nhưng màu môi lại nhanh chóng nhạt đi, cho đến khi trắng bệch.
Hắn lúng túng hỏi: “Ngươi là…… Ai?”
Lời tác giả: Tui từng nói chương 75 không quay ngựa sẽ tự vả mặt mình, tự giác đứng ra hát Tuyệt thế tiểu thụ.
Ha ha ha ha, tui nói giỡn xin đừng để ý.
Gần nhất bởi vì chuyện quay ngựa, có rất nhiều khách quan nôn nóng, có thể thông cảm được. Cũng có nhiều khách quan đứng ra nói chuyện giúp tui, vô cùng cảm tạ! Tóm lại, mọi người đợi lâu rồi, hiện tại quay ngựa, mọi người có hài lòng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT