*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Ngay từ khi còn nhỏ Hạ Tê Kình đã là một đứa trẻ vô cùng ương bướng, miệng đã bướng, tay còn bướng hơn. Thời mẫu giáo, cậu từng tiện tay nghịch bím tóc của một cô bạn, kết quả khiến tóc của cô bạn đó rối như tơ vò, chọc cho con gái nhà người ta khóc cả ngày lẫn đêm. Sau này lớn hơn một chút thì đã biết giả bộ ngoan ngoãn, thoạt nhìn là một cậu thiếu niên trong sáng hiền lành với mái tóc đen và nụ cười tỏa nắng nhưng thật ra ẩn sâu bên trong vẫn cứ trái tính, trái nết như cũ.

Nhất là hôm nay, bởi vì liên tục ăn phải quả đắng do chính Thời Tự gây ra cho nên cậu đã sớm tức đến mức sình bụng muốn trả thù. Nhìn thấy cơ hội trước mắt, cậu tất nhiên sẽ không do dự mà bỏ qua. Thuở bé bố Hạ có dẫn cậu đến các bữa tiệc xã giao, ở đó cậu học được chiêu “Ưng trảo cầm nã thủ” (*), thừa dịp đối phương uống rượu thì bóp quai hàm của kẻ đó rồi hất lên trên, khi đó rượu sẽ trút hết xuống cổ họng, xài chiêu này để ép người khác uống cực kỳ có hiệu quả. 

Ngày thường Thời Tự lúc nào cũng một dạng ta đây hờ hững, lạnh lùng xa cách, cảm xúc cũng chẳng mấy khi biến hóa, lọt vào trong mắt Hạ Tê Kình thì chính là kiểu “Mau tới ghẹo tui đi”.

Nếu là trước kia, cậu xác thực không dám chạy tới trêu Thời Tự nhưng sau vài lần tiếp xúc, cậu dần nhận ra Thời Tự không lãnh đạm như vẻ bề ngoài mà ngược lại, còn gợi đòn hơn cả cậu, cơ hội lần này nếu như bỏ lỡ vậy thì biết đến khi nào mới có lần tiếp theo?

Hạ Tê Kình nắm chặt thời cơ, quyết đoán to gan vượt quá giới hạn, cậu đánh bạo giơ tay bóp lấy quai hàm của Thời Tự, Thời Tự mở to hai mắt, không thể tin nổi mà ngó cậu đăm đăm. Cậu dùng chất giọng lưu manh của mình để nói với hắn, “Bất ngờ chưa? He he he he he, người đẹp à, ngày hôm nay cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời, tới làm vui lòng tôi đi.”

Thời Tự bất cẩn bị Hạ Tê Kình đổ một ngụm rượu lớn vào trong miệng, hắn ngay lập tức ho khan thành tiếng.

Hạ Tê Kình sợ hắn hít thở không thông cho nên ngay lập tức buông chai rượu ra sau đó quay sang vỗ vỗ lưng cho hắn, miệng khẽ thì thầm, “Không đến mức đó chứ? Hồi nhỏ tôi hay đùa như thế với bố của tôi nhưng có bị làm sao đâu…”

Hạ Tê Kình muốn nhìn mặt của Thời Tự, cậu khom lưng, mới vừa chạm được vào gò má của hắn thì cổ áo đột nhiên bị tóm lấy. Thời Tự siết chặt cổ áo của cậu, kéo cậu xuống, hai người đối diện nhau, gần trong gang tấc.

Nét hờ hững trên gương mặt Thời Tự vẫn không thay đổi, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm như biển cả, lạnh lẽo an tĩnh, vắng vẻ cô đơn.

Hạ Tê Kình phát giác áp suất không khí bất thình lình giảm xuống nên có hơi chột dạ, “Cậu giận ư? … Tôi chỉ giỡn với cậu chút thôi, nếu cậu không thích thì tôi sẽ đi nấu canh giải rượu cho cậu…”

Thời Tự vẫn duy trì biểu cảm như cũ.

Hạ Tê Kình gãi đầu, “Chẳng qua do tôi tò mò quá, cậu nói cậu có thể ngửi được mùi tin tức tố trong lúc uống rượu, tôi chỉ muốn xác minh xem có đúng thế không, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người có thể chất như vậy…”

Thời Tự bỗng dưng lên tiếng ngắt lời cậu, “Thí nghiệm?” Giọng điệu bộc trực một cách quái lạ.

Bình thường, tốc độ nói chuyện của Thời Tự cực kỳ chậm rãi và khoan thai, chẳng có khi nào cậu ta “Bật thốt” lên một cách không suy nghĩ như thế cả.

Lúc này Hạ Tê Kình như ý thức được điều gì, cậu cất tiếng hỏi trong sự kinh ngạc, “Cậu… Say hả?”

Mụ nội nó chứ như này cũng quá nhanh quá nguy hiểm rồi!

Quy trình say xỉn của một người bình thường bao giờ cũng bắt đầu từ chậm đến nhanh, thời điểm rượu trôi xuống bụng đầu óc hãy còn tỉnh táo lắm chứ chẳng có gì xảy ra đâu, nhiều nhất là cổ họng có hơi rát tí thôi, đợi cho đến khi phát hiện ra mình đã uống quá nhiều thì mọi chuyện mới được tính là muộn, thần trí dần trở nên mơ hồ choáng váng.

Nãy giờ Thời Tự nuốt rượu còn chưa tới ba phút đâu nhỉ???

Sau khi nỗi khiếp sợ trôi qua thì niềm hưng phấn lại kéo đến, Hạ Tê Kình bạo gan chọt khuôn mặt của Thời Tự.

Mềm mại, lành lạnh, còn đàn hồi nữa nè.

Thời Tự ấy vậy mà chỉ nhìn chằm chằm cậu chứ không hề trốn tránh, lúc này cậu mới hoàn toàn tin tưởng, Thời Tự say thật rồi.

Thời Tự vô cảm hỏi, “Cậu làm cái gì đấy?”

“Chọt cậu đó.”

“Sao lại chọt tớ?”

“Bởi vì mặt của cậu cho cảm giác khi chọt sẽ rất đã nha, mềm mềm, trông chẳng khác nào miếng bánh lạnh (1) cả.”

Thời Tự nhíu mày, dường như đang cố nghĩ xem bánh lạnh là thứ gì.

Hạ Tê Kình, “Hồi nhỏ tôi từng chọt qua rất nhiều cặp má của các cô bé nhưng không một ai mềm bằng cậu, cậu thường xài sản phẩm dưỡng da của hãng nào thế?”

Thời Tự, “Tớ không có xài, sản phẩm dưỡng da.”

Thời Tự không còn đối đáp nhanh nhạy nữa mà đã chuyển sang thức thứ hai của say rượu: Phản ứng trì độn.

Khoảnh khắc thốt lên bốn chữ “Sản phẩm dưỡng da”, bởi vì miệng lưỡi chậm chạp cho nên thành ra nói đớt, nghe khá là giống “Dưỡng phốc phốc” (2).

Hạ Tê Kình bật cười một cách vui vẻ.

Thời Tự nhíu mày, hàng lông mày đẹp đẽ nhăn lại, dáng vẻ trông có hơi mất hứng.

Hạ Tê ngay lập tức dỗ dành hắn, “Tôi không có cười cậu, là do dung mạo của cậu bắt mắt quá, tôi thích nhất là người đẹp đấy, người đẹp càng đỏ mặt thì tôi lại càng thích.”

Không biết có phải vì chất cồn xúc tác hay không mà gò má của Thời Tự bỗng dưng xuất hiện hai áng mây hồng, chúng nở rộ trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh nhạt của cậu ta, chẳng những không quái dị mà ngược lại, có chút đáng yêu.

Hạ Tê Kình cười càng thêm vui vẻ, cậu đứng dậy, từ tốn quay nửa vòng rồi ngồi xuống đối diện với Thời Tự sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, cất giọng hỏi, “Sau khi uống say, cậu thật sự có thể ngửi được mùi vị của tin tức tố?”

Thời Tự chậm rãi gật đầu.

“Thế hiện tại có ngửi được mùi gì không?”

Thời Tự lắc lắc đầu.

Hạ Tê Kình có hơi lo lắng, vì để phòng ngừa chuyện bất trắc cậu vẫn nên hỏi trước cho chắc ăn, “Trong nhà cậu có thuốc ức chế dạng con nhộng không? Cất ở đâu?”

Do cấu tạo sinh lý khác nhau thế nên không thể dùng cách tiêm thuốc ức chế cho một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, Alpha chỉ có thể uống viên dạng con nhộng mà thôi. Viên nhộng không có hiệu quả tức thời như dạng ống, nhưng về cơ bản chúng vẫn có thể kiểm soát được tin tức tố.

Thời Tự, “Ở phía dưới quầy rượu.”

Hạ Tê Kình yên tâm, cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định nhích mông về phía trước để xích lại gần Thời Tự hơn, sau đó nghiêng người đưa ngón trỏ vào cổ áo sau và chạm vào tuyến thể của mình. Cậu khép hờ đôi mắt, cảm nhận mùi vị ướt át từ từ thoát ra khỏi tuyến thể. Hương muối biển vị vải, tươi mát, ngọt thanh, quyện với chút gió biển nhấp nhô, là thứ hơi thở thuộc về bầu trời xanh thẳm. Tất cả những ai quen biết cậu đều sẽ nói với cậu rằng “Tin tức tố của cậu là mùi vị đặc biệt nhất mà tôi từng được ngửi qua.”.

Hạ Tê Kình chẳng có cảm giác gì nhiều thế nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nghĩ loại mùi vị này thật đáng ghét, mỗi khi ngửi thấy bụng cậu sẽ réo inh ỏi, rất muốn ăn vải thiều.

Hạ Tê Kình mở mắt ra và hỏi Thời Tự trong sự mong đợi, “Có ngửi thấy không?”

Thời Tự lắc đầu, “Không.”

“Không thể nào.”. Hạ Tê Kình bối rối, “Cậu nhích lại gần tôi thêm tí nữa thử xem?”

Thời Tự khẽ nghiêng người áp tới, hai mắt nhìn chằm chằm cần cổ của người nọ.

Hạ Tê Kình trực tiếp xoay người sang hướng khác để cho phần gáy của mình đối diện với Thời Tự, cậu ngửa đầu ra sau một chút, “Bây giờ thì sao?”

Hạ Tê Kình dồn hết sức lực vào phần tuyến thể của mình, cố gắng thả ra lượng tín tức tố gấp hai lần ban nãy.

Thời Tự vẫn chẳng có phản ứng gì, “Không ngửi được.”

“Sao lại thế này?” Hạ Tê Kình bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Theo như lời kể của Thời Tự thì những Omega đó chỉ cần thả nhẹ tin tức tố trong buổi họp lớp, cậu ta cũng chỉ uống có vài hớp rượu là đã có thể ngửi được ngay trong khi lượng rượu hôm nay cậu ta uống ít nhất cũng phải hơn một ly, thế quái nào một chút phản ứng cũng không có là sao?

Thời Tự chủ động giải thích, “Omega? Mỗi một O sẽ có một tin tức tố khác nhau, có thể là do, mùi vị tin tức tố của cậu khá nhạt, chắc là vậy rồi.”

Ý gì đấy hả? Này là đang ám chỉ tin tức tố của tui không bằng đám bạn học cũ của cậu?

Tính khí ương bướng của Hạ Tê Kình bỗng chốc trào dâng, cậu đứng bật dậy sau đó ngồi sát bên cạnh Thời Tự, chân chạm chân với hắn rồi nằm nhoài lên bàn, kéo cổ áo ra sau để cho những thứ cản trở tin tức tố phát tán ít đi một chút, cậu nín thở, tập trung nói, “Hiện tại thì sao?”

Lúc bấy giờ, khoảng cách giữa hai người là mười centimet.

Hạ Tê Kình tóm lấy Thời Tự và bắt hắn phải cúi đầu xuống, chóp mũi của hắn gần như đã chạm vào sau gáy của cậu, chỉ có như vậy mới khiến hắn ngửi được hương muối biển vị vải nồng đậm tới mức muốn ứa ra nước kia.

Hạ Tê Kình hổn hển nói, “Tới bước này rồi thì ít ra cũng phải ngửi được chứ?!”

Cậu thà chết chứ nhất quyết không chịu nhục, tôn nghiêm của một Omega có giữ được hay không tất cả phụ thuộc hết vào khoảnh khắc này.

Chóp mũi của Thời Tự dường như đã tình cờ cọ qua phần gáy trắng nõn của Hạ Tê Kình, hắn trừng to hai mắt, khóe miệng trong vô thức khẽ khàng cong lên, “Ừ, hình như có một chút, ngửi thấy được.”

Chú thích:

26r10003qpo593r34srp(*) Nguyên văn 鹰爪擒拿手 – Ưng Trảo Cầm Nã Thủ là công phu thành danh của Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính Đây là một phiên bản biến thể kết hợp giữa Cầm Nã Thủ và Ưng Trảo Công, khi thi triển thì sắc bén, tàn nhẫn vô cùng. (Nguồn: kimdunghoi) P/S Cho những bạn nào chưa biết thì Ân Thiên Chính là ông ngoại của Trương Vô Kỵ nha.

600_23628b19d30dc0040abc55125ba7e0d1(1) Nguyên văn 凉糕 – Bánh lạnh là một món ăn nhẹ truyền thống ở Nghi Tân, Tứ Xuyên, vị ngọt thanh, tính bình, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu mủ, tiêu sưng, thanh nhiệt trừ thấp, bổ tỳ vị, cầm tiêu chảy. Nguyên liệu chính là gạo, nước giếng và đường nâu. (Theo baidu)

(2) Nguyên văn 护噗噗 – Dưỡng phốc phốc (Hù pū pū), Hù tức là chăm sóc, bảo vệ + pū là từ tượng thanh dùng để miêu tả tiếng nước chảy, 护肤品 – Sản phẩm dưỡng da (Hùfū pǐn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play