“Cũng không lâu, hai mươi tám năm thôi”, Diệp Thiên lắc đầu, ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Thế nhưng câu nói này của anh lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu.
Diệp Thiên biết Bạch Cốt Tôn Giả sao? Vả lại Diệp Thiên còn chưa tới ba mươi tuổi mà lại đợi ngày này hai tám năm rồi?
“Được, được lắm, hay cho cái tên Diệp Thiên”, Bạch Cốt Tôn Giả nghe xong thì bật cười.
“Không hổ là con trai của hắn, đã vậy thì đến đi, để tao xem xem mày và hắn rốt cục ai hơn ai”.
Diệp Thiên mặt vẫn vô tình, ánh mắt sắc lẹm: “Tin tôi đi, ông sẽ phải hối hận vì mọi hành động năm xưa của mình”.
Diệp Thiên dứt lời, cả hai không ai nói thêm lời nào, luồng khí tức cứ thế trào dâng, lúc này cho dù là người của Bạch Cốt Hội hay người của Diệp Thiên đều vô thức lùi về sau, đi cách xa Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả càng xa càng tốt.
Ai cũng biết rằng trận quyết chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi.
Nếu như chỉ cần lơ là không chú ý chắc chắn sẽ bị cuồn vào trong, kết cục chỉ có thể là mất mạng.
Trong chốc lát, trên Bạch Cô Đảo chỉ còn lại Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả đối đầu với nhau. Mặc dù chưa ai ra tay nhưng bầu không khí lại mang theo khí tức đè nén khủng khiếp.
Kẻ mạnh thế này, chỉ cần một động tác thôi cũng đủ để dời non lấp bể rồi.
Giây phút sau đó, hai người mở trừng mắt nhìn thẳng vào đối phương, bầu không khí trong chốc lát lạnh hẳn lại.
Trăm dặm quanh đó, mặt biển đóng băng, luồng khí lạnh đáng sợ khiến cho người của phía Bạch Tử U không khỏi ớn lạnh.
“Nhóc con, chiêu này của tao, mày nhìn cho kỹ”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, dưới lớp áo choàng đen, tay phải của ông ta khẽ chỉ về phía Diệp Thiên.
Trông thì có vẻ hành động đó chẳng mang theo chút sức mạnh nào, như thể giơ tay thản nhiên thôi vậy, thế nhưng Diệp Thiên lại không hề buông lơi cảnh giác. Tay phải anh hoá thành nắm đấm tung đòn về phía trước.
Đòn đánh của Diệp Thiên như không mang theo sức mạnh nào, thế nhưng cho dù là người của Bạch Cốt Hội hay người của Diệp Thiên thì lúc này trong lòng đều thấp thỏm không yên, không dám thở mạnh.
Đụng cái là có thể dời non lấp bể, bốn bề không có bất cứ thay đổi nào.
Thế nhưng tất cả lại cau mày, từ đầu tới cuối đều cau mày căng thẳng. Kể cả những người đứng cách đó rất xa nhưng tim vẫn đập liên hồi.
Đừng thấy giữa Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả chưa xảy ra gì mà tưởng yên ổn. Bầu không khí xung quanh đều như bị xé toạc, có thể tưởng tượng kể cả là võ sĩ tầng thứ mười, chỉ cần lại gần một chút thì e rằng cũng sẽ tan xác.
Thu tay về, kể cả là Diệp Thiên hay Bạch Cốt Tôn Giả thì cũng đều cau mày.
Cảnh giới trên tầng thứ mười là một thế giới khác, muốn giết chết đối phương là việc vô cùng khó.
Trừ phi…
“Ha ha, được, không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần. Hôm nay cuối cùng cũng có thể vung tay không phải nghĩ rồi”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, dứt lời, ông ta giơ tay phải lên.
Cả hòn đảo Bạch Cô chấn động, một pháp trượng được Bạch Cốt Tôn Giả đúc ra trong chốc lát xuất hiện trong tay ông ta.
“Diệp Thiên, Pháp Trượng này của tao do chín trăm chín mươi triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi bộ xương người luyện trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành”.
“Lấy Thuỷ Tổ Kiếm của mày ra đi, nếu không mày không phải là đối thủ của tao đâu”, Bạch Cốt Tôn Giả nói giọng rất thản nhiên, kể cả là trận cuối cùng thì ông ta cũng không muốn thắng Diệp Thiên mà không vẻ vang.
Diệp Thiên nheo mắt không nói gì. Tay phải anh khẽ di chuyển, Thuỷ Tổ Kiếm lập tức xuất hiện.
“Diệp Thiên, tao phải xem xem mày nhẫn nại thế nào”.
“Chúng ta một chiêu phân định thắng bại”.
Bạch Cốt Tôn Giả dứt lời, cây quyền trượng trong tay ông ta giơ lên cao. Ngay lúc đó, bầu trời mây đen vần vũ, vô số tiếng kêu la thảm thiết vang khắp nơi. Những âm thanh đó như thể hiện người ta đang bị đày đoạ lắm. Tiếng thét, tiếng khóc vang vọng, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta sởn da gà.
Kể cả là mấy người phía Thanh Long và Bạch Tử U thì mặt mày cũng vô cùng khó coi.
“Bạch Cốt Hội quả đáng chết, vì luyện ra Thủ Trượng mà giết hại cả bao nhiêu người”, Lâm Khuê nghiến răng, căm phẫn nói.
Huyền Diệp thở dài: “Đúng vậy, có lẽ Bạch Cốt Hội dùng người sống hiến tế. Quả đáng chết”.
Ở bên, Thanh Long cũng cau mày: “Bạch Cốt Tôn Giả không dễ đối phó, cũng may anh Diệp có Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Đúng vậy, trận chiến lần này liên quan tới sự an nguy và tương lai của Long Quốc”.
“Thắng thì Long Quốc trăm năm không lầm than nhưng nếu bại…”
Ở bên, Bạch Tử U và Chu Hoàng mặt mày cũng nghiêm trọng thấy rõ. Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiên đầy tự tin.
Diệp Thiên là Lăng Thiên Chiến Thần, là sự hậu thuẫn vững chãi nhất của Long Quốc. Anh ấy sẽ không thất bại, cũng không thể thất bại.
“Anh Diệp nhất định sẽ chiến thắng”, đứng cuối trong nhóm người, Đông Phương Tĩnh nắm chặt tay, thầm nhủ.
Không chỉ bọn họ, các lãnh đạo cấp cao của Bạch Cốt Hội mặt mày cũng tối sầm. Trận chiến này giữa Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả chính là trận quyết định, đồng thời cũng quyết định vận mệnh của Bạch Cốt Hội và vận mệnh của bọn họ.
“Diệp Thiên, đến đi, trận chiến này vừa quyết định thắng bại, vừa định sống còn”, Bạch Cốt Tôn Giả giọng vẫn bình thĩnh, nhưng khí thế đáng sợ của ông ta lại ngút trời.
Bầu không khí lúc này trở nên lạnh hơn. Trên trời sấm rền liên miên, gió lớn thổi bạt khắp nơi như thể ngày tận thế đang tới gần.
Những tiếng la ó thất thanh càng lúc càng to thêm. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta thấy rùng rợn rồi.
Không chỉ Bạch Cô Đảo, cả Long Cuốc như nín thở. Luồng khí tức ngút trời đè nén khiến tất cả mọi người đều khó thở.
“Ngày hôm nay cuối cùng cũng đến rồi”, ở cực Bắc xa xôi, Bách Lý Huyền Hải thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa, mặt đầy phức tạp.
“Thực lực của Bạch Cốt Hội mạnh tới mức này rồi, đến cả Vương tộc cũng còn kém xa”.
“Haiz, thế giới này sắp thay đổi rồi sao?”
Đúng lúc này, ở Tử Thành. Chú Thiên đứng trên tầng thượng nhìn bầu trời mây đen kéo đến mà không khỏi cau mày.
“Đây là sự thể hiện của cảnh giới đó?”
“Xem ra sự lựa chọn của Diệp Thiên là đúng. Bạch Cốt Hội không trừ thì sẽ thành đại hoạ”.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả Long Quốc chấn động.
Vô số người ra khỏi nhà nhìn hiện tượng dị thường trên trời, trong lòng không khỏi lo sợ và thầm cầu nguyện. Người ta còn cho rằng ngày tận thế sắp đến rồi nên vội liên lạc với người nhà, làm những việc mà mình muốn làm nhất.
Và những người phải khiếp sợ cũng bao gồm cả những kẻ mạnh trong gia tộc lớn.
Lúc này, những võ sĩ theo võ cổ lần lượt trốn vào nơi sâu nhất trong gia tộc, không dám ra ngoài, càng không dám nhìn lên trời vì chỉ có bọn họ mới biết đó là gì, đó là dấu hiệu của thực lực vượt qua võ sĩ theo võ cổ, là cảnh giới hoàn toàn mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT