“Thiên Quỷ, ông không xứng để tôi ra tay, bảo hội trưởng của các ông ra đi”, Diệp Thiên nói giọng lãnh đạm, từ đầu tới cuối luôn tỏ thái độ coi thường đám người này.

Hoặc có thể nói cả Bạch Cốt Hội ngoài hội trưởng Bạch Cốt Hội ra thì bất cứ ai cũng không đáng để anh phải ra tay, thậm chí đến cả hội trưởng kia trong mắt anh cũng chỉ đến vậy mà thôi.

“Hừ, Diệp Thiên, mày đừng có ngông cuồng”, Thiên Quỷ nghe vậy thì mặt mày khó coi thấy rõ.

“Hôm nay tao lại muốn đối đầu với mày đấy”, nói rồi, Thiên Quỷ bộc phát ra luồng khí tức ngút trời, sau đó nhảy vọt lên cao định tấn công Diệp Thiên.

“Hai đại hộ pháp chỉ còn lại một, chẳng đáng để cậu Diệp phải ra tay.”, đúng lúc này, Huyền Diệp tiến lên trước một bước, cười nói với Thiên Ma.

“Huyền Diệp chiến khu Huyền Vũ, không biết có tư cách đấu với ông không?”, nghe vậy, Thiên Quỷ lập tức nheo mắt nhìn. Cái tên này ông ta chưa từng nghe nói tới, chỉ là bốn chữ chiến khu Huyền Vũ lại đủ khiến ông ta có thêm động lực ra tay.

“Hừ. Mày đã muốn chết thì tao cho mày toại nguyện”, Thiên Quỷ hắng giọng, nói rồi, ông ta định tiến lên tấn công Huyền Diệp trước.

Cuộc chiến đấu cứ vậy mà diễn ra. Luồng sức mạnh khủng khiếp sục sôi bao trùm khắp không gian.

“Lâm Khuê, ân oán của chúng ta cũng đến lúc giải quyết rồi”.

Giây phút sau đó, ba phán quan phía U Minh của Bạch Cốt Hội tiến lên trước, mặt mày tức giận nhìn Lâm Khuê như muốn trả thù.

“Ông mà cũng xứng à? Cả ba các ông lên cả đi”, Lâm Khuê lạnh lùng, hắng giọng.

“Lâm Khuê, hôm nay mày phải chết”.

Ba phán quan mặt mày tối sầm lại, cứ thế nhếch miệng cười lạnh lùng bổ nhào về phía Lâm Khuê.

“Ba người đánh một người thì còn bản lĩnh ở đâu nữa? Thanh Long cũng góp vui”, nói rồi, Thanh Long bật cười, lập tức tới trước mặt Lâm Khuê.

Ba Phán Quan chính là sự tồn tại mạnh nhất dưới Hộ Pháp, thực lực đều đạt tầng thứ mười. Chỉ một mình Lâm Khuê thì e rằng sẽ chịu thiệt.

“Được, vậy thì xem ai giết được nhiều”, Lâm Khuê càng thêm ý chí chiến đấu, liếm miệng.

Thanh Long cũng không chịu lép vế. Cả năm người cùng đứng vây lại với nhau, cả hòn đảo được bao trùm bởi luồng sức mạnh khủng khiếp.

“Tiểu Tĩnh, em chọn một tên, còn lại giao cho hai chị em bọn chị”, Chu Hoàng đứng sau Diệp Thiên thấy mấy tên Vương và Hoàng của Bạch Cốt Hội thì mặt mày vẫn còn thong thả.

Đông Phương Tĩnh hít vào một hơi thật sâu. Cô vừa đạt tới cảnh giới tầng thứ chín. Vương của Bạch Cốt Hội cũng vừa hay đạt tầng thứ chín, cô có thể nhân cơ hội này mà luyện tay.

“Giết”, Đông Phương Tĩnh hét lên, lập tức rút kiếm, xông về phía một tên Vương của Bạch Cốt Hội.

Trong chốc lát, luồng khí tức đáng sợ ép về phía Đông Phương Tĩnh. Đông Phương Tĩnh không hề tỏ ra sợ hãi.

“Năm tên Vương kia giao cho hai chị em chúng tôi, còn ba tên Hoàng kia…”, Bạch Tử U và Chu Hoàng cao cao tại thượng, nói rồi, bọn họ nhìn sang Diệp Thiên mà không nhận được hồi đáp.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời và có thể cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đang di chuyển từ xa tới gần.

“Ha ha, cảnh tượng náo nhiệt thế này sao có thể thiếu tôi?”, sau giọng nói hùng hồn đó là bóng hình Thiên Khải xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Hắn ta đảo mắt nhìn ba gã Vương của Bạch Cốt Hội rồi bật cười: “Hai tên tầng thứ chín, một tên tầng thứ mười. Cũng được đấy, vừa hay có thể luyện tay”.

Nói rồi, hắn phất tay và di chuyển.

“Võ Minh cũng muốn lo chuyện bao đồng?”, tên Hoàng cầm đầu kia thấy Thiên Khải thì mặt mày tối sầm cả lại.

Thiên Khải chính là một trong ba đại sát thủ của Võ Minh, thực lực tầng thứ mười. Kể cả là ba người bọn họ hợp sức thì cũng chưa chắc có thể đấu lại được.

“Hừ, không biết tự lượng sức. Bạch Cốt Hội tội ác tày trời, giết chết không tha. Hôm nay Thiên Khải tôi phải thay mặt Võ Minh trừ khử các người”, Thiên Khải lãnh đạm nói, đem theo bá khí ngút trời.

Nói rồi, tay phải hắn ta tung đòn. Ba tên Hoàng kia lập tức nhảy lên, vội giơ tay đỡ.

Rầm!

Sự va chạm khủng khiếp khiến cho cả hòn đảo như rung chuyển. Luồng sức mạnh rợn người bao trùm tứ phía.

Mười võ sĩ tầng thứ chín ra tay, kể cả có muốn đánh chìm hòn đảo cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.

“Giết!”, Diệp Thiên đứng trên cao hô to.

Gần một trăm nghìn binh lính nhất loạt xông lên Bạch Cô Đảo.

Bạch Cốt Hội tác oai tác quái, tội ác tày trời. Mỗi một tên trên hòn đảo này đều phải chết. Giết không tha.

Chẳng mấy chốc, trên hòn đảo vang lên tiếng xung phong và chém giết.

Người của Bạch Cốt Hội quả thật rất đông. Mặc dù có không ít võ sĩ nhưng đối đầu với bốn đại quân thì lại chẳng thể đấu lại được.

Cuộc chiến này rõ ràng là cuộc giết hại hàng loạt trực diện. Có điều, Diệp Thiên quan sát thì lại chỉ tỏ thái độ nghiêm túc hơn chút mà thôi. Những hành động này chẳng qua cũng chỉ là diệt cỏ phải diệt tận gốc, còn kết quả của cuộc chiến vẫn còn là ẩn số, và nhân vật khủng bố nhất của Bạch Cốt Hội hãy còn chưa xuất hiện.

Đợi một lát, khi không thấy động tĩnh gì thì Diệp Thiên mới tiến lên trước, lên tiếng: “Hội trưởng Bạch Cốt Hội, nếu ông còn không ra thì tôi chỉ có thể dùng một đao đánh chìm hòn đảo này thôi”.

Dứt lời, trước mặt Diệp Thiên có bóng người từ từ xuất hiện. Chính là hội trưởng Bạch Cốt Hội. Ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên chăm chú, còn cuộc chiến xung quanh, ông ta coi như ngó lơ vậy.

“Diệp Thiên, sao mày còn cố chấp như thế nhỉ?”, hội trưởng Bạch Cốt Hội lên tiếng, giọng nói tỏ vẻ nghiêm trọng.

“Mày nên biết biết người của Bạch Cốt Hội có giết cũng không hết”.

“Tại sao?”, Diệp Thiên hỏi đầy ý tứ.

“Rất đơn giản, vì lòng người”, hội trưởng Bạch Cốt Hội lắc đầu, nói với giọng thản nhiên.

“Vì lòng người vốn độc ác, lòng người rất dễ bị mê hoặc và bị hủ bại. Cho dù hôm nay mày có diệt Bạch Cốt Hội bọn tao thì vẫn sẽ có một Bạch Cốt Hội khác”.

Diệp Thiên nghe xong thì lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra kiên định.

“Vậy thì giết sạch tất cả những người hủ bại đó thôi”.

“Cũng vì con người bản tính ác độc nên cần có những ràng buộc để hạn chế lại. Còn lòng người, chỉ cần hướng thiện thì Bạch Cốt Hội cuối cùng cung sẽ bị diệt vong”.

“Ha ha ha, thật nực cười”, hội trưởng Bạch Cốt Hội bật cười.

“Hướng thiện? Không ngờ đường đường là Lăng Thiên Chiến Thần mà có thể ngây thơ như vậy. Thật nực cười”.

Diệp Thiên nghe vậy thì lắc đầu: “Không cùng đạo, không cùng mưu, hôm nay Bạch Cốt Hội phải chết”.

“Hừ, tao xem xem mày diệt Bạch Cốt Hội thế nào”, hội trưởng lạnh mặt hẳn lại.

Ông ta giơ tay chỉ vào Diệp Thiên, trông thì như thể không dùng lực nhưng không khí xung quanh lại như bị chia cắt ra vậy.

Diệp Thiên thay đổi sắc mặt, cũng giơ một tay ra.

Luồng sức mạnh bộc phát, cuộn trào bao trùm cả hòn đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play