“Không sao”, Diệp Thiên lãnh đạm khoát tay tỏ vẻ kiên định.
Mười ngày nay, Diệp Thiên cho người canh chừng cẩn thậm, bất cứ mọi động tĩnh đều nắm trong lòng bàn tay.
Còn Bạch Cốt Hội có ý đồ gì, anh không hề biết, có điều những điều đó cũng không đáng ngại.
“Hiện giờ Bạch Cốt Hội như cá trong chậu đang dãy chết mà thôi”.
Nghe vậy mọi người mới yên tâm phần nào vì dù sao thực lực của Long Quốc đều đang tập trung tại đây, nếu như Bạch Cốt Hội giở chiêu điệu hổ li sơ, tiến công Tử Thành thì thật không dễ đối phó.
“Thưa anh, Lâm Khuê nguyện dẫn quân Bắc Dã tiến công đầu tiên công phá cửa chính của Bạch Cốt Hội”, Lâm Khuê tiến lên trước một bước nói giọng hùng hồn.
Là cánh tay đắc lực của Diệp Thiên, đoàn quân Bắc Dã đương nhiên phải dấn thân đầu tiên. Những người còn lại như Bạch Tử U, Thanh Long đều lần lượt nhìn về phía Diệp Thiên chờ lệnh.
“Được”, Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Đoàn quân Bắc Dã đánh chính diện, quân Thanh Long bao vây phía sau, Chu Tước và Huyền Vũ bao vây bên trái, còn bên phải giao cho tiền bối Huyền Diệp”.
“Tuân lệnh”, mọi người đồng thanh hô to.
Năm đại quân phân làm bốn hướng bao vây Bạch Cốt Hội.
Giữa trưa, trời vẫn nhiều mây, không khí lạnh hơn rất nhiều, mưa bay lất phất. Từng chiến hạm nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc mà biển trời mênh mông cũng như hòn đảo đều xuất hiện trước mắt Diệp Thiên.
Hòn đảo không rộng lớn lắm nhưng trên đó cây cối um tùm. Nếu không phải nhận được tin từ trước khi người ta còn tưởng đó là một hoang đảo.
Nhìn từ xa, hòn đảo giống như hình đầu lâu nổi trên mặt biển khiến người ta không khỏi ớn lạnh.
“Anh Diệp, sắp tới rồi”, Lâm Khuê lên tiếng giơ tay.
“Tất cả đề cao cảnh giác”.
Diệp Thiên không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn, trong đôi mắt rõ sát khí ngút trời.
Bạch Cốt Hội mấy năm nay làm mưa làm gió giết hại không ít anh em nơi tiền tuyến. Hôm nay mọi thứ phải kết thúc tại đây.
“Tiếp cận xem tình hình trước, cố gắng không được để lọt bất cứ tên nào của Bạch Cốt Hội”, giọng nói Diệp Thiên rõ vẻ kiên định.
“Vâng, thưa anh”, Lâm Khuê đáp lời chỉ huy chiến hạm từ từ lại gần. Với sự phát triển như hiện nay về mọi mặt thì Diệp Thiên có thể cho vài quả mình làm nổ tung hòn đảo, có điều đối phó với kẻ mạnh cầm đầu Bạch Cốt Hội thì điều đó lại không có tác dụng.
Truyện Gia ĐấuTrong chốc lát, toàn bộ tướng sĩ trên chiến hạm mặt mày nghiêm túc hẳn.
Chiến hạm càng lại gần thì khung cảnh toàn bộ hòn đảo Bạch Cô Đảo lại hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trên này phần lớn đều là màu trắng giống như hòn đảo này được phủ lên lớp màng, nhưng nhìn kỹ thì toàn là xương người. Đầu người rơi đầy mặt đất, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta sởn da gà.
Bạch Cô Đảo giống như hòn đảo dùng để chất xương người vậy.
“Đáng chết, Bạch Cốt Hội rốt cục đã tàn sát bao nhiêu người dân vô tội?”, Lâm Khuê mắng chửi. Một người căm hận Bạch Cốt Hội thấu tận tâm can như Lâm Khuê lúc này càng bất bình hơn bao giờ hết.
Đến cả Diệp Thiên cũng không khỏi cau mày. Có điều quan trọng hơn cả là bạch Cô Đảo lại quá yên ắng, yên ắng đến mức lạ thường, giống như trên đảo chẳng có gì vậy.
Diệp Thiên sắp san bằng Bạch Cô Đảo, đây là điều mà ai cũng biết. Bạch Cốt Hội không thể không có bất cứ thông tin nào.
Đương lúc anh đang suy nghĩ thì phần kẹp dưới chân đột nhiên rung lên.
“Có chuyện gì vậy?”, biến cố đột nhiên tới khiến Lâm Khuê cau mày.
“Thưa anh, là vòng xoáy”, Lâm Khuê đảo mắt nhìn trên mặt nước và ngỡ ngàng. Chỉ thấy dưới Bạch Cô Đảo có một xoáy nước dần dâng lên cao.
Càng lúc càng to giống như gió lốc trên mặt biển với lực hút vô cùng lớn khiến chiến hạm bắt đầu từ từ nghiêng ngả, như thể bị hút vào trong đó đến nơi.
Chiến sĩ bên trên đứng không vững.
“Thưa anh, vòng xoáy nước này không bình thường, nếu tiếp tục thì tình hình e rằng không ổn”, Lâm Khuê cau mày không phải sợ xoáy nước mà rất có khả năng nó liên quan tới Bạch Cốt Hội.
Nếu thuyền chìm thì nguy.
“Chỉ là trò vặt thôi”, Diệp Thiên lắc đầu đảo mắt nhìn xoáy nước. Rõ ràng đây là ải đầu tiên mà Bạch Cốt Hội gài, có điều xoáy nước cỏn con này mà cũng bày ra được thì lại coi thường anh quá.
“Phá”, Diệp Thiên hắng giọng, tay phải chỉ vào xoáy nước kia.
Trong chốc lát, khí tức đáng sợ như che cả bầu trời xuất hiện, mặt nước bắn lên vô vàn những giọt nước nhỏ tung toé, tới khi nước đều rơi hết xuống thì mọi thứ mới yên ắng trở lại.
Xoáy nước kia cũng mất đi không thấy hình bóng đâu nữa.
“Thưa anh, Bạch Cốt Hội không thể chỉ có trò này, nói không chừng còn nhiều bẫy nữa”, Lâm Khuê mặt mày nghiêm túc nhìn xung quanh.
Nhưng anh vừa dứt lời….
Rầm!
Chiến hạm to lớn lại một lần nữa nghiêng ngả, ngay sau đó là lắc lư điên cuồng như sắp lật đến nơi.
“Lại gì nữa?”, Lâm Khuê giật mình.
“Bên dưới chiến hạm hình như có thứ gì đó”.
Diệp Thiên nhìn xuống biển, vẻ mặt kỳ lạ khác thường.
“Bên dưới thuyền có lẽ có người của Bạch Cốt Hội?”, Lâm Khuê kinh ngạcm mặt không sao tin nổi.
Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì chí ít cũng là võ sĩ tầng thứ mười.
“Hình như, không phải….”, thế nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu.
“Không phải?”, Lâm Khuê cau mày định nói gì đó.
Rầm,
Tiếng vang lớn lại lần nữa xuất hiện phía dưới thuyền. Lần này con thuyền nghiêng gần chín mươi độ, những người trên thuyền đứng không vững, chỉ còn chút nữa là lật thuyền.
“Đáng chết, tôi lôi tiểu tử đó ra”, Lâm Khuê tối sầm mặt, nói rồi anh định nhảy vào làn nước.
“Mau xem, quái vật”, tiếng kêu thất thanh kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Lâm Khuê quay đầu nhìn thì thẫn thờ.
“Đây là cái gì? Rắn biển? Hay là bạch tuộc?”, chỉ thấy trên đầu thuyền có một xúc tua rất dài, cũng phải chừng gần mười mét đang vắt vẻo và di chuyển lên mui thuyền.
Mà đường kính của nó cũng phải gần mười mét khiến anh nhìn mà nghĩ rằng nó là con mãng xà.
Chỉ đáng tiếc cái miệng hút to bằng cả cái bát lại chứng minh ngược lại.
“Đáng chết, sao ở đây lại có thứ này?”, Lâm Khuê mắng chửi nhưng đúng lúc này, vật tiếp xúc to lớn kia lại cứ thế nện về anh.
Lâm Khuê cau mày nhanh chóng né tránh.
Rầm một tiếng, trên giáp sắt có thêm một đường nứt, có thể nhận ra lực nó tung ra không hề nhỏ.