Diệp Thiên nhắc nhở: “Có liên quan đến đội Cuồng Long”.
Đội Cuồng Long chính là đội của phía Trịnh Khôn, mọi người thấy Diệp Thiên nhắc nhở thì bắt đầu suy nghĩ.
Có người đột nhiên lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi”.
Nghe vậy ai nấy đều đảo mắt nhìn về phía người này. Người này tên là Mặc Vân, vốn là một người không được mấy chú ý đến trong nhà họ Mặc, tuổi chừng hai mươi. Trong thời gian Diệp Thiên huấn luyện cho đội ngũ của nhà họ Mặc trong vài tháng, anh vẫn có ấn tượng với cậu này, đó là một thanh niên rất chịu khó rèn luyện, mỗi ngày cậu ta đều tập mười mấy tiếng đồng hồ bền bỉ.
Sau vài tháng huấn luyện, thực lực của cậu ta cũng đã mạnh hơn nhiều, chủ yếu là vì Diệp Thiên phát hiện ra mặc dù nền móng của Mặc Vân không được tốt nhưng cậu ta lại là một người cần cù chăm chỉ nên trình độ mới được nâng cao.
Mặc Vân có thể nói là nhân tài được Diệp Thiên phát hiện và khai thác. Dù thực lực của cậu ta hiện giờ vẫn không đủ để Diệp Thiên truyền dạy võ đạo nhưng đó cũng chỉ là việc sớm muộn.
Có điều khi Mặc Vân chủ động đứng ra, Diệp Thiên cũng đã có thêm hi vọng với cậu ta rồi.
Diệp Thiên mặt mày tươi tỉnh, sau đó nói với Mặc Vân: “Cậu nhớ ra gì thì cứ nói”.
Mặc Vân nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Mấy ngày trước khi diễn tập thực chiến, em thấy có vài điểm bất thường phía bên tiểu đội Cuồng Long, giống như đánh người vậy”.
Cậu ta dứt lời, rất hiều người không khỏi ngạc nhiên.
Cậu ta nói tiếp: “Em thấy hành động của bọn họ khác thường, vì một người bình thường không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể trở nên mạnh nhanh thế được”.
“Vậy sao?”
Lời nói của anh ta lại không thuyết phục được nhiều người, ngược lại bọn họ nhìn Mặc Vân giống như đang nhìn một kẻ nào đó rất nực cười vậy.
Chẳng mấy chốc, có người phản bác lại: “Cậu nói thực lực của bọn họ mạnh, vượt qua người thường, vậy anh Diệp cũng khác thường. Lẽ nào ý cậu là anh Diệp có vấn đề?”
Mặc Vân thấy thế chỉ lắc đầu nói: “Không, đương nhiên không phải như thế rồi”.
Đối phương vẫn tỏ ra bất mãn: “Vậy tại sao cậu còn nói vậy?”
Người lên tiếng hỏi với giọng điệu chất vấn này không phải thiên vị cho người của đội Cuồng Long mà đơn giản chỉ là vì cậu ta cho rằng hiện tại sự thể hiện của Mặc Vân lại có phần hơi quá, cần nói cho rõ ràng.
Mặc Vân bặm môi, hồi lâu không lên tiếng, có vẻ như không biết phải nói gì.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Mặc Vân, Cậu không phải sợ, có gì cứ nói”.
Mặc Vân ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Tôi cũng đã nghĩ về võ sĩ mạnh như anh Diệp rốt cục làm thế nào để có được sức mạnh như vậy, có điều so với anh Diệp thì sức mạnh của người kia rõ ràng là không tự nhiên. Thông qua việc quan sát những cao thủ như anh Diệp, tôi mới hoàn thiện được thực lực của bọn họ hoàn toàn là giả, căn bản không phải là cao thủ”.
Mặc Vân dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu xôn xao khen ngợi Mặc Vân.
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi, có gì đáng khen đâu?”, có người lên tiếng.
“Vậy thì tôi cũng muốn gọi cậu có gì mà đáng khen?”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm thấy giật mình. Bọn họ đưa mắt nhìn qua thì đột nhiên phát hiện người lên tiếng chính là Diệp Thiên.
Trong đôi mắt Diệp Thiên lúc này rõ ánh nhìn lạnh lùng, sắc lạnh.
Không một ai dám nhìn thẳng vào anh, người nào người nấy run dậy, mặt không còn giọt máu.
“Anh Diệp, tôi, tôi…”, sau một hồi lắp bắp, người kia vẫn không nói nổi thành lời.
Thực ra Diệp Thiên không hề thiên vị cho bất cứ ai. Anh chú ý đến Mặc Vân hoàn toàn là do sự cần cù và khả năng thiên bẩm của cậu ta khiến anh không khỏi chú ý.
So với Mặc Vân thì người đang giễu cợt cậu ta lại là một kẻ hết sức bình thường, người này tên Mặc Chí Cường.
Ban đầu hắn cũng có thể coi là nhân tài của nhà họ Mặc, trước đó hắn còn là một quân nhân, sau khi giải ngũ thì được phân về nhà họ Mặc.
Chỉ tiếc rằng Mặc Chí Cường chỉ biết dựa vào thân phận mình mà hay tỏ thái độ chèn ép với người khác, thực lực của hắn do không được rèn luyện nhiều nên không hề tiến bộ.
“Cậu cái gì mà cậu? Cậu cho rằng mình có nền tảng một chút là có thể cao ngạo vậy sao?”
Lời của Diệp Thiên khiến cho tất cả những người xung quanh phải run rẩy.
Diệp Thiên nói tiếp: “Cho dù cậu có hơn người bởi nền tảng thì đã sao? Trước kia thế nào tôi không quan tâm nhưng tôi thấy khả năng của cậu ngày càng kém đi, cuối cùng, thậm chí còn không bằng Mặc Vân nữa rồi”.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT