Chỉ thấy Diệp Thiên nhếch miệng, sau đó quay phắt người lại bắt đầu bắn súng.
Pằng, pằng, pằng.
Thực ra hiện giờ Diệp Thiên căn bản không hề hướng về phía những chiếc cốc kia. Anh lựa chọn vài góc độ, sau đó bắn về phía tường, vả lại sau khi Diệp Thiên nổ súng liền vận ra nội công khiến những viên đạn được bắn ra tiếp xúc với vách tường cứ thế được bắn ngược trở lại.
Choang!
Âm thanh chói tai vang lên khiến cho cái cốc đầu tiên vỡ nát.
“Cái gì?”, mọi người tỏ ra kinh ngạc, không ngờ Diệp Thiên lại có khả năng này.
Còn hiện tai, bọn họ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị những âm thanh liên tiếp phát ra sau đó làm cho ngỡ ngàng.
“Choang” vài tiếng, những cái cốc còn lại cũng theo đó mà vỡ tan.
“Đây…”, mọi người á khẩu.
Bọn họ căn bản không thể ngờ nổi sẽ xảy ra chuyện thế này.
Trong hoàn cảnh như vậy mà Diệp Thiên có thể thuận lợi bắn sạch số cốc được xếp. Thưc lực như vậy quả thật khiến người ta phải nể sợ.
Lúc này Trịnh Khôn chứng kiến màn bắn súng của Diệp Thiên từ đầu tới cuối thì tái mét mặt.
“Đây, sao có thể…”, Trịnh Khôn há hốc miệng không sao tin nổi.
Có thể nhận ra chiêu này của hắn đã thua một cách thảm hại dưới tay Diệp Thiên. Khi nhìn về phía Diệp Thiên, hắn chỉ thấy trong đôi mắt Diệp Thiên rõ sự giễu cợt.
Diệp Thiên lên tiếng một cách thản nhiên: “Cậu Trịnh, thế nào?”
Câu nói này của Diệp Thiên đến tai Trịnh Khôn lại như mang vẻ mỉa mai vô cùng. Sự châm chóc đó trong lời nói của Diệp Thiên càng khiến cho hắn ngỡ ngàng.
“Tiểu tử, cậu…”, lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn hết về phía Trịnh Khôn.
“Haiz, cậu Trịnh, giờ cậu định thế nào đây?”, Diệp Thiên hỏi.
Trịnh Khôn tức tối vô cùng nhưng ngoài mặt khi nhìn Diệp Thiên thì lại nở nụ cười điềm tĩnh.
“Lần này cậu thắng rồi”, hồi lâu Trịnh Khôn mới lên tiếng. Nói rồi, hắn cứ thế dẫn người rời khỏi khu bắn súng.
Thấy bộ dạng hằm hằm tức tối đó của hắn, những người bên cạnh đương nhiên cảm thấy rất hào hứng, người nào người nấy hồ hởi ra mặt, lần lượt chạy tới vây xung quanh Diệp Thiên.
“Anh Diệp, anh thật lợi hại”.
“Đúng vậy, bịt mắt như vậy mà còn có thể bắn trúng. Anh đúng là xạ thủ kỳ tài trên đời”.
Bọn họ mỗi người một câu thể hiện sự sùng bái đối với Diệp Thiên, còn Diệp Thiên chỉ điềm tĩnh đứng đó khẽ cười. Cho dù mọi người có thể hiện sự ngưỡng mộ thế nào đối với anh thì nguyên tắc từ trước đến giờ của anh vẫn vậy, không phô trương, cao ngạo.
Đúng lúc này, Mặc Trần Huy hớt hải đi tới, trông bộ dạng ông ta lúc này rõ là có việc phải bận lòng.
“Cậu Diệp, cậu làm vậy chắc chắn sau đó sẽ không xảy ra gì chứ?”, Mặc Trần Huy lên tiếng do dự hỏi Diệp Thiên.
Ông ta cho rằng tình hình hiện tại đã vượt xa khỏi sự kiểm soát của mình.
Nghe vậy, Diệp Thiên khẽ cười, nói: “Sao vậy, lẽ nào ông cho rằng chúng ta không nên dạy cho hắn một bài học sao?”
Mặc Trần Huy vội lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ lo sau này bọn chúng sẽ nghĩ cách báo thù…”
Diệp Thiên khoát tay: “Báo thù? Vậy cứ để hắn tới đây mà báo thù. Vừa rồi tôi đã thể hiện thực lực của mình như vậy rồi, vả lại còn thể hiện thực lực không chỉ nằm ở khả năng bắn súng”.
“Nếu hắn biết điều thì sẽ không tiếp tục tới tìm tôi đâu. Đương nhiên, nếu hắn muốn chọn cho mình con đường chết thì tôi cũng không ngại tiễn hắn lên đường”, Diệp Thiên nói ra suy nghĩ của mình.
Những người bên cạnh đương nhiên có thể nhận ra được thực lực tuyệt đối của Diệp Thiên. Người nào người nấy không khỏi giơ tay tán thưởng.
Duy chỉ có Mặc Trần Huy từ đầu tới cuối vẫn chộn rộn đứng tại chỗ, trong mắt ông ta hiện lên cái nhìn đầy phức tạp, không biết ông ta đang nghĩ đến điều gì.
Chẳng mấy chốc, mấy người phía Diệp Thiên đã quay về phòng. Trời đã dần tối, chơi cả ngày nên mọi người cũng có đôi chút mệt mỏi.
Ở một nơi không mấy khi có đông người lui tới lúc này lại có vài người đang tụ tập lại, trong đó có một người là Trịnh Khôn. Bên cạnh hắn là mấy tên đàn em trung thành như Thôi Toàn, có điều lúc này mặt tên nào tên nấy đều tối sầm cả lai.
Rõ ràng sự việc của Trịnh Khôn buổi sáng nay đã khiến chúng cảm thấy căm phẫn theo.
Trịnh Khôn nheo mắt nhìn những người bên cạnh với ánh mắt tôi độc: “Chúng mày có kế hoạch gì không?”
Thế nhưng hiện giờ tên nào cũng đang trong trạng thái ngỡ ngàng và chưa hoàn hồn trở lại. Có thể nhận ra chúng đang bất lực với tình cảnh trước mặt.
Nghe Trịnh Khôn hỏi vậy, bọn chúng lập tức quỳ phịch xuống: “Xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng ạ”.
“Tên tiểu tử đó quá lợi hại, chúng tôi thật sự không có cách nào để đối phó”, đám người dập đầu liên tiếp, tỏ ra sợ hãi khi nhắc tới Diệp Thiên.
Trịnh Khôn nghe vậy thì chỉ muốn giết bọn chúng đi cho rồi, có điều chúng đều là đàn em thân tín nên hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Trịnh Khôn trợn trừng mắt không nói thêm lời nào, cả đám người chìm vào im lặng, sự im lặng chết chóc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ xa từ từ đi tới.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT