Đối diện với Diệp Thiên, Trịnh Khôn không hề tỏ ra do dự hay đắn đó. Hắn nói: “Là cậu nói đấy, tôi không ép cậu phải thi đấu với tôi đâu”.

Diệp Thiên gật đầu: “Không sai, là tôi đề nghị, vả lại tôi còn muốn nói điều kiện thi đấu sẽ do cậu đưa ra”.

“Khẩu khí lớn lắm”, Trịnh Khôn nhìn Diệp Thiên bằng đôi mắt với ánh mắt tôi độc.

Diệp Thiên chỉ lặng lẽ nhìn thái độ thay đổi liên tục của Trịnh Khôn. Dường như việc so tài gì đó anh đều không mấy bận tâm.

Trịnh Khôn chống hông: “Được, được lắm! Là cậu nói đấy”.

Diệp Thiên đã nói vậy thì hắn đương nhiên sẽ chẳng phải nương tay. “Nhưng nếu tôi nói trong điều kiện cậu không chống trả mà nhận mấy phát súng của tôi thì cậu cũng đồng ý chứ?”

Lúc này mọi người đều im phăng phắc. Bọn họ nhìn Diệp Thiên, chỉ chờ đợi câu trả lời.

Thấy bộ dạng đó của Trịnh Khôn, Diệp Thiên chỉ gật đầu điềm tĩnh nói: “Đương nhiên rồi”.

Câu này của anh khiến tất cả những người xung quanh đều phải ngỡ ngàng. Lúc này bọn họ nhìn Diệp Thiên như thể nhìn một người từ trên trời rơi xuống vậy.

Bọn họ cho rằng mọi hành động của Diệp Thiên rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn vì Diệp Thiên tỏ rõ thái độ không coi Trịnh Khôn ra gì.

Một người như vậy quả thật khiến người ta thấy chướng mắt.

Trịnh Khôn và những đàn em của hắn ta thấy vậy thì chỉ hận không thể tróc xương lột da Diệp Thiên cho rồi.

“Nếu vậy thì há chẳng phải thể hiện tôi ức hiếp cậu quá đáng sao? Yên tâm, tôi cũng không đến mức ngông cuồng như vậy đâu”, lúc này Trịnh Khôn đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thiên nghe thế thì chỉ lạnh nhạt cười: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mời cậu Trịnh mau nói ra điều kiện thi đấu”.

Thấy bộ dạng đó của Diệp Thiên, Trịnh Khôn chợt có ánh nhìn khác thường vì không biết tại sao hắn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Trịnh Khôn cũng là võ sĩ, từng gây ra không biết bao nhiêu vụ việc, lâu dần, hắn càng có kinh nghiệm trong việc nhìn nhận thái độ của đối phương.

Theo hắn thấy thì mỗi hành động và cử chỉ của Diệp Thiên đều rất khác thường, căn bản không giống như phản ứng của người bình thường.

Khi đối đầu với một người có thân phận và thực lực như hắn hiện giờ mà Diệp Thiên lại có thể phản ứng lại như vậy thì chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, là Diệp Thiên có khả năng và thực lực mạnh; Thứ hai, Diệp Thiên là một kẻ ngu ngốc và không biết phân biệt tốt xấu, nặng nhẹ cho nên mới thể hiện không sợ hãi hay dè chừng gì như vậy.

Có điều cách nói chuyện cũng như tâm tư của Diệp Thiên thể hiện ra lại không giống một kẻ ngốc, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là thực lực của Diệp Thiên không hề đơn giản.

Có điều…

Nếu thật sự như vậy thì hắn là thần thánh phương nào chứ?

Trong lòng Trịnh Khôn không khỏi cảm thấy kỳ lạ vì hắn nghĩ một hồi mà lục trong ký ức vẫn không có hình ảnh Diệp Thiên từng xuất hiện trước đây.

Hắn vẫn luôn thấy luồng khí tức trên người Diệp Thiên rất quen, giống như trước đây hắn đã từng gặp ở đâu đó. Điều này khiến Trịnh Khôn nhất thời không biết nên thế nào mới tốt.

Đám người xung quanh hắn không biết hắn đang nghĩ gì nên nãy giờ vẫn đang nhìn hắn với cặp mắt khó hiểu.

Đột nhiên, một tên béo trong số đó nhìn Trịnh Khôn, nói: “Anh Trịnh, anh sao vậy?”

Trịnh Khôn nhìn hắn, dùng giọng địa phương trả lời: “Tao hỏi mày, mày có biết thằng kia là ai không?”

Tên béo giật mình, hắn nhìn Diệp Thiên một lượt nhưng vẫn không thể nhớ ra Diệp Thiên là ai. Hắn chỉ có thể lắc đầu: “Em không biết”.

Trịnh Khôn lại hỏi những tên còn lại nhưng câu trả lời hắn nhận về lại chẳng có gì khác biệt cả.

Trịnh Khôn cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng không ai biết Diệp Thiên nhưng tại sao hắn lại có cảm giá Diệp Thiên rất quen. Khi hắn hãy còn đắn đo thì Diệp Thiên lại lên tiếng: “Cậu Trịnh, cậu sao thế?”

Câu hỏi của Diệp Thiên chợt kéo hắn về với thực tại.

Hừ. Không cần biết mày là ai. Mày đã đụng đến tao rồi thì chỉ còn con đường chết mà thôi.

Trịnh Khôn hạ quyết tâm, lên tiếng: “Hừ, cậu đã muốn chết thì tôi cho cậu được toại nguyện…Nói đi, cậu muốn chơi thế nào?”

“Tôi nói rồi, tuỳ cậu”, Diệp Thiên tự tin trả lời.

Trịnh Khôn đảo mắt một lượt, sau đó nói: “Đã tới đây rồi thì so tài bắn súng thôi”.

“Bắn súng? Được thôi”, Diệp Thiên không đắn đo, trả lời lại ngay lập tức.

Mấy thứ này đối với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là mấy việc quá đơn giản, chẳng đáng để nhắc đến.

Phía bên kia, Trịnh Khôn nhếch miệng cười đầy thách thức như thể hắn biết được lần này Diệp Thiên chết chắc rồi.

“Rất tốt”, thấy Diệp Thiên trả lời dứt khoát, Trịnh Khôn hứng thú ra mặt.

“Cậu đưa luôn điều kiện thi đấu đi”, Diệp Thiên lên tiếng.

Trịnh Khôn nghe vậy thì đổi sắc mặt. Lẽ nào tên này coi thường mình, đến cả điều kiện quy định thi đấu cũng để mình đặt ra? Chẳng nhẽ hắn không sợ sao?

Diệp Thiên càng ngày càng khiến Trịnh Khôn cảm thấy khó hiểu.

“Cho dù cậu Trịnh có đưa ra quy định thế nào thì tôi cũng đồng ý theo”, Diệp Thiên nói tiếp.

Những người xung quanh thấy vậy thì đều sững sờ. Không ngờ Diệp Thiên lại có thể đứng trước mặt đông người như vậy mà nói ra lời này.

Rốt cục hắn ta nghĩ gì mà lại dám khiêu khích Trịnh Khôn như vậy?

Có điều trong mắt số đông thì bọn họ vẫn hiếu kỳ cảnh tiếp theo hơn nên dù Diệp Thiên có nói gì thì với bọn họ cũng chẳng quan trọng.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play