“Chúng tôi không giống kẻ khác. Ông nói đi, bọn họ rốt cục là ai?”, Diệp Thiên ép hỏi.
Có điều nghe vậy thì Mặc Huyền lại lên tiếng: “Xin cậu Diệp bớt nóng vội. Tôi cho rằng đến hắn cũng không biết rõ thân phận của đối phương, cho nên chúng ta hỏi câu này có lẽ sẽ không có tác dụng”.
“Có lý…”, Diệp Thiên nghĩ một lát rồi chợt nhớ ra gì đó. Vừa rồi người này nói những người đột nhập vào đây trước đó muốn đoạt lấy Thiên Hàn Tinh.
Xem ra thứ này không phải chỉ một, hai người nhòm ngó không thôi.
Đã vậy thì bọn họ sẽ phải đợi tới cùng, xem rốt cục là kẻ nào lại xuất hiện ở đây.
Diệp Thiên nói với Mặc Huyền về quyết định của mình, Mặc Huyền nghe xong thì đáp lời: “Đã vậy thì chúng ta tạm thời mai phục ở đây”.
Cả hai lại ép hỏi người kia xem đám người đó rốt cục xuất hiện lúc nào nhưng ông ta lại không nhớ rõ.
Vì ông ta bị nhốt ở đây không biết bao nhiêu năm rồi nên chẳng còn khái niệm về thời gian nữa.
Cho nên có hỏi cũng chẳng thể có đáp án chính xác, vả lại người này vẫn tỏ ra rất cảnh giác với hai người bọn họ. Khi giao tiếp, ông ta hoàn toàn không có ý định hợp tác nói ra những việc liên quan đến Thiên Hàn Tinh.
Diệp Thiên lên tiếng: “Đã vậy thì chúng tôi giúp ông đoạt lại kiếm về, ông giao Thiên Hàn Tinh cho chúng tôi, thế nào?”
Diệp Thiên dứt lời, ông ta chợt sáng mắt lên: “Cậu nói thật sao?”
Có thể nhận ra ông ta rất coi trọng thanh kiếm này.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên đáp lời. Vốn dĩ anh chỉ định hỏi thăm dò nhưng không ngờ ông ta lại cho là thật, do vậy mà Diệp Thiên nhận định rằng đối với ông ta mà nói thì thanh kiếm này còn quan trọng hơn Thiên Hàn Tinh rất nhiều, và anh bất giác lại thấy hứng thú với thanh kiếm của ông ta.
“Tôi tin cậu”.
“Thiên Hàn Tinh cứ ba tháng sẽ lại thay đổi một lần theo mạch đất và tạo ra sức mạnh mới. Hiện giờ chính là lúc thích hợp nhất để đào Thiên Hàn Tinh”.
“Còn ba ngày nữa là Thiên Hàn Tinh lại xuất hiện, lúc đó bọn chúng sẽ tới đây”, ông ta lên tiếng nói nhiều hơn ban nãy.
Diệp Thiên nghe vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, anh cũng có thể nhận ra trạng thái tinh thần của người này không được ổn định cho nên khi nói chuyện, ông ta vẫn tỏ ra hết sức sợ hãi.
“Đối phương ba ngày sau mới tới, vậy trước mắt chúng ta ở đây đợi đã”, Mặc Huyền kiên định nói.
Đối với những võ sĩ mạnh như Diệp Thiên và Mặc Huyền, trong vòng ba ngày không ăn không uống thực ra cũng không thành vấn đề.
…..
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Diệp Thiên và Mặc Huyền lấy lại tinh thần vì ngày hôm nay đối thủ sẽ xuất hiện, bọn họ phải đề cao cảnh giác.
“Đến rồi, bọn họ đến rồi”, người đang ông kia đột nhiên điên cuồng dãy dụa lên tiếng.
“Dã Nhân, cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ sao?”, Mặc Huyền cau mày.
Nên biết rằng Mặc Huyền cũng có sức mạnh gần như Diệp Thiên nhưng đến ông ta cũng không cảm nhận được có gì khác biệt mà người đàn ông này lại có thể cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương.
Dã Nhân là cái tên Mặc Huyền đặt cho người này.
Dã nhân nghe vậy thì đáp lời: “Tôi ở đây hàng chục năm rồi, nhất cử nhất động xung quanh tôi đều có thể cảm nhận được hết. Mấy người này đang ở phía đông”, nói rồi ông ta nhìn về đường vào tối đen như mực ở phía đông.
Bên đó là một cửa động hoàn toàn xa lạ, không phải là nơi mà hai người phía Diệp Thiên đi vào.
Ba ngày nay, bọn họ đã biết thêm rất nhiều chuyện từ Dã Nhân, ví dụ như hang động này thực ra không chỉ có một lối vào ở phía cửa đá ban đầu.
Những kẻ đột nhập vào đây còn có thể đi theo đường khác, chúng đã đào một con đường mới dẫn tới đây, và cũng chính là con đường hầm này.
Cộp, cộp, cộp….
Dần dần, hai người phía Diệp Thiên cũng có thể nghe ra được từng tiếng bước chân di chuyển. Nghe tiếng bước chân là có thể đoán được số lượng người của phía đối phương không hề ít, vả lại trong đó có kẻ thực lực rất mạnh, hắn ta là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt cảnh giới.
Xem ra tiếp sau đây sẽ là cảnh chiến đấu khốc liệt rồi.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã trông thấy rất nhiều người xuất hiện ở phía cửa động, còn Diệp Thiên và Mặc Huyền lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối đầu.
Thấy đối phương xuất hiện, Diệp Thiên lập tức tung ra đòn chí mạng về phía đối phương.
“Không ổn rồi, có biến”, phía đối phương có kẻ lên tiếng.
Một tên nhanh chóng phản ứng khi thấy đòn đánh của Diệp Thiên tung về phía mình, hắn lao vào, hai bên giao đấu trực diện.
Có điều, điều khiến Diệp Thiên phải ngỡ ngàng đó chính là đối phương có thể tiếp chiêu và giao đấu với mình. Theo lý mà nói, hắn chỉ là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, thực lực kém hơn Diệp Thiên, sẽ không phải là đối thủ của anh.
Tuy nhiên, lúc này phía đối phương lại bố trí trận pháp khiến cho sức mạnh của anh đều dội về phía đầu của đối phương, và hiện giờ hắn đang hút sức mạnh từ phía Diệp Thiên.
“Hừ, cách làm lạ đấy”, Diệp Thiên hắng giọng.
Trên đời này võ sĩ tầng thứ mười không hề ít nhưng bọn họ căn bản chưa đủ khả năng vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười, còn nếu muốn vượt qua cảnh giới tầng thứ mười thì cần phải nghĩ cách khác.
Do vậy mà có không ít người nghĩ ra không ít cách kỳ lạ khác nhau để vượt cảnh giới. Có người đặt mọi hy vọng vào vũ khí của mình, thông qua sức mạnh của vũ khí để vượt qua tầng cảnh giới thứ mười.
Có một số người lại thông qua cách như thế này….
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT