Diệp Thiên đến phía trước giường của Vương Thiên Hoa, vận nội công xem xét tình hình.

Vết thương của Vương Thiên Hoa quả thật rất nghiêm trọng, trên người có rất nhiều vị trí bị gãy xương. Theo lý mà nói thì cần phải tiến hành phẫu thuật để điều trị.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên liền từ từ đặt tay lên người Vương Thiên Hoa.

Đột nhiên, một luồng khí tức ấm nóng lan đến người Vương Thiên Hoa, thậm chí ngay cả Long Thi Thanh đứng bên cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức này ấm thế nào.

Sau chừng mười phút, Diệp Thiên thu tay về.

“Xong rồi”, anh nhìn sang Long Thi Thanh nói.

“Có vậy…mà xong rồi ạ?”, Long Thi Thanh cảm thấy khó tin.

“Đương nhiên rồi, chừng một giờ đồng hồ nữa cậu ta sẽ tỉnh lại”, Diệp Thiên giải thích.

Đến anh cũng nói như vậy thì Long Thi Thanh đương nhiên không cần phải nói thêm nhiều.

Sau đó, bọn họ im lặng chờ đợi. Chừng một tiếng sau, Vương Thiên Hoa nằm trên giường, miệng mấp máy lẩm nhẩm.

“Anh tỉnh rồi sao?”, Long Thi Thanh nhanh chóng ghé lại gần Vương Thiên Hoa.

Thế nhưng Diệp Thiên lại vội ngăn cô lại: “Hiện giờ cậu ta mới tỉnh lại, em làm vậy có vội quá không? Giờ chúng ta cứ để cậu ấy nghỉ ngơi hồi phục lại đã”.

Thấy Diệp Thiên nói vậy, Long Thi Thanh mới định thần trở lại. Cô vỗ ngực: “Ồ, cũng đúng. Anh xem cái đầu em thật là…”

Vì cô thực sự hơi sốt ruột nên lúc này thấy Vương Thiên Hoa tỉnh lại, cô mới tỏ ra cuống lên như vậy.

Cũng may Diệp Thiên nhắc nhở kịp thời. Long Thi Thanh lúc này mới cười trừ, sau đó lùi về sau.

Vương Thiên Hoa trên giường bệnh vừa tỉnh lại thì đầu óc hãy còn chếnh choáng mơ hồ. Sau vài phút đồng hồ, cậu ta mới từ từ định thần lại.

Cậu ta nhìn ngó xung quanh: “Đây…tôi đang ở đâu?”

Giọng nói của cậu ta rất yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy. Mãi tới lúc này, Diệp Thiên mới nhìn sang Long Thi Thanh.

Long Thi Thanh tới bên cạnh Vương Thiên Hoa, cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi sự kích động trong lòng: “Anh Vương, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Nếu như anh mà không tỉnh lại thì em sốt ruột chết mất”.

Khi nói những lời này, giọng cô thậm chí còn nghẹn ngào. Còn Vương Thiên Hoa đương nhiên vẫn tỏ ra hoang mang.

Có điều Diệp Thiên rất nhanh chóng đã đi đến, cười hỏi: “Cậu Vương, rốt cục là ai đánh cậu bị thương thế này? Cậu có thể nói cho chúng tôi biết được không?”

“Được…”, Vương Thiên Hoa hít vào một hơi thật sâu.

Thực ra cậu ta cũng không biết rốt cục là ai đã đánh mình ra nông nỗi này. Cậu ta chỉ biết mình đang làm trong bar thì đột nhiên có cả đám người xông vào, cứ thế đập phá liên hồi khiến cả quán bar trở nên đổ nát.

Vương Thiên Hoa định tìm bọn họ nói chuyện thì căn bản không có tác dụng. Thực lực của đối phương rất mạnh, chẳng mấy chốc đã dẹp bằng quán bar, còn Vương Thiên Hoa thì bị trọng thương.

Có điều đối phương không giết cậu ta, cũng không biết nguyên nhân là vì sao.

Nghe xong, Long Thi Thanh tỏ vẻ hoài nghi: “Mặc dù quán bar bị đập tan tành nhưng không mất đi thứ gì. Chỉ cần nhìn điểm này là có thể thấy rất kỳ lạ rồi”.

“Trừ phi…”

“Mục tiêu của bọn họ ngay từ đầu thực ra chính là cậu Vương”, Diệp Thiên đứng bên đột nhiên lên tiếng.

Câu này của anh đương nhiên kéo theo sự chú ý của hai người còn lại.

“Vậy thì…vì sao bọn họ lại không giết anh Vương chứ?”, Long Thi Thanh cảm thấy rất kỳ lạ.

“Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn. Có thể vì một số nguyên nhân mà bọn họ không kịp ra tay giết người. Hoặc có thể bọn họ không ngờ anh có thể cứu được cậu ta và khiến cậu ta tỉnh lại”, Diệp Thiên bổ sung.

Nghe vậy thì lại thấy có lý, nhưng nếu như vậy thì có tác dụng gì chứ? Hiện giờ bọn họ hãy còn rất mơ hồ khó hiểu.

Nghĩ tới đây, Long Thi Thanh bày ra bộ mặt đau lòng. Có điều lúc này, Diệp Thiên như nhận ra tâm trạng của cô. Anh khẽ cười, nói với Long Thi Thanh: “Anh có một cách, không biết các em có đồng tình hay không?”

“Cách gì ạ?”, Long Thi Thanh nhìn Diệp Thiên hỏi.

“Là thế này…”, Diệp Thiên ghé sát lại gần bọn họ, khẽ nói.

Nói xong, Diệp Thiên bổ sung thêm một câu: “Thế nào? Các em thấy kế hoạch này thế nào? Có phải thấy không đáng tin đúng không?”

Thế nhưng hai người kia lại đưa mắt nhìn nhau.

“Em thấy kế hoạch này cũng khả thi đấy”, Vương Thiên Hoa đáp lời.

“Cái gì cơ?”

Có điều Long Thi Thanh lại không cho là như vậy. Cô bé nói với đôi mắt rưng rưng: “Anh Vương, anh điên rồi sao? Nếu làm theo kế hoạch này thật thì anh có thể sẽ bị đe doạ đến tính mạng đấy”.

Cho nên cô đương nhiên không thể đứng nhìn Vương Thiên Hoa nộp mạng được.

“Không thể nói vậy được. Bọn họ mà biết anh chưa chết thì chắc chắn sẽ tiếp tục tìm cách tấn công anh, vì vậy chúng ta chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi”, Vương Thiên Hoa nhìn nhận vấn đề có vẻ bao quát hơn.

“Không sai, tôi cũng nhận ra điểm này nên mới nghĩ ra đối sách này”, Diệp Thiên nói thêm.

Thấy hai người còn lại đều tôi một lời, anh một lời, Long Thi Thanh đương nhiên cũng đành thuận theo.

Lúc này, sau khi im lặng một lúc, cô mới thở dài: “Xem ra em không có cách thuyết phục các anh rồi. Đã vậy thì anh Diệp Thiên nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho anh Vương đấy”.

“Em yên tâm đi. Anh là ai chứ? Đương nhiên sẽ giao cho em một Vương Thiên Hoa hoàn toàn lành lặn”, Diệp Thiên đảm bảo.

Chiều ngày hôm đó, Vương Thiên Hoa xuất viện. Cậu ta cũng có chút quan hệ nhất định trên Đông Đảo. Sau khi đám bạn kia biết Vương Thiên Hoa vừa ra viện thì người nào người nấy đều tỏ ra hết sức vui mừng vì nói ra thì Vương Thiên Hoa bị thương cũng rất nặng, không ngờ nhanh như vậy đã được ra viện rồi. Điều này khiến bọn họ không khỏi bất ngờ.

Nghĩ vậy, bọn họ quyết định tổ chức một buổi tiệc cho Vương Thiên Hoa, để cậu ta có thể đẩy cái đen đi.

Đã là bạn bè mời, Vương Thiên Hoa đương nhiên không từ chối. Tối đó, buổi tiệc của bọn họ tổ chức mãi tới muộn, sau đó ai về nhà nấy.

Trời về đêm, Vương Thiên Hoa đi bộ một mình về nhà. Lúc này trên đường không có lấy một bóng người. Hàng bóng đèn trên đường đổ xuống khiến cái bóng cậu ta trở nên dài hơn, có điều khi đi tới đoạn đường này, Vương Thiên Hoa lại có cảm giác cô đơn khó nói thành lời.

Nói thực ra thì mặc dù cậu ta đồng ý với Diệp Thiên nhưng thẳm sâu trong lòng, cậu ta vẫn thấy rất lo lắng. Dù gì thì cậu ta cũng không biết kế hoạch này rốt cục có tác dụng hay không.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta liền nghe thấy đằng sau mình vang lên một loạt những âm thanh khác thường.

“Có tác dụng rồi”, Vương Thiên Hoa thầm nhủ, cậu ta bất giác di chuyển nhanh hơn.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play