“Mục đích là cháu ông?”, Diệp Thiên hiếu kỳ.

Sau đó Long Tiền bối tiếp tục nói: “Cháu tôi trốn ra khỏi gia tộc quy ẩn, nó có được một thứ đồ mà theo như nó nói thì chính là bảo bối tìm thần binh”.

“Nhưng thực lực của nó lại quá yếu, tới hiện tại mới chỉ là võ sĩ tầng thứ tư”.

“Nhưng nó cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi”.

“Một cô gái ở bên ngoài nếu gặp người xấu, thì kể cả là gia tộc quy ẩn như chúng tôi cũng rất khó đuổi tới được”, Long tiền bối nói thật.

Diệp Thiên tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao không phải là đích thân ông đi tìm cô ấy? Với thực lực của ông thì việc bắt cô ấy về cũng dễ như trở bàn tay thôi phải không?”

Vừa rồi Long tiền bối có nói gửi vị trí của cháu ông ta cho anh, cũng có nghĩa là đối phương có thể tìm thấy vị trí của cháu mình.

Một bên là võ sĩ tầng thứ mười, một bên là võ sĩ tầng thứ tư, không cần nghĩ cũng biết lợi hại tới mực nào. Căn bản không cần Diệp Thiên phải can dự vào.

Long tiền bối đáp: “Không phải, cháu tôi tương đối đặc biệt. Bản tính nó không hứng thú với võ thuật, cũng không có tư chất thiên bẩm, nhưng nó lại rất giỏi trong việc phát minh, và đã phát minh ra không ít thứ đồ”.

“Phát minh?”, Diệp Thiên hiếu kỳ.

Long tiền bối gật đầu: “Cậu Diệp có lẽ không biết một số phát minh ở thế giới bên ngoài thực ra đều xuất phát từ gia tộc quy ẩn. Gia tộc quy ẩn không những tiến bộ, thậm chí nhiều lúc còn tạo ra trào lưu”.

“Mặc dù trong các gia tộc quy ẩn còn bảo tồn lại không ít đồ cổ xưa, thế nhưng cái mạnh trong gia tộc quy ẩn lại là những thứ đồ về phương diện khoa học kỹ thuật”.

Long tiền bối nói đến đây thì có vẻ tự hào.

Diệp Thiên sực tỉnh, anh cũng hiểu ra rằng tại sao các gia tộc quy ẩn lại có thể ẩn náu kín kẽ như vậy trong một xã hội hiện đại thế này.

Hóa ra đều dựa vào khoa học kỹ thuật. Khoa học kỹ thuật ở các gia tộc quy ẩn phát triển hơn thế giới bên ngoài.

Long tiền bối nói tiếp: “Cháu tôi đã cải tạo một cái xe, tốc độ không những nhanh, còn nhanh hơn võ sĩ tầng thứ mười mà thậm chí nó còn có thể bay”.

Diệp Thiên càng nghe thì càng ngạc nhiên.

Long tiền bối nói: “Tôi chắc chắn không thể bắt được nó cho nên chỉ có thể nhờ cậu rồi. Cháu tôi dựa vào thứ đồ đó và một số thứ khác có thể làm mê hoặc người ta nên không dễ gì đối phó với nó, vả lại tôi cũng không dám ra tay quá đà sợ làm tổn thương nó”.

“Thực lực của cậu Diệp vượt qua tầng thứ mười cho nên chỉ có cậu mới có thể đưa được cháu tôi về thôi”, Long tiền bối nói tới cuối thì nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt khẩn cầu.

Mục đích của ông ta chính là đưa cháu gái về, còn tới Bắc Thiên Các chẳng qua chỉ là hứng thú. Với địa vị của gia tộc quy ẩn thì bên trong Bắc Thiên Các cũng chỉ có Thủy Tổ Kiếm mới có chút sức hút với bọn họ, còn những thứ khác thì không.

Nhưng hiện giờ Thủy Tổ Kiếm đã mất đi thần tính, chỉ có thể đem tới Đông Đảo để khôi phục lại, vả lại người cầm kiếm còn là Diệp Thiên nữa. Long tiền bối càng không có hứng thú.

“Gửi vị trí hiện giờ của cháu ông cho tôi”, Diệp Thiên nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Long tiền bối mừng rơn, thế nhưng ngay sau đó Diệp Thiên đã thêm một câu: “Nhưng điều kiện thống nhất trước, tôi phải hoàn thành việc của mình mới giúp ông đưa cháu gái ông về bên ông”.

“Cậu Diệp cứ làm việc của mình. Vốn dĩ cậu cũng chỉ cần người dẫn đường, cháu tôi vừa hay phù hợp dẫn đường cho cậu, nó đi theo cậu sẽ không gặp nguy hiểm, bản thân nó an toàn là tôi yên tâm rồi”, Long tiền bối chủ yếu sợ cháu mình xảy ra chuyện.

Mặc dù cháu ông ta có vẻ kỳ lạ nhưng nếu như võ sĩ tầng thứ mười không tính toán đến hậu quả mà cứ thế liều ra tay với cô ấy thì cũng sẽ rất nguy hiểm.

Đêm hôm đó, Diệp Thiên thông qua cách đặc biệt liên hệ được với cô gái đó và hỏi rõ được địa chỉ của cô.

Điều đáng nói là lúc tối, Du Thanh và Du Yên vào phòng Diệp Thiên, bọn họ nói rằng muốn đi theo Diệp Thiên.

Đương nhiên Diệp Thiên từ chối thẳng. Không phải anh sợ vướng víu. Có hai cô gái xinh đẹp này ở bên, lại còn là hai chị em song sinh, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa. Nhưng chủ yếu vì thái độ của bọn họ thực sự khiến người ta không thể nào chịu nổi.

Lúc nào bọn họ cũng giữ thái độ nhất nhất phải có Diệp Thiên, có cảm giác cả đời này cứ phải bám lấy Diệp Thiên.

Người bình thường trông vậy ai mà chịu nổi, cho nên Diệp Thiên giả vờ thử thách hai người bọn họ, đẩy bọn họ cho Bạch Tử U. Nếu có thể kiên trì chịu thử thách thì có thể cho bọn họ đi cùng cũng không sao.

Sáng hôm sau, Diệp Thiên dậy từ rất sớm. Vừa ra ngoài anh liền thấy La Hằng đứng ngoài. Cơ thể ông ta sau một đêm đã hồi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục về trạng thái ban đầu, có điều tinh thần đã khởi sắc hơn rất nhiều.

“Cậu Diệp, biết cậu phải đi Đông Đảo nên tôi dậy sớm tiễn cậu một đoạn”, La Hằng nói đầy cảm kích.

Diệp Thiên khoát tay cười, nói: “Ông cứ nghỉ ngơi bình phục đi”.

Diệp Thiên có ấn tượng tốt đẹp với La Hằng, vả lại tính cách của đối phương cũng rất tốt cho nên Diệp Thiên mới giúp ông ta khôi phục lại cơ thể và từ chối để La Hằng tiễn mình.

Diệp Thiên ra khỏi Bắc Thiên Các. Khi vào đây, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng toàn người là người, nhưng khi đi ra lại có cảm giác đìu hiu vắng vẻ.

“Cũng không biết lúc quay lại nơi này sẽ ra sao?”

Diệp Thiên lẩm nhẩm, sau đó lên chiếc xe mà Bạch Tử U đã chuẩn bị trước, đi tới chỗ cháu của Long tiền bối.

Điều đáng nói là hôm qua Long tiền bối liên lạc được với cháu mình, cô ấy cũng đã nói chuyện với Diệp Thiên. Nghe giọng thì có vẻ như là một cô gái rất chín chắn và lý trí. Không biết khi gặp thì cô gái trông thế nào.

“Long Thanh Thi…”

Diệp Thiên cầm điện thoại, bên trên còn có một tấm ảnh Long tiền bối gửi cho anh về cháu gái mình.

Cô gái trông hết sức xinh đẹp, không hề thua kém mấy người phía Bạch Tử U, vả lại còn có nét đẹp rất đặc biệt, phong cách vừa khác lạ nhưng lại hết sức ngọt ngào.

…..

Buổi trưa, lái xe lên tiếng: “Anh Diệp, tới rồi”.

Diệp Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong thì liền mở mắt ra. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, là lối vào của một rừng rậm, con đường phía trước, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.

Sau khi xuống xe, Diệp Thiên bảo lái xe quay về còn mình thì nhìn ngó xung quanh.

Bên ngoài là một cánh đồng, mùa này không phải là tiết Mang chủng hoặc vụ thu hoạch nên trông trống trải mênh mông, không thấy bóng người nào khác.

Ở một bên lại chỉ toàn là cây với cối rậm rì khiến người ta có cảm giác mát mẻ hơn hẳn.

Vù, vù vù…

Đột nhiên có tiếng vang lạ kỳ phát ra từ bên trong cánh rừng rậm.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play