“Bạch Ngục, anh im miệng”, Bách Mi nghe Bạch Ngục nói vậy thì lập tức lên tiếng nạt lại. Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô ta vô thức liếc sang Diệp Thiên.

Khi cô ta nhận ra Diệp Thiên vẫn thản nhiên như thường thì trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại tỏ vẻ thất vọng, có điều cô ta lại không thể hiện ra mặt.

Bạch Ngục nhếch miệng, hắng giọng, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Cục diện lúc này trở thành hai bên tranh giành Diệp Thiên vì hai bên không thể có thêm sự hợp tác nào nữa, vậy thì chỉ có thể cùng liều với nhau người sống kẻ chết mà thôi.

Thế nhưng tiền đề phải là thực lực ngang bằng nhau. Mặc dù phía Long tiền bối người đông nhưng phần lớn đều là những võ sĩ từ tầng tám trở xuống, cũng có những võ sĩ tầng thứ chín nhưng chẳng được mấy người.

Còn võ sĩ tầng thứ mười thì căn bản ít hơn bên phía Tô Vân Hải.

Hiện giờ Trình Phi đã chết, nếu không có thêm võ sĩ tầng thứ mười gia nhập thì kết cục về cơ bản đã được định sẵn.

Cho nên kể cả là bước ra từ gia tộc quy ẩn, thân phận tối cao nhưng lúc nào Long tiền bối cũng phải hạ giọng xuống nước mời Diệp Thiên gia nhập đội của mình.

“Không được rồi…khí oxy sắp cạn kiệt”, đột nhiên có võ sĩ thở gấp, vội vàng lên tiếng.

Trong chốc lát, bầu không khí vốn căng thẳng thì lúc này càng trở nên nặng nề hơn.

Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng: “Tô môn chủ, đồng ý hợp tác với ông cũng rất đơn giản, điều kiện là đáp ứng yêu cầu của tôi”.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt đám người phía Tô Vân Hải mừng thấy rõ, còn nhóm người phía Long tiền bối thì méo xệch cả mặt.

“Ha ha, có điều kiện gì, cậu cứ nói”, Tô Vân Hải lập tức hỏi.

“Rất đơn giản, ông bảo đồ đệ cưng của ông quỳ xuống xin lỗi tôi”, Diệp Thiên chỉ vào Chu Phong bên cạnh.

Vốn dĩ Chu Phong còn đang mang theo nụ cười thì sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, hắn ta đơ người.

Thế nhưng Tô Vân Hải lại không coi điều kiện này là việc gì khó khăn. Ông ta lập tức nói với Chu Phong: “Phong Nhi, còn không mau quỳ xuống tạ tội với cậu Diệp”.

Chưa nói tới những cái khác mà đồ đệ của ông ta vốn dĩ trước đó cũng từng đắc tội với Diệp Thiên. Kể cả không hợp tác thì chỉ cần Diệp Thiên đứng về phe mình, không nhúng tay vào, ông ta cũng sẽ bảo Chu Phong làm vậy chứ đừng nói tới việc Diệp Thiên gia nhập vào phe ông ta.

Vậy thì càng nên làm rồi.

“Vâng…”, Chu Phong giật giật khoé mắt, tỏ vẻ không cam tâm, đặc biệt là lúc này, dưới con mắt của bao nhiêu người, hắn lại càng có cảm giác như thể đang lột đồ trước mặt người ta vậy.

Cảm giác khó chịu khác thường nhưng tình thế bắt buộc phải làm vậy, cho nên cuối cùng Chu Phong cũng quỳ gối trước mặt Diệp Thiên vả lại còn dập đầu xuống đất mấy cái.

“Anh Diệp, xin anh đại lượng tha thứ cho sự mạo phạm trước đó của tôi”, Chu Phong cố gắng xin lỗi nhưng trong lòng hắn lại căm thù Diệp Thiên hơn bao giờ hết.

Vả lại hắn đã thề rằng sau khi ra ngoài sẽ bảo sư phụ ra tay giết chết Diệp Thiên. Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!

Diệp Thiên đương nhiên không biết những gì Chu Phong đang nghĩ. Anh nhìn Chu Phong quỳ xuống dập đầu tỏ vẻ hài lòng rồi gật đầu, nói: “Cậu có thể tự sát được rồi”.

Chỉ vài từ ngắn gọn được Diệp Thiên nói ra. Chu Phong vốn cho rằng ý Diệp Thiên nói là “cậu có thể đứng dậy được rồi” nhưng sau khi phản ứng lại, hắn ta mới nhận ra không phải Diệp Thiên bảo hắn ta đứng dậy mà là bảo hắn tự sát.

“Anh, anh có ý gì?”, hắn ta lập tức chất vấn.

Không chỉ Chu Phong mà đến cả Tô Vân Hải và những người khác cũng đơ người.

Tô Vân Hải cau mày, chậm rãi nói: “Cậu Diệp, cậu không nói đùa đấy chứ?”

Diệp Thiên lắc đầu: “Tôi không nói đùa, tôi tin rằng một người theo võ đạo như ông có lẽ cũng cảm nhận được sát khí vừa rồi trên người đồ đệ của ông chứ?”

“Cái này…”, Tô Vân Hải sững người.

Ông ta thật sự đã cảm nhận được sát khí vừa rồi trên người Chu Phong, về điểm này thì đối với những võ sĩ ở cảnh giới cao rất dễ dàng có thể cảm nhận được.

“Cậu Diệp, chỉ là để lộ sát khí mà phải tự sát sao?”, Tô Vân Hải hỏi lại.

“Đúng”.

Diệp Thiên gật đầu như lẽ thường, nói: “Đương nhiên nếu hắn ta không muốn tự sát thì tôi có thể ra tay giúp hắn”.

“Người muốn giết tôi phải rơi vào vòng nguy hiểm. Con người tôi cũng giống Tô môn chủ thôi. Thôi thận trọng với những người khác quen rồi, không quen để cho những kẻ muốn gây ra nguy hiểm cho tôi được sống, như vậy sẽ khiến tôi thấp thỏm lo âu, cảm thấy bất an”.

Diệp Thiên nói những lời này rất nghiêm túc, giống như thể anh đã ghi nhớ việc này và cần xử lý triệt để, vả lại anh còn lấy thói quen của Tô Vân Hải ra minh chứng.

Nếu ông ta phản bác lại thì cũng chính là đang phản bác lại cách làm của chính bản thân mình. Vì Tô Vân Hải nổi tiếng thận trọng, thậm chí cũng vì quá thận trọng nên ban đầu không biết bao nhiêu người chết dưới tay ông ta.

Lý do ông ta giết người rất đơn giản, đó chính là những người khác đừng để lộ ra sát khí đối với ông ta.

Vốn dĩ là một chuyện không quá nghiêm trọng nhưng lúc này lại trở thành nghiêm trọng. Ông ta vốn dĩ vì người khác để lộ sát khí mà giết người ta, vậy thì tới đồ đệ ông ta thì không phải chết sao?

“Mẹ kiếp”.

Chu Phong đột nhiên đứng dậy chỉ thẳng vào Diệp Thiên chửi bới: “Mẹ kiếp mày là cái thá gì? Không phải mày nhân lúc võ sĩ tầng thứ mười kia bị thương rồi đánh lén nên ông ta mới chết hay sao? Bây giờ tìm mày hợp tác đã là cho mày sĩ diện rồi, mẹ kiếp, mày còn định uy hiếp bọn tao, còn muốn giết tao à?”

“Sư phụ, không cần cho hắn ta sĩ diện nữa, cứ giết chết hắn ta đi”, Chu Phong nghiến răng rít lên.

Mắt hắn đỏ ngầu, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, chỉ hận không thể tróc xương lột da, ăn thịt và hút máu Diệp Thiên.

Vừa rồi mình còn quỳ xuống trước mặt thể loại này sao? Hiện giờ Chu Phong rất hối hận.

“Xem ra tôi phải ra tay giải quyết rồi”, Diệp Thiên lắc đầu nói.

“Phong Nhi, mau tránh”, Tô Vân Hải lập tức thay đổi và hét lên. Ông ta giơ tay chuẩn bị đẩy Chu Phong nép sau mình.

Thế nhưng đã muộn rồi, hoặc có thể nói tốc độ của ông ta quá chậm.

Một cánh tay đã giơ ra tóm chặt lấy cổ Chu Phong. Sắc mặt đối phương sợ hãi thấy rõ.

Sau đó thì chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, là tiếng xương gãy.

Sau khi mọi người phản ứng lại thì đã thấy cái xác bị Diệp Thiên tiện tay quẳng xuống đất, vả lại Chu Phong chết giống như võ sĩ Trình Phi trước đó, đều co rúm người lại còn thành một nhúm.

“Diệp Thiên, mày muốn chết”.

Tô Vân Hải lặng người nhìn cái xác đồ đệ. Đây chính là đồ đệ mà ông ta coi trọng nhất, thậm chí còn là đồ đệ mà ông ta chú tâm bồi dưỡng, sau này là môn chủ mới của Lạc Bắc Môn.

Thế mà hiện giờ đồ đệ của ông ta chết rồi, cho nên ông ta phẫn uất vô cùng.

Tô Vân Hải xông lên.

Diệp Thiên coi như không rồi móc móc tay với bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng ở gần đó, thản nhiên nói: “Các người cũng lên cả đi, đừng đợi tôi phải đích thân ra tay giải quyết từng người một”.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play