“Thực ra không chỉ mê cung Thiên Ngoại, mà địa điểm mà Bắc Thiên Các chiếm cứ đều nằm trong phạm vi của Thuỷ Tổ Mộ, bao gồm cả năm ngọn núi”, Bắc Dương lại nói ra một sự việc hết sức chấn động.
Cả Bắc Thiên Các đều là Thuỷ Tổ Mộ?
Đây… đây có phải khoa trương quá rồi không?
Mấy người bọn họ cũng coi như hiểu biết rộng, nhưng lúc này khi nghe Bắc Dương nói vậy thì mặt mày biến sắc.
Bạch Ngục không nhịn nổi, lên tiếng trước: “Các Chủ Bắc Dương, cá nhân tôi không tin cho lắm. Chi bằng mọi người cùng vào bên trong mê cung khảo sát một lần. Các vị nghĩ thế nào?”
Câu nói cuối cùng hắn nhìn sang Tô Vân Hải. Sau khi biết nơi này thực ra chính là Thuỷ Tổ Mộ, bọn họ sốt ruột hẳn. Trong lòng bọn họ sớm đã mường tượng ra một cảnh tượng, bên trong đó bảo vật rất nhiều, khắp nơi đều là thần binh, thậm chí còn có những món đồ mạnh như trong truyền thuyết, hoặc có thể là chân truyền của Thuỷ Tổ?
Nói tóm lại, lúc này tất cả mọi người đều nóng lòng muốn vào trong thăm dò.
Nghe Bạch Ngục nói vậy, Bắc Dương cười đáp: “Cậu Bạch, cậu nghĩ gì tôi đều biết cả, không cần phải nói khéo thế đâu”.
“Nhưng cậu cần nghĩ cho kỹ. Nên biết rằng nếu như bên trong có bảo vật gì, Bắc Thiên Các của tôi toạ lạc ở đây bao nhiêu năm như vậy mà lại không đoạt lấy sao?”
Câu nói này của ông ta khiến mọi người sực tỉnh, sau đó bọn họ nghĩ thông suốt rồi. Đúng vậy, nếu như bên trong đó mà có bảo vật gì thì chẳng nhẽ bọn họ lại để cho người khác lấy mất? Chắc chắn Bắc Thiên Các đã đoạt từ trước rồi.
Vả lại Bắc Thiên Các toạ lạc ở đây bao lâu rồi? Không phải một, hai năm, cũng không phải mười, hai mươi năm mà là hàng trăm năm. Không biết qua mấy đời rồi nữa.
Cho dù bên trong đó có những tảng đá có thể mang đi thì e rằng Bắc Thiên Các cũng chẳng để lại.
“Không sao, vào xem thôi mà”, Bạch Ngục thấy hơi mất mặt nhưng hắn vẫn kiên định với những lời vừa nói.
“Các vị có thể vào trong đó”.
Bắc Dương không ngăn lại mà gật đầu nói tiếp: “Mê cung Thiên Ngoại này mở với bên ngoài nhiều năm, gần như mỗi năm đều có người vào trong đó”.
“Cho nên vốn dĩ không phải là nơi thần kỳ gì, điểm khác biệt duy nhất chính là sau khi bộ máy điều khiển khởi động thì mọi nguy hiểm trùng trùng sẽ bủa vây, thậm chí đến võ sĩ tầng thứ mười vào đó cũng có khả năng bỏ mạng”.
“Trước đó cậu Bạch và cô Bách Mi cũng đã đóng toàn bộ công tắc bên trong mê cung rồi”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.
Vì những gì mà Bắc Dương nói đều là thật. Mê cung này đúng là mở với bên ngoài từ lâu, vả lại bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thấy ai lấy được thứ gì ra từ đó cả cho nên hiện giờ có muốn lấy được gì thì căn bản là điều không thể.
Vì khả năng cao là mọi thứ đã bị Bắc Dương càn quét sạch rồi.
Thế nhưng Bách Mi đột nhiên lại nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào những công tắc đó chỉ có thể sử dụng một lần?”
Trước khi cô ta rời đi còn mở công tắc bên trong con đường mà Diệp Thiên đi. Nếu không có tác dụng thì há chẳng phải là…
Lần này Bắc Dương không nói gì. Bạch Ngục bật cười, nói: “Quên mất không nói với cô. Các Chủ Bắc Dương trước đó đã nói với tôi, những công tắc này chỉ có thể dùng một lần. Sau khi đóng lại thì chỉ còn nước tìm cách đi ra thôi”.
Bách Mi biến sắc. Bạch Ngục thấy vậy thì nhếch miệng cười một nụ cười hết sức tàn nhẫn.
Thực ra khi rời đi, hắn đã trông thấy hành động của Bách Mi với công tắc, chỉ là vì hắn biết trước sự thật nên không nói gì. Bây giờ nói ra quả thực thật sảng khoái.
Còn bên trong mê cung kia cụ thể nguy hiểm thế nào thì không phải là việc mà hắn phải nghĩ.
Bắc Dương gật đầu nói: “Công tắc bên trong mê cung chỉ có thể dùng một lần. Mà nguyên nhân không gì khác ngoài lâu năm rồi, rất nhiều công tắc đã vô tác dụng, cho nên chỉ có thể dùng một lần”.
“Đương nhiên, cái bị hỏng chỉ là máy móc còn những máy móc không thể điều khiển bên trong mê cung thì chúng tôi có thể mở cửa đá ở cửa vào và cửa ra của mê cung”.
“Cho nên nếu như bọn họ có thể né những bộ máy điều khiển nhiều vô kể bên trong kia thì cũng có thể có cơ hội ra ngoài”.
Bắc Dương nói như thật. Thực ra đến bản thân ông ta cũng không nắm chắc vì môi trường mê cung sau khi bật bộ máy điều khiến lên, đến ông ta còn không rõ. Chỉ có tài liệu ghi chép của Bắc Thiên Các để lại có nói đến sau khi công tắc đóng lại, bên trong mê cung nguy hiểm trùng trùng.
Võ sĩ tầng thứ mười cũng có thể ngặp nạn.
Còn bao nhiêu năm trôi qua rồi, thực tế thế nào thì không phải Bắc Dương có thể biết được.
“Bây giờ triển khai công việc tiếp theo thế nào được?”, người mắc kín mít kia đột nhiên hỏi.
Bây giờ những người ra ngoài mới chỉ là số ít trong số những người đã vào trong kia.
Ví dụ những người ở bên trong con đường của Chu Phong và Diệp Huy phần lớn đều đã ra ngoài.
Con đường mà Doanh Quân đi chỉ có một người ra và còn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ những con đường khác không hề có chút động tĩnh nào, cũng chẳng một bóng người bước ra.
Nếu cứ thế tiến hành tiếp những công việc sau đó thì sợ là không thể thuyết phục được mọi người.
Bắc Dương nghĩ một lát rồi nói: “Hãy còn sớm, đợi tới gần tối, nếu như vẫn không có ai ra thì cứ dẫn người tới đỉnh chính trước, sau đó làm theo kế hoạch, sắp xếp những thế lực và gia tộc hợp tác với chúng ta sang một bên, những người còn lại xếp sang một bên, sau đó đợi thời cơ ra tay”.
“Thời gian kéo dài lâu rồi, càng lâu thêm thì càng dễ thất bại”.
“Đã đến lúc giải quyết dứt khoát rồi”.
“Đợi sau khi xử lý sạch những thế lực và gia tộc không hợp tác, Bắc Cương này chính là của chúng ta. Tới lúc đó có thể phân chia lại tuỳ ý”, Bắc Dương nói với giọng điệu đầy sức mê hoặc, như thể một vị truyền đạo, cho người ta thấy những mặt lợi.
Đương nhiên, mấy người trước mặt cũng không dễ gì mà bị tẩy não như những thanh niên non nớt. Lúc này bọn họ thể hiện hết sức bình thường vì trong lòng bọn họ lúc này lại hứng thú với Thuỷ Tổ Mộ hơn.
Mấy người sau đó không nói thêm gì nữa.
Sau khi mấy người bọn họ tản đi, Bắc Dương đứng một mình ở nơi cao nhất. Hồi lâu, ông ta mới thầm nhủ: “Xem ra kế hoạch thành công rồi, theo như ghi chép của sư tổ thì uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm bên trong mê cung rất khủng khiếp, nếu không phải là tông sư thì không thể ngăn lại được”.
“Còn tông sư… là người có thực lực vượt qua tầng thứ mười, còn hiện giờ có lẽ chỉ có những gia tộc cổ xưa quy ẩn hàng trăm năm mới có thể có tông sư”.
“Ha ha, thế nhưng việc này mà thành công thì Bắc Thiên Các ta cũng sẽ có tông sư”, Bắc Dương hưng phấn thấy rõ.
Trong mắt ông ta, mấy người phía Diệp Thiên đã bỏ mạng dưới thanh Thuỷ Tổ Kiếm từ lâu rồi, vì đây chính là một phần kế hoạch của ông ta.
Còn những gì mà ông ta vừa nói, dù có thêm ai ra ngoài, chỉ cần diễn đạt để có được sự tin tưởng của kẻ khác, làm giảm sự đề phòng của người khác là được.
“Đại kế hoạch hàng trăm năm của Bắc Thiên Các ta, các người chẳng thể hiểu được đâu. Bây giờ ta cho các người tiến lên trước một bước, đợi tới đỉnh chính thì đó chính là lúc các người phải chết”.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT