Tô Thanh Thanh bất dắc dĩ quay người, đã trông thấy Đào Thành và Tôn Tường đang cười đầy ẩn ý nhìn cô.

"Đừng vội đi như vậy chứ cô Tô, dù gì cũng đến đấy rồi, ta cứ ngồi xuống bàn với nhau." Thấy khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu của Tô Thanh Thanh, trong lòng Đào Thành rạo rực như lửa đốt. Ông ta đứng dậy, bước về phía Tô Thanh Thanh, nhìn cô như kiểu sói xám chầu chực cừu con.

"Ông, ông muốn làm gì?" Tô Thanh Thanh thấy hơi sợ hãi, vô thức đưa tay lên ôm ngực.

"Cô Tô đừng hiểu nhầm." Tôn Tường mở miệng cười, nụ cười của hắn ta ranh ma cùng cực. "Hội phó Đào chỉ muốn giao lưu, trao đổi sâu hơn với cô thôi. Tiếp nhận tập đoàn Từ Thị là chuyện lớn, đâu thể nói khơi khơi vài câu là xong, phải không?"

"Đúng thế, đúng thế." Đào Thành gật đầu liên hồi, nụ cười của ông ta đầy vẻ hèn hạ, dung tục: "Giao lưu thôi, chúng ta phải giao lưu với nhau, còn phải giao lưu sâu nữa." Con mắt Đào thành nhìn chòng chọc vào những bộ phận cơ thể kín của Tô Thanh Thanh, nước bọt như sắp trào ra tới nơi.

Tô Thanh Thanh thấy buồn nôn vô cùng, cứ bước lùi về sau, tấm lưng của cô dính sát vào một góc tường, không thể lùi được nữa: "Ông, ông... Tôi cảnh cáo ông, ông đừng có mà giở trò bậy bạ, không thì tôi sẽ kiện ông lên toà." Tô Thanh Thanh ngập ngừng uy hiếp.

"Cô Tô cũng đừng nói bậy vậy chứ." Tôn Tường cười ha hả, giọng điệu ra vẻ chắc chắn đè ép được Tô Thanh Thanh: "Hội phó Đào đang bàn chuyện tiếp nhận tập đoàn Từ Thị với cô kia mà, sao lại thành ra giở trò bậy bạ rồi?" Khi nói chuyện, trong mắt của hắn ta ánh lên sự tàn độc: "Vả lại, cho dù ở đây không phải thương hội Dung Thành, thì người nắm quyền quyết định vẫn là hội phó Đào." Ý trong lời nói đã phơi bày rõ ràng cả rồi.

Mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch. Lúc này thật sự là gọi trời trời không nghe, kêu đất đất không đáp rồi. Cô chỉ có thể thầm cầu khẩn Diệp Thiên có thể đến sớm hơn chút.

"Ha ha ha, nói hay lắm." Chuyện đã đến nước này, Đào Thành cũng chẳng thèm che giấu gì nữa, ông ta nói hết những gì mình toan tính: "Đúng vậy, tôi là người quyết định ở đây, cô yên tâm, tôi sẽ thương cô hết mực." Đào Thành lau nước miếng, lòng tràn đầy đắc chí. Cô gái này nhìn ngọt nước phết, có khi còn trinh cũng nên. Chậc, nay chơi sướng đây. Huống gì còn có thể lợi dụng xấp tài liệu trong tay cô ta để tiếp nhận tập đoàn Từ Thị nữa chứ, chuẩn một mũi tên trúng hai đích luôn.

Nhìn Tô Thanh Thanh run lẩy bẩy, trốn trong góc phòng, Đào Thành liếm môi, ngọn lửa dục vọng của ông ta sôi trào: "Tiểu Tôn, cậu cứ ra ngoài trước đi. Ngày mai sang phòng Nhân sự làm thủ tục chuyển chức, từ giờ trở đi cậu chính là giám đốc kinh doanh." Đào Thành vẫy tay, ông ta không có thói quen để người khác coi mình "làm việc".

"Được thế thì cảm ơn hội phó Đào ạ, nhưng mà..." Tôn Tường nói câu cảm ơn trước, sau nó lại ngập ngừng chuyển đề tài.

"Nhưng nhị cái gì, chẳng lẽ cậu muốn coi thật à?" Mặt Đào Thành ra vẻ không vui.

Tôn Tường toét miệng cười, nhìn Tô Thanh Thanh, lửa tình dục trong mắt hắn ta cũng bốc lên: "Hội phó Đào, con bé này nhìn cũng khoẻ đấy, nếu cô ta giãy mạnh sẽ khiến anh mất vùi, hay là..." Tôn Tường xoa tay, vẻ mặt trông còn bỉ ổi hơn cả Đào Thành: "Hay là để em giữ hai tay của cô ta hộ anh nhé."

"Vậy sao?" Đào Thành nhếch miệng, trong lòng hiểu rõ. Gì mà sợ ông ta mất hứng chứ, rõ ràng là hắn muốn chơi hộ hiệp hai thì có. Bố thằng cầm thú: "Được thôi." Đào Thành gật đầu, trong lòng thấy phấn khích khác xa mọi hôm: "Đợi tôi chơi xong rồi thì thưởng cho cậu."

"Vâng vâng, cảm ơn hội phó Đào." Tôn Tường phấn khích đến độ muốn nhẩy cẫng lên, vẻ mặt như nhặt được vàng. Cô gái xinh đẹp như thế này, có cho hắn ta chơi hiệp N thì hắn ta vẫn thấy hời, chứ nói chi hiệp hai.

"Các người, đê tiện, vô liêm sỉ." Tô Thanh Thanh nghe bọn họ nói vậy, mặt đỏ như đốt lửa, trong lòng lại càng thêm bất lực. Nếu thật là vậy, cô thà chết còn hơn. Diệp Thiên, rốt cuộc bao giờ anh mới đến hả.

"Khà khà, em cứ chửi cho thoả sức đi, muốn chửi sao thì chửi." Đào Thành và Tôn Tường nghe vậy cũng không tức giận, bọn họ còn cười hô hố, bước từng bước lại gần Tô Thanh Thanh.

"Đúng vậy. Bọn anh còn có thể đê tiện, vô liêm sỉ hơn nữa kìa. Em sắp chứng kiến rồi đó."

"Ha ha ha!"

Hai người họ cười cợt chẳng kiêng nể gì, vừa nói vừa cởi quần áo, bước lại gần Tô Thanh Thanh. Trông không khác gì lũ sói xám.

"Các người, aaaaaaaa, Diệp Thiên!" Tô Thanh Thanh hét lên đầy tuyệt vọng. Cô sinh ra trong một gia tộc lớn, được cưng chiều từ bé đến lớn, đi đến đâu mà chẳng đuược chú ý, được bao bọc? Cô chưa bao giờ phải nhìn thấy cảnh tượng này cả. Cô kinh hãi, khuỵu người xuống khóc thật to, trong lòng chỉ nghĩ đến Diệp Thiên.

"Ha ha ha, em cứ kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu." Tô Thanh Thanh càng sợ hãi, càng giãy giụa, tâm lí biến thái của Đào Thành và Tôn Tường càng thêm hả hê. Bọn họ vội vàng chồm lên.

"Bang!" Âm thanh vang dội đâu đó, cả toà cao ốc văn phòng tưởng như bị rung chuyển theo tiếng động ấy. Chỉ thấy cánh cửa chống trộm cao cấp bị vỡ làm hai nửa chỉ bằng một cú đá. Lớp gạch hai bên cũng bị đổ hơn nửa. Tiếng động bất ngờ ấy doạ Đào Thành và Tôn Tường suýt chút nữa thì liệt dương. Bọn chúng quay qua nhìn, thấy một người đàn ông đang đứng ngay cửa, thân hình cao to, vẻ mặt u ám. Là Diệp Thiên.

"Mẹ kiếp, mày là thằng đéo nào? Không thấy ông đây đang bận việc à? Không muốn chết thì cút mau lên." Đào Thành bị doạ khiếp vía, lửa dục cũng ngủm hơn phân nửa, thay vào đó là sự phẫn nộ cùng cực. Hiếm lắm mới gặp được đứa ngon thế này, tự dưng lại bị chen ngang. Ông ta tức giận lên đỉnh điểm.

"Bọn bảo vệ ngoài cửa để làm cảnh à? Bọn mày không muốn làm nữa phải không?" Gái ngay trước mặt, lại bị chặn nửa đường. Tôn Tường càng thêm bực bội.

Diệp Thiên không để ý bọn chúng, vội bước đến trước mặt Tô Thanh Thanh, nhìn cô một lượt, thấy cô không bị thương chỗ nào, bấy giờ mới thở nhẹ một hơi.

"Diệp, Diệp Thiên." Tô Thanh Thanh bị doạ déo hon mặt mày, thấy Diệp Thiên, mọi ấm ức, tủi hờn trong lòng cô trào dâng. Cô ôm chầm lấy Diệp Thiên, khóc đầy đau đớn: "Diệp Thiên, đồ tồi nhà anh, sao giờ anh mới tới hả?" Trong giọng nói của Tô Thanh Thanh còn mang theo nỗi sợ hãi và, dù chuyện đã qua nhưng cô vẫn thấy kinh khủng. Nếu Diệp Thiên đến muộn mấy phút nữa thôi, cô không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

"Anh đây, không sao rồi." Diệp Thiên vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng an ủi. Nhưng con ngươi lạnh băng của anh tựa như ác ma Địa ngục, giơ nanh múa vuốt thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người người ghê sợ. Sát khí nồng nặc tựa như đang ngưng đọng lại, khiến không khí cả căn phòng bị đè nén đến mức cùng cực.

"Thằng ranh kia, nếu mày muốn lo chuyện bao đồng, trước tiên nên nhìn lại mình là ai. Cẩn thận lại rước hoạ vào thân." Tôn Tường tức giận, chỉ vào mũi Diệp Thiên, bắt đầu chửi bới.

Diệp Thiên bình tĩnh nhìn hắn ta, cẩn thận đỡ Tô Thanh Thanh đứng dậy. Anh vừa an ủi vừa đỡ cô ngồi lên chiếc sofa bên cạnh: "Không sao đâu, em ngồi nghỉ ngơi đi."

Mặt Tô Thanh Thanh vẫn trắng bệch, cô giữ chặt tay Diệp thiên, không chịu buông ra.

Diệp Thiên phải an ủi mất một lúc lâu, cô mới có thể bình tĩnh lại.

"Thằng ranh kia, mày không hiểu tiếng người à? Tao hỏi mày đấy, mày bị điếc à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play