Thể trạng của Trương Linh Phóng sớm đã cạn kiệt sinh lực đến nơi. Sau khi vào bên trong này, ông ta liên tục vung kiếm cho nên lúc này có muốn tung ra nhát kiếm liên tiếp nhau đương nhiên là điều không thể.
Ông ta lập tức hét lớn: “Thất Trưởng Lão, xin giúp tôi”.
Đây cũng là một trong những kế hoạch của ông ta. Nếu như xảy ra sai sót thì thì không thể nào vung ra kiếm khí liên tục được, cho nên cần sự trợ giúp của Trưởng Lão Triệu Sóc, từ đó mới có thể bất bại.
Cũng vì sự sắp xếp này cho nên Trương Linh Phóng mới dám quang minh chính đại hiên ngang ra tay trực diện như vậy.
Nhưng ngay sau đó, Trương Linh Phóng đã phải đơ người vì ông ta vừa dứt lời, liền không thấy Triệu Sóc phản ứng lại, ngược lại Chu Hoàng đã xông lên.
Xoẹt!
Một ánh sáng đỏ loé lên.
Trương Linh Phóng bị một lực tấn công vô cùng lớn đánh tới, chỉ có thể vô thức dùng cổ kiếm chặn trước mình.
Roẹt!
Giây phút sau đó, Chu Hoàng tung một đòn về phía thanh kiếm.
“Ừm?” Chu Hoàng hiện thân, sắc mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, và nhìn về phía đối diện với vẻ mặt không thể tin nổi.
Đòn vừa rồi cô đã dùng hết sức, với thực lực của võ sĩ tần thứ mười thì đòn vừa rồi tuyệt đối không hề nhẹ.
Không nói tới người thường mà với một kẻ bị phế đi tu vi như Trương Linh Phóng, chắc chắn sẽ vỡ nát sọ.
Thế nhưng sau khi đánh trúng cổ kiếm, lực đạo mạnh tuyệt đối của Chu Hoàng lại như bị hoá giải tiêu tán hết.
Uy lực cuối cùng chỉ có thế khiến Trương Linh Phóng lùi sau vài bước rồi ói ra miệng máu.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Lúc này La Hằng và ông cố Chu cũng lao lên, chỉ thấy Chu Hoàng vội lên tiếng: “Cây kiếm kia rất kỳ dị, đừng để ông ta dùng đến nó”.
La Hằng và ông cố Chu nghe xong thì dừng lại ngay rồi lập tức ra tay xông về phía Trương Linh Phóng vừa đứng vững.
“Rầm”.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên vang lên một âm thanh nổ rất to.
Ánh mắt mọi người lập tức bị tiếng nổ thu hút.
Đòn đầu tiên của La Hằng chỉ có thể khiến thanh cổ kiếm trong tay Trương Linh Phóng bay ra ngoài còn đối phương thì không hề hấn gì.
Trên đỉnh đầu.
Đó chính là kiếm khí mà Trương Linh Phóng phóng ra. Trên bức tường kiên cố lúc này đã bị kiếm khí đánh nứt lìa.
Cảnh tượng này khiến ông cố Chu và La Hằng phải kinh ngạc. Đến Chu Hoàng cũng ngỡ ngàng.
Uy lực quá khủng khiếp.
Nên biết rằng thực lực của võ sĩ tầng thứ mười khi ra tay cũng không thể để lại dấu tích gì trên bức tường kia.
Nhưng nhát kiếm vừa rồi của Trương Linh Phóng lại khiến bức tường kia nứt lìa.
Thực sự quá đáng sợ.
Đúng lúc này.
Một bóng hình người đầy máu chầm chậm đáp từ trên không xuống.
“Tử U”. Chu Hoàng nhìn thấy Bạch Tử U thì trợn tròn mắt nhìn.
Tiếp sau đó, Đông Phương Tĩnh ở phía sau cũng tiếp đất.
Bạch Tử U người đầy máu, mất nhiều máu, thở hấp hối.
“Chị Bạch”, Đông Phương Tĩnh nhảy lên.
Chu Hoàng không kịp đối phó với Trương Linh Phóng và Triệu Sóc, né tránh người rồi vội nhìn vết thương của Bạch Tử U.
Rất nhanh chóng, cô trầm mặt lại.
“Sơ… sơ suất rồi…”
Bạch Tử U nhỏ giọng: “Thanh kiếm quá mạnh… mau ngăn lại…”
“Cô đừng nói gì nữa”.
Chu Hoàng đỏ hoe mắt, vội nói: “Bây giờ nằm yên nghỉ ngơi đi”.
Cô vừa kiểm tra qua, vết thương của Bạch Tử U vô cùng nghiêm trọng, nặng tới mức đứt gân.
Thanh kiếm kia có thế khiến một võ sĩ tầng thứ mười đã lâu như Bạch Tử U bị thương thế này, vả lại còn trong tình trạng Bạch Tử U tính toán kỹ lưỡng từ trước.
Nếu như là võ sĩ tầng thứ mười bình thường thì e rằng đã sớm mất mạng từ lâu.
Đúng lúc này, phía trên lại có âm thanh vang lên. Có người ở con đường kế bên xuất hiện
“Chuyện gì vậy?”
“Bức tường đột nhiên bị đánh sập nói thông”.
“Thật khủng khiếp”.
“Chỗ đường phía này xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau đó có một loạt bóng hình xuất hiện, cả hàng bóng dài đến tận mười mét.
“Các người…”
Sau khi đáp đất, mười mấy người này trông thấy Bạch Tử U với trạng thái hấp hối, bên cạnh còn có Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh.
Dung mạo tuyệt sắc của ba người này khiến cho người khác phải trầm trồ.
Thế nhưng ngay sau đó, một tràng cười chợt vang lên.
“Ha ha ha, không hổ là Thuỷ Tổ Kiếm, nắm lấy nó, ta như thể vượt qua cảnh giới tầng thứ mười”.
Mấy người phía Chu Hoàng đưa mắt nhìn liền thấy Triệu Sóc đang cầm thanh cổ kiếm mà Trương Linh Phóng thả ra trước đó. Ông ta bật cười điên cuồng, sắc mặt hung tợn.
Còn Trương Linh Phóng lúc này đã dựa vào tường, liên tục ói ra máu.
Vì liên tục vung kiếm nên ông ta không còn sức cầm kiếm nữa, cho nên mới bị đánh bay đi như vậy.
Nếu không phải bị đánh bay đi, chỉ cần ông ta không muốn thì chẳng ai có thể đoạt lấy thanh kiếm trong tay ông ta.
Đây chính là điểm đặc biệt nhất của thanh cổ kiếm.
Cho dù là Trương Linh Phóng có chết thì thanh kiếm cũng sẽ bị nắm chặt. Có điều vừa rồi ông ta sơ suất nên thả lỏng tay và rồi xuất hiện cảnh tượng lúc này.
Trương Linh Phóng trợn tròn mắt. Ông ta nhìn chằm chằm vào Triệu Sóc, hạ giọng nói: “Thất Trưởng Lão, ông mau bỏ thanh kiếm xuống. Nó sẽ khiến ông mất đi tri giác và sẽ chết đấy”.
Triệu Sóc ngừng cười. Đôi mắt ông ta liếc sang Trương Linh Phóng rồi lạnh lùng lên tiếng: “Ông doạ tôi à? Ông có thể dùng nó thì dựa vào cái gì mà tôi không thể? Tôi không những cầm lấy nó mà còn dùng nó nữa”.
“Loại phế nhân như ông dùng kiếm này mà còn có thực lực khủng khiếp như vậy. Nếu mà tôi dùng nó thì uy lực sẽ mạnh tới mức nào chứ?”
Nói rồi, Triệu Sóc cầm lấy thanh kiếm, nhìn về phía đối diện.
La Hằng và ông cố Chu vốn dĩ đang đứng vững, chuẩn bị tiêu diệt Trương Linh Phóng nhưng không ngờ rằng Triệu Sóc đột nhiên xuất hiện và còn nắm lấy thanh cổ kiếm rơi ra lúc trước.
Sau đó hai người cảm nhận được luồng sức mạnh khủng khiếp khiến người ta khó thở ập đến.
Luồng sức mạnh đó vô cùng mãnh liệt và gần với bọn họ nhất.
La Hằng không khỏi rùng mình run rẩy, suýt chút nữa thì ngã ra vì đứng không vững.
“Thanh, thanh kiếm này…”
Tới bây giờ ông ta mới biết tại sao vừa rồi Chu Hoàng lại nhắc tới thanh kiếm này với vẻ nghiêm trọng như vậy.
Ngoại trừ cách gọi “Thuỷ Tổ Kiếm” mà vừa rồi Triệu Sóc gọi ra thì sau khi đối phương cầm kiếm, trạng thái của ông ta lập tức thay đổi.
Trước đó Triệu Sóc chỉ là võ sĩ tầng thứ mười và còn theo khí tu, nhưng La Hằng cũng chẳng sợ, thậm chí ông ta còn có thể đánh lại vì dù gì võ sĩ khí tu có lợi hại thế nào đi nữa thì với trạng thái mới đạt tới tầng thứ mười mà đấu chọi với một võ sĩ tầng thứ mười lão làng như ông ta cũng là cả một khoảng cách dài.
Có điều lúc này, sau khi Triệu Sóc cầm thanh kiếm thì ông ta đã thay đổi tới mức kinh thiên động địa, giống như một con kiến đột nhiên biến thành con voi vậy.
“Trốn”.
Đương lúc La Hằng nhìn với ánh mắt sợ hãi, không thể nào di chuyển thì ông cố Chu vội vàng ra tay. Ông kéo La Hằng ra.
Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Triệu Sóc cũng được vung ra.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT