Mê cung rất rộng, bên trong đường đi rắc rối ngoằn nghoèo, trước khi mọi người bắt đầu vào trong, những tưởng tượng về mê cung trong đầu bọn họ vô cùng khác so với thực tại.

Mọi người vẫn tưởng rằng mê cung sau khi vào trong là những con đường thằng đều tăp tắp, nhưng sau khi bước vào trong thì ai nấy mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng sự thực không hề như vậy.

Bên trong mỗi con đường có thể thấy xác chết bất cứ góc nào. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Rất nhiều xác chết rõ ràng đã vùng vẫy vô cùng ghê tợn nên cảnh tượng trông mới thật rối rắm làm sao.

“Á!”

Đúng lúc này, ở con đường phía trước vang lên một tiếng kêu thất thanh. Mọi người nghe xong thì nhanh chóng chạy tới, sau đó có không ít người trợn tròn mắt nhìn.

Chỉ thấy ở cách đó không xa, có một tảng đá vô cùng lớn đang từ từ hạ xuống từ trên không, như thể đã rơi trúng một người nào đó.

Đúng lúc này, cánh cửa đá lại từ từ được nâng lên như thể có thứ gì đó đang điều khiển nó vậy.

Sau khi cửa đá lên cao, cảnh tượng máu me chợt ập vào mắt tất cả mọi người.

Phía bên dưới cánh cửa chính là một cái xác, và còn lộ ra cả xương trắng hếu đã gãy tan nát. Máu thịt ở xác chết lờ nhờ, phần xương trắng hếu bị gãy rời thành bốn năm phần.

“Đây, đây…”

Không ít người mặt mày biến sắc, người nào người nấy run rẩy.

“Chuyện gì thế này?”

“Không phải mê cung sao? Sao lại có máy móc điều khiển, lại còn chết người?”

“Không được, Các Chủ Bắc Thiên Các mà không nói sự thật thì giờ tôi sẽ ra khỏi đây.”

“Tôi cũng ra khỏi đây.”

“Đến con đường chính xác cũng chưa tìm ra mà đã có người gặp nạn rồi.”

“Thấy xác chết chất chồng ở đây, vả lại còn chưa vào đây lâu, e rằng bên trong còn nguy hiểm hơn.”

“Đây đâu phải là mê cung Thiên Ngoại gì, rõ ràng là mộ phần Thiên Ngoại.”

Từng giọng nói vang lên. Phần lớn mọi người đều tỏ ra dè chừng với những gì sắp tới xảy ra. Đã có người vội lùi về sau.

Thế nhưng ngay sau đó đã có âm thanh hối hả vang lên: “Mê cung này bị phong toả rồi.”

“Cái gì?”

“Lúc chúng tôi quay lại, phát hiện ở lối vào đã có một tảng đá cùng loại chặn ngay ở lối đi.”

“Sao…. Sao có thể thế được?”

“Âm mưu, nhất định là âm mưu.”

“Trước khi vào đây không nói cho chúng ta biết bên trong có xác chết, càng không nói cho chúng ta biết mê cung sẽ bị phong toả. Đây rõ ràng là muốn chúng ta phải chết.”

Không ít người nghĩ tới tình huống xấu.

Bầu không khí trong chốc lát chợt ngưng lại. Nhóm người phía Diệp Thiên cũng cau mày.

“Quả nhiên, lại bắt đầu rồi.”

La Hằng nắm chặt tay, sắc mặt khó coi vô cùng: “Vốn tưởng rằng vụ nổ bên trong ngọn núi thứ nhất chỉ là có kẻ nào đó rắp tâm làm, bây giờ xem ra trăm phần trăm là có liên quan tới Bắc Thiên Các.”

“Minh… Minh Chủ, bây giờ phải làm sao?”

Có thành viên của Bắc Cương Minh đột nhiên lo lắng hỏi. Bầu không khí lúc này quá nặng nề.

Lối vào bị chặn đứng, muốn dựa vào sức để ra ngoài là chuyện không thể. Chỉ có thể tìm cách khác. Thế nhưng bây giờ còn cách gì khác?

Mọi người đều tỏ vẻ hoang mang vô cùng. Đến cả võ sĩ tầng thứ tám cũng run sợ.

La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: “Cậu Diệp, cậu nghĩ thế nào?”

Diệp Thiên suy nghĩ một lát, nói: “Hành động linh hoạt theo hoàn cảnh. Bọn họ chặn lối vào thì mục đích duy nhất chính là không muốn cho chúng ta ra, thậm chí muốn chúng ta chết ở đây.”

“Cho nên… đương nhiên không thể cho bọn họ được như ý muốn.”

“Bây giờ tìm một cánh cửa đá khác, tới lúc đó nghĩ cách tiếp.”

Diệp Thiên nói xong, La Hằng lập tức gật đầu: “Bây giờ chỉ có thể đi sâu vào trong tìm con đường chính xác, may ra còn có khả năng.”

Ông cố Chu cũng thêm vào: “Quả thực không thể ngồi chờ chết ở đây.”

Nhóm người phía Bạch Tử U đương nhiên cũng nghe theo Diệp Thiên nhưng cũng lên tiếng thêm: “Mê cung này rất đặc biệt, sau khi vào trong sẽ có không ít cửa hiểm, thậm chí còn có cả địa đạo. Nếu như chọn sai đường thì rất có khả năng sẽ phải quay lại nơi ban đầu và phải lựa chọn lại. Đây là việc vô cùng khó.”

“Vả lại quan trọng nhất đó là cảnh vừa rồi cũng như những xác chết la liệt khắp nơi đã nói lên một điều rằng nơi này không chỉ là mê cung mà bên trong còn có những nguy hiểm khác rình rập bủa vây.”

Bạch Tử U tổng kết rất chi tiết và toàn diện.

La Hằng tức tối: “Tên khốn nạn Bắc Dương, tôi phải đấu với hắn một trận.”

Ông ta rất tức giận. Nếu như Bắc Dương ở trước mặt ông ta thì ông ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

“La Minh Chủ.”

Đúng lúc này, mấy người ở phía xa đi vào rồi lập tức tụ tập lại với nhau và nhận ra La Hằng, sau đó cảnh tượng quen mắt xuất hiện.

Người nào người nấy vội vàng tỏ vẻ cung kính, miệng khẩn cầu: “La Minh Chủ, xin ông đưa chúng tôi ra khỏi đây với.”

Đám người này không thiếu cao thủ, thậm chí còn có võ sĩ tầng thứ chín, nhưng trong một mê cung mơ hồ thế này, tứ phía đầy rẫy nguy hiểm, lại thêm mê cung đã bị phong toả nên nguy hiểm lại càng nhiều hơn.

Đừng nói là võ sĩ tầng thứ chín, cho dù là võ sĩ tầng thứ mười ở đây thì cũng sẽ hoang mang thôi.

“Ở đây làm sao mà dễ dàng đưa các người ra được.”

La Hằng cũng bất lực: “Đây là lần đầu tiên tôi vào đây, không biết gì cả, càng không biết ra ngoài làm sao. Đi theo tôi nói không chừng còn nguy hiểm hơn.”

“Ví dụ như dò đường, tôi chắc chắn sẽ không để cho các thành viên của Bắc Cương Minh dò đường. Các người có muốn làm con tốt không?”

Mặc dù La Hằng rất trượng nghĩa nhưng vì trải qua những việc trước đó, lại gặp thêm những mưu mô quỷ kế của Bắc Thiên Các nên ông ta đã không còn tin người như trước nữa, cũng chẳng nhiệt tình giúp người nữa.

Ông ta nói những lời này không phải thật sự muốn để cho bọn họ làm con tốt, chỉ là lời từ chối khéo léo mà thôi.

Dù gì thì chẳng ai biết được Bắc Thiên Các có còn sắp xếp người nội bộ vào bên trong giở trò gì không cho nên ở bên cạnh những người quen biết thì vẫn hơn, còn những người khác thì đương nhiên tránh càng xa càng tốt.

Quả nhiên, lời này của La Hằng khiến những người tới khẩn cầu kia lập tức do dự.

“Chúng ta đi trước thôi.”

La Hằng nhìn thấy sự đắn đo của bọn họ rồi lập tức nói với Diệp Thiên. Nếu còn ở lại thì chỉ sợ rằng những người này sẽ đòi theo bọn họ mất.

Diệp Thiên gật đầu, những người khác cũng bắt đầu di chuyển.

Đương nhiên vẫn có một số người đi theo vì dù gì chỗ Diệp Thiên cao thủ nhiều, có thể cho người ta cảm giác an toàn.

Khi mọi người đi qua một con đường, tới góc rẽ liền phát hiện trên bức tường có bốn cánh cửa, vả lại bên cạnh còn có một hàng chữ.

“Mỗi ngày chỉ được mở một lần.”

Đây cũng là muốn nói mỗi ngày chỉ có thể nhìn một lần, sau đó sẽ bị bộ máy nào đó khoá lại.

Rõ ràng trong một ngày chỉ được chọn một lần cửa.

“Các người đi theo sau thì giờ hoặc là lựa chọn một cửa trong số đó đi thăm dò, hoặc là lập tức rời khỏi đây, đừng đi theo chúng tôi nữa.”

Không đợi La Hằng lên tiếng, một thành viên của Bắc Cương Minh đã lên tiếng trước rồi nhìn về đám người phía sau bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play