Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Diệp Thiên không quay về núi Thiên Khuyết mà tới một phòng trà ở trung tâm thành phố.
Anh gọi cho mình một ấm Phổ Nhĩ để nhâm nhi.
Đây là thói quen đã có từ trước của Diệp Thiên, có điều vì chiến sự nổ ra nên đành gác lại.
Giờ tìm được lại hương vị quen thuộc, trong lòng cảm thấy bình yên trở lại.
Thấy tình thế ngày hôm nay, Bạch Cốt Hội đã ăn sâu bén rễ ở đất Dung Thành này.
Muốn trừ khử bọn chúng không phải là chuyện một sớm một chiều, không vội được.
Chiến khu Bắc Dã đã có Tô Vệ Quốc trấn giữ, Diệp Thiên rất yên tâm, cũng không vội quay về.
Anh có thể ở đây chơi cho thoả thích với Bạch Cốt Hội.
Đã hết ba tuần trà mà chỉ thấy có một người đàn ông sải bước vào đây, đi thẳng người, bước chân điềm tĩnh và đến trước mặt Diệp Thiên.
Anh ta muốn cúi chào nhưng Diệp Thiên khoát tay.
“Diệu Dương tới rồi à? Ngồi đi.”
Diệp Thiên không ngẩng đầu, rót một chén Phổ Nhĩ vào chiếc chén đang để không trước mặt.
“Cảm ơn chiến tướng, cảm ơn ngài!”
Chu Diệu Dương là nhân vật tầm cỡ thứ hai ở chiến khu Huyền Vũ.
Cấp bậc của anh ấy chỉ dưới chiến tướng Huyền Vũ Chung Hoài Viễn, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng một nhân vật tầm cỡ như vậy khi ở trước mặt Diệp Thiên lại rất cung kính.
Anh ấy chỉ ngồi ghé một chút trên chiếc ghế băng, cả người vẫn rất thẳng.
“Diệu Dương này, chúng ta cũng phải mấy năm không gặp rồi nhỉ? Uống trà cần sự thư thái, nếu cậu như vậy thì nghĩa là đang lãng phí trà của tôi rồi.”
Chu Diệu Dương lặng người, trong lòng áy náy.
Ba năm trước, anh đại diện cho chiến khu Huyền Vũ tới thăm hỏi chiến khu Bắc Dã và đã đánh giao lưu với Diệp Thiên.
Lúc đó cấp bậc của Diệp Thiên còn thấp hơn anh ta.
Nhưng bây giờ, đối với Diệp Thiên mà nói thì anh ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Chu Diệu Dương nhấp một ngụm trà, lúc này mới cẩn thận lấy ra một thần thú Huyền Vũ được làm bằng đồng, to bằng bàn tay đặt trước mặt Diệp Thiên.
“Thưa ngài, đây là ý của ngài Chung! Trước khi ngài rời khỏi Dung Thành thì có thể điều động người của chiến khu Huyền Vũ bất cứ lúc nào, kể cả tôi và ngài Chung cũng không ngoại lệ.” Chu Diệu Dương nói rất nghiêm túc.
Hiện giờ Diệp Thiên được phong làm chiến thần Lăng Thiên, nắm giữ ba đội quân, vô cùng uy nghiêm.
Với thân phận và địa vị của Diệp Thiên hiện tại, có trực tiếp ra lệnh cho chiến tướng của Huyền Vũ cũng không có gì là quá.
“Dấu của Huyền Vũ?” Chung Hoài Viễn có phải không tin chúng tôi không?”
Diệp Thiên nâng chén trà lên, chỉ liếc nhìn món đồ một cách lãnh đạm, mắt vẫn không thay đổi ánh nhìn.
“Thưa ngài, chúng tôi tuyệt đối không có ý này.”
Chu Diệu Dương sợ hãi giải thích, chỉ cần có dấu của Huyền Vũ thì có thể điều khiển được chiến khu Huyền Vũ.
Cũng chỉ có Diệp Thiên mới có thể làm được điều này.
Chu Diệu Dương sợ Diệp Thiên hiểu lầm, vẫn muốn giải thích nhưng thấy Diệp Thiên khoát tay đi.
“Món đồ này tôi không dùng đến, vả lại cũng không cần thiết! Cậu quay về nói với Chung Hoài Vũ, nhiệm vụ của ông ta là bảo vệ biên giới Dung Thành, không được để ai lọt ra ngoài! Còn việc những việc khác không cần ông ta phải bận tâm.”
Chuyện này…
Chu Diệu Dương ngây ra một lúc, nghĩ tới thân phận và mưu lược của Diệp Thiên liền chấp thuận theo.
Anh ta cẩn thận lấy con dấu của Huyền Vũ về, làm cử chỉ chào với Diệp Thiên rồi mới quay người rời đi.
“Chung Hoài Vũ chỉ mong ông đừng làm tôi thất vọng.”
Ực một tiếng, Diệp Thiên đã uống hết ngụm trà cuối cùng và đứng lên rời đi.
Lúc này trời đã tối, Diệp Thiên ăn tạm gì đó rồi ngẩng đầu lên thì thấy bốn chữ trên quán bar Thời Không.
Diệp Thiên nhếch mép, nhấc chân đi vào trong.
Diệp Thiên được tiếng trước nay đều uy nghiêm và khí phách trong quân đội, phen này mà bị cấp dười nhìn thấy thì chỉ có hết hồn.
Vừa vào cửa, âm thanh tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Diệp Thiên không quen.
Anh gọi đại một chai bia, ngồi một mình trong một góc quan sát xung quanh.
Người tới đây giải trí trông có vẻ chẳng giống nhau.
“Anh trai, một mình anh sao? Uống một ly nhé?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, đây đã là cô gái đến bắt chuyện thứ mười sáu rồi.
Nhưng lần này Diệp Thiên không từ chối, chỉ ngồi lùi vào bên trong một chút.
Cô gái nhếch miệng, ngồi luôn xuống bên cạnh Diệp Thiên.
Mùi nước hoa cao cấp thoang thoảng khiến Diệp Thiên thấy hưng phấn hẳn lên.
“Anh đẹp trai, một mình uống rượu chán lắm, nào, em chúc anh một ly.”
Cô gái rót ra hai ly rượu, cô ta cầm một ly, một ly đẩy về phía trước mặt Diệp Thiên.
Giọng cô ta đầy mê hoặc.
Diệp Thiên quay đầu lại nhưng không có ý muốn uống, anh vẫn nhìn cô gái bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trông cô gái chừng hai mươi tuổi.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng dài trên đầu gối một chút.
Vừa để lộ ra đôi chân trắng nõn, vừa bó trọn những đường nét quan trọng trên cơ thể, khiến cho người ta có một cảm giác thần bí.
Thân hình mảnh khảnh rất yểu điệu, cũng chả kém phần so với Tô Thanh Thanh.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn cả là ngũ quan của cô ta.
Cô ta trang điểm rất đậm, đôi mi dài và đôi mắt hí rất thu hút đối phương.
Đôi môi đỏ mọng càng khiến tim người ta rạo rực.
Cô ta có một giọng nói thu hút, lúc nào cũng đầy sự mê hoặc.
Chỉ nhìn vào đôi mắt thôi đã đủ khiến người ta không thể nào quên.
Nhìn tổng thể, cô gái trước mặt cũng chả kém cạnh gì so với Tô Thanh Thanh.
Thậm chí cô gái này còn nhỉnh hơn một chút.
Tô Thanh Thanh hơn cô ta ở chỗ trẻ trung. Nhưng sự trưởng thành và gợi cảm càng thu hút cánh đàn ông hơn.
“Trước nay tôi không uống rượu vời người lạ. Kể cả những cô gái xinh đẹp cũng không ngoại lệ.” Diệp Thiên nói một cách điềm đạm khiến cô ta ngây người.
“Tôi tên là Tô Vân Nhi, anh gọi tôi Vân Nhi là được. Giờ có thể uống rồi chứ?” Trong giọng nói của Vân Nhi mang theo sự mê hoặc, thân hình hoàn mĩ của cô ta đang dựa vào Diệp Thiên.
Cảnh này khiến tất cả cánh đàn ông trong quán bar trông thấy đều phải nghiến răng nghiến lợi.
Tên này cũng hời rồi đấy, trông có vẻ cũng đẹp trai nhưng dựa vào đâu mà có thể được coi trọng thế này?
Đối diện với ánh mắt như hút hồn của Vân Nhi, Diệp Thiên hắng giọng rồi giơ ly rượu lên, không cụng ly với cô ta mà cứ thế uống cạn.
Vân Nhi cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng không vui vẻ gì nhưng vẫn nhấp một ngụm nhỏ.
“Anh đẹp trai, anh cũng đã biết tên tôi rồi, anh không định tự giới thiệu chút à?”
Tô Vân Nhi ngả người về đằng trước, víu một bên Diệp Thiên, hơi thở nóng hổi của cô ta mang theo mùi hương thoang thoảng cứ thế phả vào cổ Diệp Thiên khiến khung cảnh như mập mờ đi.
“Diệp Thiên!”
Diệp Thiên điềm tĩnh nói ra hai từ, rồi ngồi dựa sang một bên giữ khoảng cách với Vân Nhi.
Cảnh này khiến cánh đàn ông xung quanh càng khó chịu hơn.
Tên này cũng biết giả vờ lắm, hay là hắn không phải đàn ông?
Dù sao thì theo như bọn họ thấy, trên đời này chẳng có người đàn ông nào có thể chống cự lại sự mê hoặc của Vân Nhi.
Thấy vậy ánh mắt Vân Nhi loé lên ánh nhìn lạnh lùng. Cô ta không chịu thua, lại dồn người về đằng trước.
“Anh đẹp trai, rượu ở đây đúng là không ra làm sao. Nhà tôi ngay cạnh đây, tôi có một bình Tequila, anh có hứng tới đó uống một ly không?
Tô Vân Nhi đá lưỡi, với kiểu kí hiệu này, cô ta tin rằng chỉ cần là đàn ông thì tuyệt đối không thể nào từ chối.
Chỉ tiếc là lần này cô ta phải ôm thất vọng.
“Tôi không thích Tequila gì hết, nếu nhà cô có Nhị Oa Đầu thì tôi sẽ không từ chối.”
Giọng Diệp Thiên bình thản khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vân Nhi cứng đờ lại.
Cô ta rất muốn hỏi một câu tên này rốt cục có phải đàn ông không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT