Những lời nói của Diệp Thiên khiến ông cụ Vu giật mình.

Diệp Thiên lại nói tiếp: “Thay vì việc để cháu ông làm hại xã hội, tự làm hại thân thì chi bằng để cháu thay ông cải tạo anh ta, cho anh ta làm người trở lại. Không hẳn sẽ là một người tốt hoàn toàn nhưng chí ít thì không làm hại người khác.”

Diệp Thiên cũng thấy ông cụ Vu đáng thương nên mới chủ động giúp đỡ.

Không sai, cách anh làm chính là cải tạo lại Vu Lạc.

“Ân nhận, thật cảm ơn cậu quá.”

Ông cụ Vu lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên không biết phải nói sao.

Anh đỡ ông cụ Vu dậy rồi nói: “Ông không cần cảm ơn cháu. Ông nên cảm ơn bản thân mình mới phải.”

Ông cụ Vu không hiểu, Diệp Thiên cũng không nói thêm nhiều.

Chưa nói đến những việc khác, chỉ cần việc của thôn Dương Gia, nếu như không có ông cụ Vu nói cho anh biết thì e rằng anh đã nghi ngờ Doanh Đông lừa mình rồi.

“Lưu Chương, cái thẻ này tôi đưa anh. Bên trong còn ít tiền. Mỗi tháng anh gửi cho ông cụ Vu ít tiền. Ngoài ra, anh tìm người đến sửa sang lại nhà cửa cho ông cụ.”

Diệp Thiên đưa thẻ ngân hàng cho Lưu Chương. Số tiền bên trong thẻ còn nhiều hơn một trăm nghìn tệ đưa cho Vu Lạc gấp nhiều lần.

Lưu Chương nhận lấy rồi lập tức gật đầu: “Cậu Diệp yên tâm, sau này tôi sẽ dốc sức xây dựng thôn Lý Gia để mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Ừm, tôi hy vọng lúc tôi ra khỏi đây có thể nhìn thấy kết quả.” Diệp Thiên gật đầu nói.

Ông cụ Vu vốn dĩ còn từ chối số tiền mà Diệp Thiên giúp đỡ, nhưng sau đó nghe Diệp Thiên bảo phải vào trong kia thì lập tức lên tiếng: “Ân nhân, cậu muốn đi tới khu trung gian đó sao?”

“Vâng.”

Diệp Thiên gật đầu, cũng không có ý định giấu ông.

Ông cụ Vu vội đáp lời: “Không tới nơi đó được đâu. Bao nhiêu năm nay cứ ai vào trong đó thì không bao giờ trở ra được, cậu mà vào đó…”

Không đợi ông cụ Vu nói xong, Diệp Thiên lập tức ngắt lời: “Ông cụ Vu, chuyện này ông không cần phải lo đâu. Chúng cháu đã dám tới đây thì không sợ gì cả. Có thể vào đó được thì cũng ra khỏi đó được.”

“Cái này…”

Ông cụ Vu vẫn còn âu sầu.

Lưu Chương ở bên lên tiếng: “Cậu Diệp, có cần tôi cử người đi cùng cậu không? Vùng đó tôi cũng có nghe nói tới, rất nguy hiểm.”

“Không cần đầu. Việc này anh không cần quan tâm, anh làm tròn bổn phận của mình là được. Những việc khác không cần lo.” Diệp Thiên thản nhiên trả lời.

“Vâng.” Lưu Chương sợ hãi gật đầu.

Mặc dù hắn ta được cấp trên phái tới đây, nhưng khi nhận điện thoại cũng đã nghe cấp trên nhắc tới Diệp Thiên. Mỗi lần nhắc tới Diệp Thiên là giọng nói đều tỏ vẻ tôn kính bội phần. Điều này đủ khiến Lưu Chương ý thức được rằng Diệp Thiên ở trước mặt mình mới thật sự là người tài giỏi.

……

Buổi trưa, thấy cũng đã tới giờ, Diệp Thiên phất tay gọi Bạch Tử U. Hai người men theo đánh dấu trên đường đi về một hướng.

Hướng đó chính là khu trung gian không ai quản lý kia.

Bên ngoài nhiều cây cỏ rậm rạp um tùm, đi vào bên trong là từng cái cây to rậm che hết ánh nắng mặt trời khiến cho xung quanh có vẻ âm u.

“Có khí độc.”

Bạch Tử U sải bước tới một khu bên trong khu rừng cây rồi cau mày.

Diệp Thiên vẫn không ngừng bước mà nói tiếp: “Khí độc nồng nặc, xem ra từng có sinh vật sống ra vào đây. Chỉ là không biết là người hay động vật?”

Đương nhiên là Diệp Thiên đã cảm nhận được sự tồn tại của khí độc từ lâu.

Loại khí này bình thường đều tụ lại trên xác của động vật. Sau khi xác phân huỷ sẽ sinh ra mùi khác lạ, lại bốc mùi xung quanh, và không hề có ánh mặt trời nên lâu dần mùi này tích tụ lại thì tạo thành khí độc.

Nếu hít vào nhiều thì sẽ khiến người ta phải chết. Thế nhưng lúc này nồng độ ở đây đừng nói là với hai người theo võ cổ bọn họ mà ngay cả với người thường thì cũng rất khó có thể khiến bọn họ mất mạng.

Thế nhưng môi trường ở đây lại không thể chỉ tích tụ khí độc mỏng thế này được, vì vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là có sinh vật sống vào trong này và khiến cho khí độc ở đây tản bớt.

“Còn có xương …”

Bạch Tử U lại phát hiện ra gì đó rồi lên tiếng thẫn thờ.

Diệp Thiên đảo ánh mắt qua liền thấy một bộ xương trắng nằm trên đất, đã bị lớp đất bùn bám vào hoặc cũng có thể bị lá cây sau khi rữa bết lên khiến cho môi trường xung quanh thêm phần u ám.

“Xem ra nơi này quả thực đã bị bỏ quên lâu rồi. Người vào đây rất ít.”

Diệp Thiên trầm tư hồi lâu.

Ngoài khí độc ra thì còn phải đề phòng động vật dữ. Thế nhưng trên cả đường đi đừng nói là người sống mà ngay cả động vật sống cũng không hề có lấy một con.

Cuối cùng hai người cứ thế vào sâu gần năm trăm mét thì phía trước mới sáng sủa hơn.

“Nơi này…”

Bạch Tử U nhìn thấy khung cảnh rộng mở phía trước, vốn định nói gì đó nhưng đợi khi nhìn thấy rõ xung quanh thì cô lại chợt thẫn thờ.

Hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Nơi này thật sự có thể có người sống sao?”

Ngược lại hoàn với khu rừng rậm khi nãy. Ở đây chẳng khác gì hoang mạc, đến bùn đất dưới chân giờ lại thành cát bám dày đặc.

Chỉ cần dẫm chân lên đều có thể lún sâu vào trong.

Ngoài người theo võ cổ, và còn là những người theo võ cổ mạnh một chút ra, còn lại đều sẽ thấy khó đi vô cùng.

Chỉ cần có một cơn gió thổi qua thì cát trên đất sẽ bay mịt mù bám hết vào cơ thể, rất khó chịu.

Thế nhưng điều duy nhất khiến Bạch Tử U cảm thấy có người sống đó là những căn nhà xung quanh rất nhiều.

Chỉ cần đảo mắt một lượt gần như là sẽ không thấy đường. Xung quanh đều là những căn nhà san sát nhau, thậm chí đến cả khe hở cũng không có. Hai căn nhà như thể đứa trẻ sinh đôi, gắn kết không rời.

“Haiz. Có người.”

Đột nhiên Bạch Tử U thét lên trong cơn giật mình.

Giữa màn sương cát bao phủ, xung quanh trở nên mơ hồ mờ mịt, tầm nhìn hạn chế. Thế nhưng cô vẫn có thể nhìn được.

Ở bên trong, cách đó không xa vẫn ẩn hiện vài bóng người như thể đang nhìn bọn họ.

Nhìn hành động là có thể thấy bọn họ khó chịu và đã chuẩn bị chiến đấu.

Diệp Thiên nheo mắt. Khi nhìn ra những người này, khuôn mặt anh nhìn chằm chằm như hổ đói, như thể đang nhìn một con thú dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào.

“Cẩn thận.”

Diệp Thiên nhắc nhở Bạch Tử U một câu. Không phải anh sợ mà chủ yếu là vì không quen thuộc địa hình ở đây. Ở địa bàn của người khác, lại không hiểu về nơi này nên cho dù có là võ sĩ theo võ cổ mạnh hơn một chút thì cũng không thể phán đoán chính xác tình hình nơi này được.

Diệp Thiên không sợ nhưng chưa chắc Bạch Tử U cũng vậy.

Khi tới gần hơn một chút là có thể nhìn rõ những người này mặc quần áo dày, giống như thể làm từ da thú, lại như có thêm những chất liệu khác.

Tóm lại bọn họ ăn mặc khác hoàn toàn với những người bên ngoài, như thể từ một thế giới văn minh đi xuyên không tới một thế giới khác và gặp cảnh này vậy.

Diệp Thiên không để ý tới những điều này, anh tiếp tục dẫn Bạch Tử U vào sâu hơn. Khi đi qua vài người, bầu không khí như ngưng đọng lại, như thể mũi tên đã lên dây cung sẵn, chỉ cần không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cũng có thể tuột khỏi tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play