“Vậy hai người”

Đông Phương Tĩnh tỉnh táo lại sau cơn mơ màng nhìn về phía Diệp Thiên và Chu Hoàng.

Nếu như bên trong cảnh cửa đá này là cơ nghiệp của dòng họ Đông Phương thì bên trong chắc chắn có rất nhiều thứ có ích, cô muốn đưa Diệp Thiên và Chu Hoàng cùng vào.

Dù gì vào lúc cô tuyệt vọng không ai giúp đỡ, tương lai mù mịt không biết nên báo thù cho gia tộc như thế nào, chính Diệp Thiên và Chu Hoàng đã giúp đỡ cô!

Đặc biệt là Diệp Thiên.

Nếu như không có Diệp Thiên sẽ không có cô ngày hôm nay!

Nhưng cô còn chưa nói hết, Diệp Thiên đã ngắt lời: “Đó là do gia tộc Đông Phương truyền lại, chỉ có thể thuộc về một mình cô, vào trong đi.”

Nói xong, anh xua tay. Anh muốn có được cơ nghiệp nhà họ quá dễ dàng vì vậy không phải anh không muốn vào mà căn bản anh không để tâm tới.

Chu Hoàng cũng xua tay nói: “Với khả năng của chúng tôi mà nói, cơ nghiệp của gia tộc Đông Phương cũng không có tác dụng gì to tát, không bằng tự tận dụng thứ thuộc về mình.”

“Đừng quên mục đích ban đầu của mình.”

“Không phải em muốn báo thù và chấn hưng gia tộc Đông Phương sao, muốn vậy thì đừng chia sẻ cơ nghiệp này với người khác.”

Khoảng thời gian tiếp xúc gần đây khiến quan hệ giữa Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh vô cùng thân thiết vì vậy chỉ cần tốt cho Đông Phương Tĩnh, Chu Hoàng cũng cảm thấy vui thay cho cô.

Rầm!

Lúc này đột nhiên Đông Phương Tĩnh quỳ rạp xuống dập đầu với Diệp Thiên và Chu Hoàng!

“Đông Phương Tĩnh em xin thề ở đây, đời này kiếp này quyết không dám quên ơn giúp đỡ và bồi dưỡng của hai anh chị!”

“Nếu như không có hai người, e là em sớm đã chết trên đường báo thù rồi. Hai người chính là ân nhân cứu mạng của em!”

Đông Phương Tĩnh vô cùng xúc động.

Tình cảm chân thành bộc phát khiến cô hành động như vậy.

Trong một lúc, cô không biết nên cảm ơn như thế nào, vậy nên chỉ đành dùng cách đơn giản nhất, nguyên thủy nhất để cảm ơn.

“Đứng dậy đi.”

Diệp Thiên khẽ lắc đầu.

Anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Đông Phương Tĩnh.

Theo lý mà nói, đối phương đã là võ sĩ tầng thứ sáu, hy vọng báo thù của cô vô cùng mong manh. Chỉ có thể dựa vào thế lực hoặc là người khác!

Giống như lúc đầu, Đông Phương Tĩnh bằng lòng làm đồ chơi mặc cho Diệp Thiên đùa giỡn chỉ vì muốn Diệp Thiên giúp cô, vì có thể báo thù!

Còn bây giờ, cửa đá đã mở, cơ nghiệp thuộc về gia tộc Đông Phương đang ở ngay bên trong.

Chính sự xúc động trong tâm hồn đã khiến tâm trạng cô cũng cuốn vào theo.

Cô biết được sự quý báu của cơ nghiệp này!

Diệp Thiên và Chu Hoàng có thể dễ dàng lấy nó đi, thậm chí cho dù họ có lấy đi, cô cũng không thể nói gì. Nhưng họ không vì mình, họ rộng lượng để một mình cô vào trong, thậm chí nếu Diệp Thiên không đích thân mở cửa đá, e rằng cả đời này, tới khi chết cô cũng không biết trong vùng đất tổ rộng lớn của nhà họ Đông Phương lại còn ẩn chứa một “đất tổ” khác! Đó chính là cơ nghiệp của gia tộc Đông Phương!

Chu Hoàng đã đi lên phía trước đỡ Đông Phương Tĩnh dậy.

“Những thứ này vốn nên thuộc về em.”

Khi đối diện Đông Phương Tĩnh, Chu Hoàng nói giọng dịu dàng đi rất nhiều: “Vào trong đi, lấy thứ thuộc về em, đừng để bọn chị thất vọng, chị muốn thấy em bước ra ngoài với thực lực lớn mạnh, thậm chí còn hơn cả chị!”

“Ừm!”

Đông Phương Tĩnh gật đầu nghiêm túc.

Đôi mắt cô rưng rưng bởi vì cảm động.

“Em, em vào trong đây!”

Lúc này Đông Phương Tĩnh cũng không nói thêm nữa. Cô đưa mắt nhìn Diệp Thiên và Chu Hoàng hồi lâu rồi quay người đi về phía cửa đá.

Đường trong cửa đá rất dài, tới cuối cùng còn có một ngã rẽ.

Lát sau, bóng Đông Phương Tĩnh đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người, tất cả lại trở nên yên tĩnh.

“Anh Diệp, trong đó có nguy hiểm không?”

Ngay từ đầu Chu Hoàng đã muốn hỏi câu này nhưng lúc đó Diệp Thiên bảo Đông Phương Tĩnh đi vào rất dứt khoát nên cô cũng không tiện hỏi nhiều.

“Nguy hiểm, đương nhiên là có.”

Diệp Thiên thu lại ánh nhìn, nói: “Muốn có bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, trên đời không có ai không làm mà hưởng. Nhưng đó là địa bàn của gia tộc Đông Phương, bên trong cũng là cơ nghiệp của nhà họ, đối với người ngoài có thể là đất chết nhưng Đông Phương Tĩnh là người nhà Đông Phương, thì lại là mảnh đất phúc.”

“Nếu như ngay cả cô ấy cũng không thể nào khắc phục thì con đường tương lai của cô ấy cũng chỉ tới đây thôi, thành tựu không thể quá cao.”

“Còn mối thù của gia tộc Đông Phương tôi cũng sẽ giúp cô ấy, nhưng tôi hy vọng cô ấy có thể dựa vào sức của mình giúp gia tộc họ hồi sinh!”

Những lời Diệp Thiên nói có thể coi như hứa trước.

Anh sẽ giúp Đông Phương Tĩnh nhưng không thể giúp cả đời, càng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, vậy nên cô phải nhân cơ hội tự làm mình trở nên lớn mạnh hơn.

Nếu như không thể tự thân vận động, cho dù người khác có giúp đỡ cũng không có tác dụng!

Cuối cùng, Chu Hoàng đầu óc đơn giản nghe Diệp Thiên nói xong cũng gật đầu tán thưởng.

“Tĩnh Nhi là một hạt giống tốt, tôi cũng hy vọng cô ấy có thể dựa vào năng lực của bản thân để làm chuyện mình muốn làm.”

Chu Hoàng hiểu Đông Phương Tĩnh hơn Diệp Thiên rất nhiều vì hai người từng có thời gian tiếp xúc lâu ngày nên có sự hiểu biết lẫn nhau.

“Tĩnh Nhi luôn nhẫn nại với mọi chuyện, cũng rất kiên trì, có lúc tôi chỉ luyện tập cùng cô ấy một lát, cho cô ấy một mục tiêu nhỏ nhưng cuối cùng cô ấy luôn hoàn thành tốt hơn cả mục tiêu, theo sự chỉ dạy của tôi!”

“Lúc đó tôi đã biết tương lai của Tĩnh Nhi vô cùng rộng mở!”

Chu Hoàng nói với giọng cứng rắn.

“Cô đánh giá cao cô ấy như vậy?”

Diệp Thiên lại hơi ngạc nhiên.

Người được Chu Hoàng xem trọng và khen thưởng như vậy thực sự không nhiều, đặc biệt còn là người luyện võ.

Phải nhớ rằng, Chu Hoàng là võ sĩ tầng thứ mười! Hơn nữa cô cũng không lớn hơn Đông Phương Tĩnh mấy tuổi! Cô mới thực sự là thiên tài!

Người có thành tựu như Chu Hoàng thường rất kiêu ngạo, rất ít khi khâm phục người khác. Vậy mà bây giờ cô lại khen ngợi con gái một gia tộc lụi bại cao đến như vậy, đúng là chuyện hiếm thấy.

“Hả?”

Chu Hoàng gật đầu, nói: “Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy tương lai, Tĩnh Nhi sẽ còn vượt qua cả tôi.”

Diệp Thiên cười nhẹ.

“Tất cả kết quả còn phải xem lần này cô ấy có thể học được bao nhiêu từ cơ nghiệp gia tộc Đông Phương, gặt hái được bao nhiêu, tích lũy được bao nhiêu cho bản thân.”

“Chỉ cần làm được như vậy thì chuyện cô nói mới xảy ra.”

Diệp Thiên nhìn sự việc tương đối toàn diện.

Nếu như gia tộc Đông Phương không bị hủy diệt thì thành tựu của Đông Phương Tĩnh đương nhiên sẽ không bị giới hạn nhưng cũng vì gia tộc họ đã diệt vong, Đông Phương Tĩnh bắt đầu hơi muộn nên ảnh hưởng tới nền tảng, nếu như không có kỳ tích thì rất khó đạt tới trình độ cao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play