Bóng Diệp Thiên rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Chỉ còn một mình ông già đó nhìn cảnh khuya trong con ngõ, ánh mắt chập chờn.
Xong chuyện, Diệp Thiên liền quay về khách sạn!
Nhét thẻ, mở cửa mới nhận ra đèn trong phòng đang sáng.
Hơn nữa trên chiếc giường lớn giữa phòng có một người con gái đang nằm.
Thấy Diệp Thiên quay về, Mạc Linh xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Có vẻ cô đã tắm rửa và ăn vận cẩn thận, trên người còn khoác một chiếc khăn tắm để lộ ra xương quai xanh tinh tế với đôi chân dài miên man trắng nuột khiến người ta mê mẩn.
Thêm vào đó là đôi má hồng phấn, phải nói là vô cùng cuốn hút.
“Anh, anh Diệp, anh về rồi sao?”
Tiếng của Mạc Linh rất khẽ, rất khẽ, tới mức ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ.
“Ừm!”
Diệp Thiên gật đầu liếc nhìn Mạc Linh một cái rồi thôi.
“Nhưng, cô như vậy là có ý gì?”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Mạc Linh xấu hổ đỏ mặt tía tai, cô cúi đầu giấu mình vào trong chăn không dám nhìn Diệp Thiên.
“Tôi, tôi chỉ muốn đền đáp anh!”
Mạc Linh nói rất nhỏ, rất nhỏ, tới mức anh gần như không nghe thấy.
“Như vậy sao? Vậy thì cô không cần phải làm vậy đâu!”
Diệp Thiên nhẹ nhàng lên tiếng, nói xong liền quay người định bỏ đi.
“Anh Diệp Thiên!” Mạc Linh ngẩng lên, gọi anh đứng lại: “Tôi, tôi thực sự chỉ muốn đền ơn anh mà thôi, anh!”
Diệp Thiên dừng bước, đầu cũng không ngoảnh lại.
“Nhà họ Mạc vốn là gia tộc số một Nam Cảnh, chủ nhà họ Mạc trước đây cũng chính là ông nội cô đột ngột qua đời! Tập đoàn của nhà họ Mạc bị chèn ép phải thu lại cổ phần, bị tụt hạng xuống làm gia tộc hạng hai!”
“Tháng trước, cậu chủ nhà họ Vương ở Nam Cảnh đích thân tới nhà muốn cô gả cho hắn, dùng lợi lộc uy hiếp dụ dỗ, cô không muốn nên mới chạy tới Bắc An! Đúng không?”
“Anh”
Lúc này, Mạc Linh mở to mắt, ngạc nhiên ra mặt.
Cô không thể nào ngờ được, Diệp Thiên lại biết rõ tường tận về thân thế, thậm chỉ cả tình hình gia tộc cô!
Trừ phi, Diệp Thiên thực sự cố ý tiếp cận cô?
Đột nhiên một luồng khí lạnh lan khắp sống lưng cô.
Cô nhìn ánh mắt của Diệp Thiên, giống như đang nhìn ma quỷ!
“Không cần căng thẳng, tôi không có ý xấu!”
Diệp Thiên quay đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt.
“Tôi chỉ nhắc nhở cô, nếu như cô muốn dùng cách này để nhờ tôi giúp giải quyết rắc rối của nhà họ Mạc mấy người, vậy thì, cô phải chuẩn bị tinh thần đón nhận phiền phức lớn hơn!”
“Đương nhiên ý kiến của tôi là tốt nhất cô hãy rời khỏi Bắc Cương, phiền phức này nhà họ Mạc các cô không dây vào được.”
“Đương nhiên, lựa chọn cụ thể thế nào, cô tự lo lấy!”
Nói xong, Diệp Thiên quay người bỏ đi, không chút do dự!
Bỏ lại một mình Mạc Linh ngồi khép nép bên giường thẫn thờ nhìn cảnh đêm.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn!
Cả đêm yên tĩnh!
Sáng hôm sau, Diệp Thiên bị những tiếng gõ cửa liên hồi làm tỉnh giấc.
“Anh Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi, mọi chuyện không ổn rồi!”
Cửa vừa mở đã thấy Mạc Linh lo lắng ra mặt nhìn anh đầy hoảng hốt.
“Không vội, từ từ nói!”
Nét mặt của Diệp Thiên vẫn thản nhiên không chút kinh ngạc. Anh né người cho Mạc Linh vào trong!
Mạc Linh hai mắt đỏ hoe, vội vàng nắm lấy vạt áo của Diệp Thiên.
“Anh Diệp là thế này, Tăng Vũ nhận được tin Hồng Bác Văn chết rồi, chết rất thảm! Chu Nhiên nói có thể là anh giết, bây giờ người nhà họ Hồng đang dẫn người tới đây!”
“Dù gì đây cũng là Bắc An, nhà họ Hồng vốn là gia tộc hạng hai, lại có thêm nhà họ Chu chống lưng. Giờ phải làm sao!”
Mạc Linh đỏ hoe đôi mắt, nước mắt đã rưng rưng.
Người cô lo lắng không phải là Hồng Bác Văn đã chết, cũng không phải bản thân mình.
Mà là sự an toàn của Diệp Thiên.
Mặc dù biết rõ thực lực của Diệp Thiên không đơn giản nhưng nhà họ Hồng cũng không phải hạng xoàng.
Hơn nữa anh lại đang ở trong địa bàn nhà người ta, cô thực sự không hy vọng Diệp Thiên bị tổn hại!
“Nhà họ Hồng!”
Ai biết Diệp Thiên chỉ cười lạnh nhạt, biểu cảm không một chút sợ hãi.
Ngược lại còn thư thái ngồi xuống sô pha!
“Anh Diệp, anh, anh không sợ sao?”
Mạc Linh cảm thấy khó hiểu!
Cũng không tới mức, ngay cả nhà họ Hồng và nhà họ Chu anh cũng không coi ra gì chứ?
“Sợ? Tại sao tôi phải sợ?”
Diệp Thiên cười nhẹ như mây trôi nước chảy.
“Chỉ một nhà họ Hồng mà thôi, bọn họ có thể làm được gì? Hơn nữa, người cũng không phải tôi giết, tôi sợ cái gì!”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Mạc Linh một lần nữa sững sờ.
“Anh Diệp à, tôi biết anh không giết người, nhưng”
Lẽ nào người khác không biết sao?
Không nói ai xa lạ mà Chu Nhiên chắc chắn biết rõ.
Nhưng người ta quan tâm mấy chuyện này sao? Nếu muốn đối phó với anh chỉ cần tìm cái cớ là đủ.
“Không có, nhưng mà!”
Diệp Thiên lắc đầu, nét mặt vẫn không chút thay đổi!
“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu! Cho dù họ ra chiêu gì, tôi cũng tiếp!”
Câu nói này khiến Mạc Linh thực sự phải câm nín.
Cô nhìn thấy sự tự tin trên người Diệp Thiên.
Tất cả mọi thứ, anh gần như không xem ra gì.
Trừ khi nhà họ Hồng thực sự không thể làm gì Diệp Thiên?
Không biết tại sao trong lòng Mạc Linh đột nhiên nhẹ nhõm đi nhiều!
“Mẹ kiếp, thằng khốn Diệp Thiên đó đâu? Dám giết con tao, tao bắt nó nợ máu trả bằng máu!”
Cũng chính lúc này, tiếng mắng nhiếc đã phá vỡ sự tĩnh lặng của khách sạn.
Càng khiến sắc mặt của Mạc Linh trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Anh Diệp, người nhà họ Hồng, tới rồi!”
Mạc Linh nhìn Diệp Thiên không khỏi lo lắng trong lòng!
“Tới thì tới thôi, sợ gì?”
Diệp Thiên ngồi dựa vào sô pha, sắc mặt không chút lo lắng.
Thậm chí còn có chút cợt nhả, chút đùa giỡn.
Mạc Linh cắn môi, đứng sau lưng anh không nói gì!
Bụp!
Ngay sau đó, cửa phòng bị đạp toang ra.
Một gã đàn ông tuổi chừng năm mươi hằm hằm đứng trước cửa.
Sau lưng có thêm mười mấy tên khác, Chu Nhiên là một trong số đó!
Ánh mặt ông ta lạnh giá tới mức Mạc Linh không dám nhìn thẳng.
“Mày, chính là Diệp Thiên? Chính mày giết con trai tao?”
Gã đàn ông đảo quanh căn phòng một lượt rồi cuối cùng nhìn chằm chằm lên người Diệp Thiên!
Lửa giận trong mắt ông ta không thể nào che giấu được!
“Tôi đúng là Diệp Thiên, nhưng rất đáng tiếc, con trai ông không phải tôi giết!”
Diệp Thiên thẳng thừng đáp lại với nét mặt thờ ơ.
“Diệp Thiên, mày còn dám giảo biện!”
Cũng chính lúc này, Chu Nhiên đứng ra chỉ vào Diệp Thiên, không nói không rằng đã lớn tiếng mắng anh!
“Tối qua chỉ có một mình mày gây mâu thuẫn với Hồng Bác Văn, nhất định là mày giết hại Hồng Bác Văn, mày còn chối nữa không?”
Chu Nhiên nói giọng hùng hổ, hoàn toàn không cho Diệp Thiên cơ hội giải thích.
Mạc Linh nghe vậy, không thấy Diệp Thiên có bất cứ hành động nào nên rất sốt ruột.
“Chu Nhiên, sao, sao anh có thể như vậy chứ!”
“Hôm qua em luôn ở cùng Diệp Thiên, sao anh ấy có thể giết Hồng Bác Văn chứ, anh đừng ngậm máu phun người!”