“Còn ngây người ra đấy làm gì? Muốn chết sao? Mau dọn những thứ này đi!”

Quản lý nhà hàng vô cùng sợ hãi, nhận ra không một ai dám đi lên phía trước liền hét lớn.

Ông ta phải nhanh chóng thu dọn thức ăn trên bàn, đổi thành những món sơn hào hải vị.

Chỉ là không biết cậu chủ Chu cao quý còn để mắt tới những món sơn hào hải vị của khách sạn không.

“Không cần, tôi rất thích những món này.”

Khi nhân viên phục vụ đồng loạt đi tới dọn bàn, đột nhiên Diệp Thiên lên tiếng.

Anh dùng đũa gắp một miếng thịt cừu vào miệng nhai từ tốn.

Hả?

Thấy cảnh này, Chu Nhiên đang định ôm Mạc Linh liền ngẩn người.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên như hai thanh kiếm sắc nhọn đâm vào hai mắt anh.

Như muốn ánh mắt giết chết anh.

“Thực sự không tệ.”

Dường như nhận ra Chu Nhiên khó chịu nên Diệp Thiên nuốt miếng thịt dê mỉm cười.

Ngay cả nhìn cũng không nhìn Chu Nhiên mà chỉ cười với Mạc Linh.

Mạc Linh thấy vậy vui vẻ lên tiếng:

“Nếu như anh Diệp đã thích ăn, vậy thì để lại đi, những món này đều là tôi gọi.”

“Cậu chủ Chu.”

Nghe Mạc Linh nói vậy, lại thấy vẻ mặt khó xử của nhân viên phục vụ, ông chủ nhà hàng không còn cách nào khác khom người đi tới xin ý kiến của Chu Nhiên.

Bốp!

Đáp lại ông ta là một cái tát đau điếng.

Dưới ánh đèn, Chu Nhiên như một kẻ điên đang nổi cơn thịnh nộ, vừa xô ngã quản lý nhà hàng, vừa đứng dậy đạp bay ông ta như đá một quả bóng, khiến ông ta lăn tới cuối hành lang.

Cảnh tượng này vừa khiến thực khách trong nhà hàng không khỏi kinh ngạc, vừa giúp họ hiểu rõ hơn về tính tình của Chu thiếu gia.

“Anh à, anh làm gì vậy!”

Không ngờ Chu Nhiên không nói không rằng mà ra tay đánh người, Mạc Linh vội vàng đứng dậy định tới hỏi thăm ông chủ.

“Mạc Linh, không cần!”

Chu Nhiên cố nén cơn giận trong lòng, một tay giữ Mạc Linh lại rồi đi lên phía trước, mỉm cười với những khách hàng khác, lúc này đang trố mắt ngạc nhiên.

“Để mọi người chê cười rồi! Chi phí ăn uống hôm nay, nhà họ Chu chúng tôi mời, mọi người cứ ăn uống tự nhiên, coi như chia sẻ niềm vui với anh em chúng tôi.”

“Woa”

“Cảm ơn, cảm ơn Chu thiếu gia nhiều.”

“Chu thiếu gia thật hào phóng, sau này có gì cần tới chúng tôi, cậu cứ nói.”

Nghe Chu Nhiên nói vậy, đám thực khách vốn đang sợ khiếp vía, ai nấy cũng chắp tay cảm ơn rối rít, chỉ thiếu mỗi câu khen Chu Nhiên đá đúng lắm thôi.

“Ông chủ à, xin lỗi nhé.”

Sau khi giải quyết xong đám khách trong nhà hàng, Chu Nhiên mới đi về phía ông chủ bị đá tít phía xa.

Vừa nãy mặc dù Chu Nhiên tức giận nhưng cũng xem như biết giữ chút chừng mực, không đá chết ông chủ tại trận mà chỉ đá bị thương thôi.

Lúc này, anh ta đi tới trước mặt ông chủ, biết rõ ông ta chỉ bị thương, không nguy hiểm tới tính mạng nên không đưa tay ra dìu.

“Vừa rồi mất kiểm soát, xin ông thứ lỗi cho.”

“Không dám, không dám.”

Ông chủ nhà hàng nằm bò ra đất như một con chó, đau tới mức hai mắt ngấn lệ cũng không dám nổi nóng mà chỉ cố cười gượng.

Muốn đứng dậy mà lại động tới vết thương nên không dậy nổi.

“Nhà hàng này về sau sẽ do nhà họ Chu chúng tôi bảo kê, nếu như ai dám dòm ngó chính là không nể mặt Chu Nhiên tôi.”

Chu Nhiên không để ý tới sự rộng lượng của ông chủ mà cười nhạt, vứt cho ông ta một món hời không thể từ chối.

Quả nhiên vừa nghe thấy Chu Nhiên đồng ý cho nhà hàng mình dựa hơi nhà họ Chu, được Chu Nhiên bảo kê, ông chủ liền vui ra mặt gắng sức đứng dậy, chuyển từ nằm bò sang quỳ lạy Chu Nhiên, nói:

“Cảm ơn Chu thiếu gia, cảm ơn Chu thiếu gia! Chu thiếu gia độ lượng, tôi khắc ghi trong lòng, khắc ghi trong lòng.”

“Được rồi, ông đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Thấy ông chủ nhà hàng quỳ trên mặt đất như một con chó Pug, trong chốc lát không chỉ tha thứ cho mình mà còn biết ơn mình vạn phần, Chu Nhiên vô cùng đắc ý.

Đây chính là uy phong của cậu chủ nhà họ Chu!

“Mạc Linh, em xem, anh nói không có chuyện gì là không có chuyện gì mà.”

Sau khi giải quyết xong ông chủ kia, Chu Nhiên quay người lại mỉm cười đắc ý với Mạc Linh như đang nói: “Bắc An này không có chuyện gì anh không xử lý được.”

“Anh thật oai đó!”

Không biết tại sao cứ nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân vênh váo của Chu Nhiên, Mạc Linh lại không còn hứng thú nữa.

Thấy ông chủ đó đã bị cú đánh ngọt ngào của Chu Nhiên hàng phục, Mạc Linh chỉ đành đáp lại một câu rồi ngẩng lên nhìn Diệp Thiên với sắc mặt điềm tĩnh.

“Anh Diệp, anh ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

“Em đừng đi mà.”

Thấy hắn uy phong như vậy mà Mạc Linh lại không thèm ngó ngàng, Chu Nhiên đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Hắn đi lên phía trước, không nói không rằng ngồi trước mặt Mạc Linh cười, nói: “Anh còn có chuyện quan trọng chưa nói với em nữa.”

“Có chuyện gì?”

Bữa ăn khuya của mình và Diệp Thiên lại một lần nữa bị gián đoạn vì Chu Nhiên, Mạc Linh nén cơn phẫn nộ, lạnh lùng lên tiếng.

Nếu như không phải Chu Nhiên là con cháu nhà họ Chu, ngày mai cô lại phải tham gia tiệc mừng thọ của ông lão Chu, không muốn đắc tội với nhà họ thì có lẽ lúc này, cô đã đạp cho Chu Nhiên một cái rồi bỏ đi ngay lập tức rồi.

Bữa cơm này quá khó ăn.

“Tháng sau là cuộc giao đấu của các võ sĩ trong Bắc Thiên Các chúng ta, không phải hiện tại em đang luyện tới tầng thứ sáu sao?”

Cảm nhận được sự lạnh nhạt của Mạc Linh, mặc dù trong lòng tức giận nhưng Chu Nhiên cũng cố mỉm cười, làm bộ có lòng quan tâm cô.

“Cứ như vậy mãi không được đâu, bây giờ anh đã luyện tới tầng Đỉnh Phong rồi, nếu cố gắng chút nữa, một tháng sau nhất định có thể công phá tầng thứ tám!”

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Mạc Linh đáp lại một câu rồi chủ động nhìn Diệp Thiên, tạo khoảng cách với Chu Nhiên.

“Anh Diệp à, không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi trước?”

“Mạc Linh!”

Cuối cùng, Chu Nhiên cũng không nhịn được mà đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Mạc Linh ra vẻ nghiêm trọng.

“Anh nói như vậy cũng vì tốt cho em, trận giao đấu môn phái lần này, nếu như em thua, không chỉ nhà họ Mạc mất mặt mà ngay cả người làm đàn anh này cũng sốt ruột thay em đó.”

“Anh à, còn một tháng nữa, anh nôn nóng gì chứ?’

Mạc Linh quay đầu lại, nói giọng lạnh lùng.

“Tối nay bọn em tới đây dùng bữa, cơm cũng ăn no rồi, anh bận như vậy, hôm khác chúng ta gặp.”

“Đừng đi!”

Chu Nhiên lên tiếng ngăn Mạc Linh lại rồi mỉm cười ngạc nhiên như lần đầu nhìn thấy Diệp Thiên.

“Người anh em này, nhìn mặt lạ lắm.”

“Anh đã thăm dò thân phận của tôi bốn lần rồi nhưng chưa từng cho cô Mạc cơ hội giải thích.”

Diệp Thiên bình thản dùng bữa tiếp tục, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời hắn.

Trò hề này của Chu Nhiên vốn không thể nào qua mắt anh chứ đừng nói tới hành vi ngang ngược chán ngắt làm mất mặt nhà họ Chu mà chính Chu Nhiên cũng không hay.

“Vậy sao?”

Không ngờ Diệp Thiên lại dám vạch trần suy nghĩ của mình trước mặt mọi người, Chu Nhiên nhếch miệng nói lớn.

“Cho hỏi anh đây là?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play